Từ lúc bước vào thang máy cho tới khi được cậu bế về phòng ngủ, điện thoại của Hứa Yên vẫn không ngừng rung lên.
Lật màn hình điện thoại lên, tên hiển thị người gọi là…
Hứa Ngôn.
Đoạn Tự Lý bấm tắt âm thanh, rồi tiện tay ném điện thoại vào một góc.
Cô gái nằm yên trên chiếc giường lớn màu xám đậm ở chính giữa.
Không bật đèn.
Ánh trăng len qua khung cửa sổ sát đất, phủ lên làn da trắng ngần của cô một lớp ánh bạc mỏng manh, dịu nhẹ.
Cô ngủ rất không yên.
Như thể bị cuốn vào một cơn ác mộng, nước mắt không ngừng tuôn xuống từ khoé mắt đang nhắm chặt, từng giọt lăn dài, thấm vào ga trải giường sẫm màu, để lại những vệt ướt đậm hơn.
“Về nhà… mẹ ơi…”
“Con muốn về nhà…”
Cô cứ lặp đi lặp lại những lời ấy…
Về nhà, mẹ ơi…
Những từ ngữ ấy, chạm đến nơi mềm yếu nhất tận sâu trong lòng Đoạn Tự Lý.
Cậu đã chẳng còn nhớ nổi gương mặt của mẹ mình ra sao.
Khái niệm “nhà” với cậu, lại càng xa vời.
Nghĩ đến “nhà”, trong đầu cậu chẳng thể hiện lên nổi một hình ảnh cụ thể nào.
Chỉ có căn biệt thự cổ lạnh lẽo quanh năm ở Moscow, cùng một bà quản gia già lặng lẽ chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ.
Chỉ vậy mà thôi.
Đó không phải là nhà của cậu.
Đó là nơi cậu bị đày đến.
Và nơi này, càng không thể là nhà.
Chỉ vì Đoạn Minh Đài cần liên hôn với nhà họ Tô, nên mới lôi cậu, đứa con bị lãng quên suốt bao năm quay trở lại.
Đoạn Tự Lý nhìn vào dáng vẻ yếu ớt của cô gái.
Ánh trăng tràn xuống, cô cuộn người lại như một nụ hoa nhỏ vô tình rơi khỏi cành, mong manh dễ vỡ, sắp lụi tàn.
Cậu không phải là người vô cảm với thiếu nữ. Mười bảy tuổi, cái tuổi tràn đầy xao động.
Nhưng những “mỹ nhân” mà cậu từng gặp, vẻ ngoài thì lộng lẫy, đầu óc lại rỗng tuếch, chưa bao giờ khiến cậu hứng thú.
Cậu ngồi xuống mép giường, rất gần cô.
Ngón tay khẽ lướt qua mái tóc mềm, chạm tới cổ áo, trượt dọc theo đường cong tinh tế nơi cổ mảnh mai của cô.
Tiếp nữa, là những đường nét ẩn hiện dưới lớp vải…
Nhưng Đoạn Tự Lý dừng lại.
Bởi cô đang mắc kẹt trong cơn mộng buồn không sao thoát ra.
Cậu nâng nhẹ cằm cô, khẽ nhấc gương mặt đẫm nước mắt ấy lên.
Đúng lúc này, Hứa Yên tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, cô lập tức nhận ra mối nguy đang rình rập.
Đoạn Tự Lý nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt như thợ săn soi xét con mồi.
Trong đó là d*c v*ng nặng nề, mãnh liệt, có phần áp đảo…
Cô không lạ gì ánh nhìn ấy.
Vì cô từng thấy nó trong mắt Hứa Ngôn.
Họ, đều muốn có được cô.
Nhưng điều Hứa Yên muốn lại chưa hề đạt được.
Nếu trước khi đạt được điều mình mong muốn mà đã bị thợ săn bắt được…
Thì kết cục, chỉ có thể là thất bại.
Hứa Yên theo lùi lại bản năng, ánh mắt cảnh giác lướt nhanh qua khung cảnh xa lạ xung quanh.
Đoạn Tự Lý cất giọng: “Đây là phòng của tôi. Cậu đang nằm trên giường của tôi.”
“Cậu định làm gì?” Hứa Yên đề phòng nhìn cậu.
