Hứa Yên im lặng một lúc lâu, cuối cùng, cô thành thật nói với Đoạn Tự Lý: “Thật ra, đôi khi, em cũng không muốn nghe lời anh ấy đến như vậy.”
Đoạn Tự Lý mỉm cười nhìn cô, kiên nhẫn lắng nghe cô nói.
“Nhưng em buộc phải nghe.”
“Vì sao?” Anh hỏi.
Hứa Yên ngước mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm của anh: “Tự Lý, anh hiểu rõ cảm giác không thể tự chủ hơn em, đúng không?”
Trong những khoảnh khắc thân mật nhất, cô thường gọi anh như vậy. Và chỉ có cô mới gọi anh như thế.
Sự chân thành là tuyệt chiêu đắc lực.
Đoạn Tự Lý đã nhận được câu trả lời mình mong muốn, khôn khéo không hỏi thêm gì nữa.
Từ khi bắt đầu, anh đã không nghĩ đến một tương lai.
Nếu không có tương lai, vậy thì gia cảnh và hoàn cảnh của cô… mọi thứ không liên quan đến anh, không cần phải can thiệp.
Đây là sự thỏa thuận ngầm giữa họ ngay từ đầu.
Cuối cùng, Đoạn Tự Lý trả lời câu hỏi ban đầu của Hứa Yên: “Anh cho rằng em mạnh hơn cô ấy, không phải vì mặt mũi em, cũng không phải vì anh có cái nhìn thiên vị với em. Dù là…”
Anh dừng lại, cúi đầu cười nhẹ, “Thực ra, anh cũng có.”
Hứa Yên cảm thấy tim mình đập loạn nhịp.
“Kỹ thuật của Ninh Y thật sự tốt hơn em, nhưng cô ấy có một điểm yếu chí mạng, đó là thể lực không bằng em. Hôm qua, em đấu với cô ấy không lâu, cô ấy đã có dấu hiệu mệt rồi.”
Hứa Yên gật đầu: “Em thấy rồi.”
“Chỉ cần trong trận đấu, em dồn hết sức lực quấn lấy cô ấy, làm thể lực cô ấy nhanh chóng giảm xuống. Sau đó, em sẽ dễ dàng kiểm soát được trận đấu.”
Đoạn Tự Lý không cảm xúc phân tích, “Ngoài ra, tỷ lệ ghi điểm của em là một ưu thế lớn, cô ấy không thể so được với em, chỉ cần em kéo dài khoảng cách ném bóng, khiến không gian ném bóng rộng hơn, thì ghi điểm sẽ dễ dàng hơn, đội nữ không phải là không có cơ hội thắng.”
Hứa Yên: “Vậy…”
“Vẫn là câu nói đó, dùng tư thế thoải mái của em, ném bóng.”
Chưa kịp dứt lời, tiếng gõ cửa vang lên.
Đoạn Tự Lý đi ra mở cửa, không ngờ lại là Cao Minh Lãng, cậu nói với Đoạn Tự Lý: “Đi thôi, anh Tự, xuống ăn buffet đi.”
Nói xong, cậu ta nhìn thấy Hứa Yên cũng có mặt trong phòng, lập tức mỉm cười vẫy tay chào: “Yên Yên, sao cậu cũng ở đây?”
“Tôi chỉ đang cùng Chủ tịch thảo luận chiến thuật bóng rổ.”
Cô giải thích câu dư thừa này, lại khiến Đoạn Tự Lý quay lại nhìn cô.
Cô mỉm cười đi ra ngoài: “Đói quá, đi ăn tối thôi.”
“Ừ, được, đi cùng nhau nhé.”
Cao Minh Lãng quên luôn mục đích ban đầu là tìm Đoạn Tự Lý, theo sau Hứa Yên như một chiếc đuôi.
Khi đợi thang máy, họ bắt gặp Đường Thận, Cao Minh Lãng chủ động chào hỏi: “Đúng lúc, đi ăn cùng nhau nhé.”
“Các cậu sao lại ở chung với nhau?” Đường Thận có vẻ có chút kinh nghiệm, cậu vừa ngẩng đầu nhìn thấy Đoạn Tự Lý đang bước tới, “Chủ tịch cũng ở đây.”
“Chủ tịch và Yên Yên vừa thảo luận chiến thuật trong phòng, nếu sớm biết tôi cũng đã tham gia rồi, lần sau có chuyện như thế này, các cậu nhớ gọi tôi nhé.”
“Được.” Hứa Yên đồng ý.
Đường Thận liếc nhìn Đoạn Tự Lý, rồi lại nhìn Hứa Yên, miệng hơi cong lên.
Không nhịn được mà cảm thán, thật không thể tin được Cao Minh Lãng lại có thể mù quáng đến vậy…
Buffet ở khách sạn rất phong phú, chủ yếu là hải sản và bò bít tết, các bạn học của Phổ Tây cũng đang dùng bữa ở đây, cả nhà hàng buffet đã bị họ ngồi kín.
Hứa Yên ăn đại vài miếng, không ăn nhiều vì cô vẫn muốn ra sân tập bóng.
Cô không phải kiểu người không quan tâm đến thắng thua, ngược lại, cô rất để ý.
Buổi đấu chiều hôm đó, trước mặt nhiều người, cô đã thua trước Ninh Y.
Thực ra, Hứa Yên không hề bình thản như khi đối mặt với sự chế nhạo của Ninh Y, trong lòng cô thực sự cảm thấy không phục.
Dù sao, chênh lệch thực lực là điều không thể tránh khỏi.