“Nếu tôi định làm gì, thì lúc cậu ngất đi đã xong từ lâu rồi.”
Nghe vậy, Hứa Yên phần nào thở phào.
Không bật đèn, trong phòng tối om.
Chỉ có ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ lặng lẽ tràn vào.
Dáng người Đoạn Tự Lý chìm khuất trong bóng tối, chỉ còn đường nét mơ hồ hiện lên dưới ánh sáng bạc.
Sắc sảo, lạnh lùng, nửa sáng nửa tối.
Hứa Yên khẽ hỏi, có chút ấm ức: “Tối nay, sao cậu cho tôi leo cây? Tôi đã đợi cậu rất lâu.”
Đoạn Tự Lý không trả lời.
Cậu mở khóa màn hình, đưa ảnh cho Hứa Yên xem.
Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên khuôn mặt lạnh như băng của cậu.
“Giải thích đi. Vì sao lại cùng anh trai cậu vào khách sạn?”
Nhìn thấy bức ảnh ấy, Hứa Yên thấy như có ai siết tim mình.
Không, là một cơn run rẩy toàn thân.
Tim cô đập dồn dập, như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Cô biết Đoạn Tự Lý rất nhạy bén.
Chắc chắn cậu đã linh cảm được quan hệ giữa cô và anh trai không bình thường.
Nhưng linh cảm, chỉ là cảm giác mơ hồ.
Nếu cậu thật sự điều tra, rất có thể, rất có thể sẽ biết chuyện năm xưa. Biết cô không phải con ruột của Hứa Ngự Đình…
Nếu điều đó bị phanh phui, mọi kế hoạch của cô sẽ đổ sông đổ bể!
“Ảnh ở đâu ra vậy?” Hứa Yên cố giữ giọng bình tĩnh. “Cậu theo dõi tôi à?”
“Tôi không rảnh. Cậu cũng chưa đến mức khiến tôi phải theo dõi.” Giọng Đoạn Tự Lý lạnh tanh.
“Là người khác gửi cho cậu?”
“Hứa Yên, tôi đang hỏi. Đừng dùng câu hỏi để né câu trả lời.”
Cậu đứng dưới ánh trăng.
Cô ở trong bóng tối.
Cậu ở nơi sáng.
Cô trốn trong vùng tối.
Cuối cùng, Hứa Yên khẽ hất tóc mái được cố định bằng kẹp, để lộ miếng băng gạc sâu trong chân tóc:
“Tối qua, tôi bị bố đánh, là Hứa Ngôn đưa tôi đi bệnh viện. Tôi sợ không dám về nhà nên anh ấy đưa tôi đến khách sạn nghỉ tạm. Chúng tôi thuê hai phòng riêng.”
Thấy vết thương trên trán cô, Đoạn Tự Lý kéo cô ra ngoài vùng bóng tối, đặt dưới ánh trăng.
Cậu cúi người, tay chạm vào miếng băng gạc: “Sao lại ra thế này?”
Trong mắt thoáng qua một tia lo lắng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, liền biến mất.
“Chỉ là trầy da, không phải khâu.” Hứa Yên cúi đầu, giọng tủi thân, “Nhưng vẫn đau lắm…”
Nghĩ đến chuyện cô chỉ tiêm thôi cũng đau đến phát khóc, trái tim Đoạn Tự Lý bỗng thấy bức bối một cách kỳ lạ.
“Bố cậu hay như vậy sao?” Cậu hỏi.
“Thỉnh thoảng thôi.”
“Hứa Ngôn là đồ vô dụng à?”
“…”
Sau một thoáng im lặng, Đoạn Tự Lý không hỏi thêm nữa.
Cậu có phần vụng về kéo mái tóc rối trước trán cô xuống, giật lấy cái kẹp trên tay cô, “cạch” một tiếng, cài lại giúp cô.
Giọng điệu cũng trở về phong cách thường ngày: “Chỉ là cấp trên quan tâm cấp dưới, đừng nghĩ nhiều.”
“Ừm.” Cô cúi đầu nhìn ga giường màu xám, mím môi thật khẽ. “Tôi chơi bi-a cũng được đấy chứ?”
Cô như một đứa trẻ con đang đòi kẹo.
Chỉ có điều, ở chỗ Đoạn Tự Lý, cô không mong lấy được gì ngọt ngào.
“Bình thường. Nhưng nếu tôi dạy, cậu sẽ chơi giỏi hơn.”
“Vậy cậu dạy đi.”
“Lúc nào có thời gian rồi nói.” Đoạn Tự Lý không đồng ý, cũng không từ chối.
Hứa Yên đã cảm nhận được sự thay đổi trong thái độ của cậu, cô muốn giữ lại cảm giác ấy, muốn bước thêm một bước về phía cậu: “Vừa rồi, cậu giúp Tô Vãn An… là vì muốn giúp cô ta thật, hay cậu giận chuyện tôi với Hứa Ngôn vào khách sạn?”
“Tôi giận làm gì.” Đoạn Tự Lý ngẩng cằm, ánh mắt thẳng thắn không né tránh.
“Có thể…” Hứa Yên nhìn sâu vào đôi mắt cậu, tối như màn đêm, “Có thể, cậu cũng bắt đầu để tâm đến tôi rồi.”
Đoạn Tự Lý giơ tay ấn lên trán cô, khiến cô đau tới mức suýt ngất: “Đoạn Tự Lý! Đau quá!”
Cậu nhìn cô ngã vật ra giường mà kêu gào, mặt đầy vẻ ‘đáng đời’: “Nếu bị thương, lúc nãy phải nói ra chứ, không ai ép cậu uống rượu cả.”
“Không muốn nói.” Hứa Yên dứt khoát ôm lấy gối của cậu, vùi mặt vào trong.
“Lý do?”
“Có kẻ thù ở đó.” Cô cứng đầu đáp, “Trước mặt kẻ thù, không thể để lộ vết thương, nếu không sẽ bị bắt nạt thậm tệ hơn.”
“Kẻ thù?”
“Tô Vãn An chính là kẻ thù của tôi.”
Câu nói ấy nghe có chút trẻ con, nhưng Đoạn Tự Lý không nhận ra cảm xúc khác đang ẩn sâu trong mắt cô, một thứ khó phân định, càng khó nắm bắt.
“Cậu đang ghen với cô ta?”
“Thì sao?”
“Không cần thiết.” Giọng Đoạn Tự Lý lạnh lùng, rõ ràng và gần như tàn nhẫn, “Nhà họ Đoạn và nhà họ Tô nhất định sẽ liên hôn.”
“Không cần cậu lặp đi lặp lại chuyện tôi đã biết từ lâu!”
Cô gái nhỏ có vẻ giận dỗi, nhảy khỏi giường, chân trần chạy thẳng ra ngoài: “Tôi về nhà đây.”
Đoạn Tự Lý nhìn theo bóng lưng cô khuất dần nơi cánh cửa, không lên tiếng, cũng không đuổi theo.
…
Hứa Yên loạng choạng bước vào thang máy, người mềm nhũn, men rượu vẫn chưa tan hết, đến đứng vững cũng khó khăn.
Đoạn Tự Lý giống như một tòa thành kiên cố, cô vất vả lắm mới tìm được một kẽ hở, cứ ngỡ đã thấy tia sáng phía cuối đường hầm…
Nhưng cậu lại luôn kịp thời kìm lại khát vọng, quay về với lý trí.
Cảm giác thất bại, thật sự rất rõ rệt.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu cậu dễ như Cao Minh Lãng, thì cũng chẳng còn gì thú vị nữa.
“Đinh” Thang máy hạ xuống một tầng, dừng lại ở tầng hai mươi bảy.
Cửa vừa mở ra, Hứa Yên giật mình.
Hứa Ngôn đang đứng ngoài, giữa ánh sáng mờ ảo của hành lang. Dưới ánh đèn, có thể thấy rõ trong mắt anh đã lộ vài tia máu đỏ.
“Hứa Ngôn?” Hứa Yên ngạc nhiên, “Anh… sao lại ở đây?”
“Chờ em.” Giọng Hứa Ngôn khàn khàn, “Ý Chi, bây giờ… đã hai giờ sáng rồi.”
Vừa bước khỏi thang máy, chân cô liền mềm nhũn.
Chỉ trong tích tắc, cả người cô đã ngã vào vòng tay nóng rực của Hứa Ngôn.
“Uống rượu rồi à?”
Anh ngửi thấy mùi rượu nồng đượm hoà quyện cùng hương nhài dịu nhẹ trên người cô, càng khiến người ta say đắm.
Không cho cô cơ hội phản kháng, Hứa Ngôn bế thốc cô lên, đi thẳng về phía phòng mình.
Hứa Yên giật mình, cơn say như bay biến một nửa: “Hứa Ngôn, anh thả em xuống!”
Vào phòng, anh đặt cô ngồi bên mép giường.
Hứa Yên lập tức chống tay định đứng dậy rời đi, nhưng Hứa Ngôn đã đè người xuống.
“Hứa Ngôn!”
Anh hít sâu mùi hương trên người cô gái, từ hõm cổ trượt xuống ngực, bụng, rồi quay lại vờn quanh bên tai, bên tóc.
Dường như sắp không thể kiềm chế nổi nữa, giọng anh khàn đặc: “Thang máy đi từ tầng trên xuống. Người em… có mùi của cậu ta.”
“Lúc nãy em ở cùng Đoạn Tự Lý.” Cô giải thích, “Nhưng chẳng có chuyện gì cả…”
Chưa đợi cô nói hết, Hứa Ngôn đã kéo cô vào phòng tắm, mở vòi sen, đẩy cô vào trong.
Nước lạnh xối thẳng từ đầu xuống, nhanh chóng làm ướt mái tóc và bộ đồ mỏng manh của cô.
“Hứa Ngôn!” Hứa Yên vừa kinh ngạc vừa tức giận, ra sức vùng vẫy, “Cả anh cũng định bắt nạt em sao!”
Câu nói ấy như một chậu nước đá dội thẳng vào trái tim đang bỏng rát của Hứa Ngôn.
Lý trí lập tức quay trở lại.
Anh vội vã tắt vòi sen, kéo Hứa Yên đang run lên vì lạnh ra ngoài, tay định chạm vào miếng băng gạc ướt sũng nước.
Nhưng Hứa Yên đã cứng rắn hất tay anh ra, trong mắt tràn đầy giận dữ.
“Anh điên rồi!”
“Anh còn không nỡ chạm vào em, sao có thể để cậu ta làm vậy!” Mắt Hứa Ngôn tràn đầy đau đớn và hoảng loạn, “Ý Chi, em đừng quên, em đã hứa gì với anh.”
“Em chưa quên. Nhưng anh cũng đừng quên, nếu nhà họ Tô và nhà họ Đoạn thật sự liên hôn, nếu nhà họ Tô có được chỗ dựa đó, thì mọi kế hoạch của chúng ta sẽ tan thành mây khói! Em mãi mãi chỉ là Hứa Yên, cô em gái trên danh nghĩa của anh, thân phận Tô Ý Chi, những thứ vốn dĩ thuộc về em, sẽ chẳng còn lại gì!”
Chữ “em gái”, với Hứa Ngôn, là một lời nguyền đầy sức mạnh.
Thứ anh muốn là Tô Ý Chi, là cô gái có thể đứng bên anh đường đường chính chính.
Tuyệt đối không phải một Hứa Yên chỉ mang danh em gái.
Anh ôm chặt cô gái vào lòng, vòng tay siết chặt đến mức cơ bắp cũng run rẩy.
Như thể muốn nghiền nát cô, hoà làm một với xương máu của mình.
Gương mặt cô bị ép vào ngực anh, ánh mắt nhìn xuyên qua bờ vai anh, hướng vào màn đêm tối tăm.
Khuôn mặt không một chút biểu cảm, chỉ còn lại sự lặng câm chết lặng.
“Ý Chi, em sẽ yêu cậu ta sao?”
“Không.” Hứa Yên dứt khoát trả lời, “Tuyệt đối không.”
“Anh tin em, nhưng em phải giữ lời.”
Hứa Yên nhắm mắt lại, khẽ gật đầu trong vòng tay anh.
Suốt nửa tiếng sau đó, cô trở về phòng mình, vào phòng tắm, dùng nước nóng gột rửa cơ thể hết lần này đến lần khác, như muốn rửa trôi cái lạnh lẽo, bối rối vừa rồi.
Và cả một thứ gì đó…vô hình.
Cô cứ chần chừ, mãi vẫn không muốn mở cánh cửa kia ra.
Ngoài cửa, Hứa Ngôn vẫn chưa rời đi.
“Ý Chi, em tắm xong chưa?” Giọng anh rất nhẹ nhàng.
“…Xong rồi.”
Hứa Yên bước ra ngoài, Hứa Ngôn đang lục tìm hộp y tế, lấy ra băng gạc và lọ thuốc: “Trán em cần bôi lại thuốc.”
Anh kéo cô lại gần, giống như hồi còn bé, giúp cô xử lý vết thương.
Họ lớn lên trong mỏ, va vấp trầy xước là chuyện thường. Hễ Hứa Yên bị xước tay trầy chân, đều là Hứa Ngôn mang cồn và băng gạc đến.
Hứa Ngôn tuy vụng về nhưng lại rất cẩn thận mỗi khi băng bó cho cô.
Dĩ nhiên, khi Hứa Ngôn bị Hứa Ngự Đình đánh bằng roi, cũng là Hứa Yên vừa khóc vừa run rẩy băng lại những vết thương máu me be bét cho anh.
Họ dựa vào nhau mà lớn lên, Hứa Yên luôn xem anh là người thân, là người thân thật sự.
Hứa Ngự Đình là một người đàn ông có xu hướng bạo lực nghiêm trọng, lại độc tài và tàn nhẫn, một khi nổi giận, ông ta có thể đánh người đến chết.
Ngày trước từng có chuyện, chỉ vì Hứa Ngôn sơ ý làm vỡ chiếc bình cổ ông ta yêu thích, mà suýt chút nữa bị chặt tay.
Không khí trong nhà họ Hứa luôn ngột ngạt đến mức nghẹt thở, cũng chính vì vậy mà hai trái tim họ mới ngày càng xích lại gần nhau, cùng an ủi, cùng băng bó những tổn thương cho nhau.
Nhưng đôi khi, chính Hứa Ngôn cũng khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Giống như khi nãy.
“Đau…” Nước thuốc làm xót vết thương khiến Hứa Yên khẽ rùng mình.
Hứa Ngôn lập tức nhẹ tay hơn, cúi xuống thổi nhè nhẹ lên trán cô, xoa dịu cơn rát, rồi mới tiếp tục bôi thuốc, dán lại bằng miếng gạc sạch.
Phần lớn thời gian, Hứa Ngôn đều rất tốt, rất rất tốt.
Hứa Yên đương nhiên yêu quý anh, là tình cảm kính trọng giống như một người anh trai.
Cho đến hai năm trước, anh lập ra một kế hoạch báo thù đầy khó khăn dành cho cô.
Từ lúc đó, mối quan hệ giữa họ mới bắt đầu mang theo chút mùi vị khác lạ.
Không sao cả, Hứa Yên có thể chấp nhận.
Chỉ cần có thể quay về ngôi nhà ấy, cô bằng lòng đánh đổi bất cứ điều gì.
Băng bó xong, Hứa Yên khẽ nói: “Muộn rồi, anh nên về nghỉ đi.”
Hứa Ngôn dường như không muốn rời đi, nhưng càng không dám ở lại. Trước khi cả hai bước qua ngưỡng trưởng thành, anh từng hứa, có những ranh giới tuyệt đối không được vượt qua.
Anh có thể không chạm đến.
Người khác, anh càng không được phép.
Trước khi rời đi, Hứa Ngôn nhìn cô thật lâu: “Nếu một ngày nào đó anh phát hiện em rung động với người khác, kế hoạch này sẽ lập tức chấm dứt. Ý Chi, đừng để cả hai chúng ta cùng rơi vào đau khổ.”
“Không đâu.” Hứa Yên dứt khoát nói, “Em biết mình đang làm gì.”
…
Tiễn Hứa Ngôn ra khỏi phòng, Hứa Yên nằm xuống giường, cuối cùng cũng thả lỏng được đôi chút.
Ánh trăng ngoài cửa sổ rất sáng.
Nhưng lòng cô lại u ám như bóng đêm.
Bỗng điện thoại rung lên.
Cô mở màn hình, thấy một người xưa nay chưa từng chủ động nhắn tin gì khác ngoài công việc, lại gửi đến một tin nhắn WeChat:
4: “Huỷ lịch hẹn với Cao Minh Lãng.”
4: “Tám giờ tối mai, bù một buổi xem phim.”