Trong vòng chưa đầy nửa tháng, dù có cố gắng thế nào, cũng không thể cải thiện kỹ thuật bóng rổ đủ nhanh để vượt qua một đối thủ dày dặn kinh nghiệm như Ninh Y.
Nhưng Hứa Yên chỉ muốn thắng, rất muốn thắng.
Cô một mình ra sân bóng luyện đến gần nửa đêm mới về phòng, Thích Ấu Vy đang nằm trên giường đọc sách, nhìn thấy Hứa Yên bước vào nhà tắm, mồ hôi đầm đìa: “Cậu quá chăm chỉ rồi, luyện lâu như vậy.”
“Chơi dở, phải luyện nhiều mới giỏi.” Hứa Yên cởi áo, mở vòi sen tắm để gột rửa đi hết mệt mỏi.
Thích Ấu Vy tựa vào cạnh cửa, nhìn bóng dáng mơ hồ của cô gái qua lớp kính mờ.
“Hứa Yên, tôi có một người bạn tên là Tô Ý Chi, cô ấy giống cậu, thông minh, xuất sắc, tốt bụng, cô ấy rất yêu động vật, ngày mưa còn tự tay đưa một con ếch nhỏ qua đường. Tôi cũng quyết tâm trở thành một cô gái tốt bụng giống cô ấy, nhưng chính cái lòng tốt ấy đã hại chết cô ấy, hại chết bố cô ấy, nếu lúc đó cô ấy không đưa Tô Vãn An về nhà, nếu không quá tin người, họ sẽ không… tất nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán của tôi, mọi người đều đồn đại… là bố của Tô Vãn An….”
Hứa Yên tắt vòi sen, cắt ngang cô ấy: “Sao tự nhiên lại nhớ đến cô ấy vậy?”
“Tôi chỉ bỗng nhiên có cảm xúc, cậu nói xem, nếu cô ấy không chết, giờ cô ấy sẽ thế nào?”
Hứa Yên trầm mặc nói: “Có lẽ, sẽ không giống như trong ký ức của cậu đâu, có thể cô ấy sẽ trở thành người dùng mọi thủ đoạn để đạt mục đích, njuwng cũng có thể đã hoàn toàn thay đổi.”
“Dù cô ấy có thay đổi thế nào đi nữa…” Thích Ấu Vy nhìn bóng dáng đen thẫm của cô gái qua lớp kính mờ, “Cô ấy mãi mãi là bạn tốt nhất của tôi.”
Hứa Yên quấn khăn tắm đi ra, đi qua bên cạnh cô ấy, xoa đầu cô ấy: “Chân ái à.”
“Vì vậy…” Thích Ấu Vy nghiêm túc nói: “Bất kể cậu làm gì, tôi đều hoàn toàn… đứng về phía cậu, sẵn sàng hy sinh tất cả.”
Hứa Yên thay chiếc váy ngủ trắng bồng bềnh, ngước đầu nhìn cô ấy: “Sao lại bỗng dưng lại thổ lộ như vậy?”
“Bởì vì, cậu… là bạn tốt nhất của tôi.”
Lòng Hứa Yên chợt cảm thấy như bị điện giật.
Trăng sáng vẫn còn đó, chỉ có người là thay đổi…
Người bạn tốt nhất, lại chưa rời đi.
Cô không nói gì, chỉ cười khẽ rồi nói với cô ấy: “Me too.”
Tiếng gió thổi từ máy sấy tóc vang lên, che lấp cả nhịp tim cô.
Thích Ấu Vy biết cô không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, ngay lập tức chuyển hướng: “Sau khi cậu đi rồi, còn một vòng uống nữa, hình như Ninh Y có ý muốn chuốc say Chủ tịch, không biết tối nay có âm mưu gì không.”
“Nếu Đoạn Tự Lý không muốn uống, không ai có thể chuốc say anh ấy đâu.”
“Tối nay Chủ tịch uống khá nhiều.” Thích Ấu Vy nói, “Hình như tâm trạng không tốt.”
“Trong mười ngày, có đến tám ngày anh ấy không vui.” Hứa Yên nhận xét, “Cũng quen rồi.”
Thích Ấu Vy nhún vai: “Dù sao, vừa rồi chính Ninh Y đã anh ấy đưa về phòng.”
Dù không muốn tỏ ra quá quan tâm, nhưng khi tắt đèn, Hứa Yên vẫn “không thể tự kiềm chế” mà mất ngủ.
Lấy điện thoại ra, cô nhắn một tin cho Đoạn Tự Lý.
butterfly: “Ngủ chưa?”
Đợi một lúc mà không thấy trả lời, cô bèn gọi điện, thì mới phát hiện điện thoại anh đã tắt máy.
Đoạn Tự Lý không bao giờ tắt điện thoại, trước đây dù có muộn thế nào, chỉ cần Hứa Yên muốn liên lạc, chắc chắn sẽ tìm được anh.
Cô không ngủ được, ngồi dậy khỏi giường, bên cạnh Thích Ấu Vy vẫn ngủ say.
Không thể để Ninh Y phá hỏng quả ngọt chiến thắng của mình.
Cô mang dép lê, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, thẳng tiến đến phòng tổng thống ở cuối hành lang tầng năm.
Cộc cộc cộc.
Cộc cộc cộc cộc cộc cộc…
Cuối cùng, cửa phòng mở ra với một tiếng “cạch”.
Đoạn Tự Lý mệt mỏi, đôi mắt còn ngái ngủ, mở cửa ra, nhìn thấy là cô, giọng nói không vui nhưng không giận, lẩm bẩm: “Làm gì vậy?”
Hứa Yên cũng lười quan tâm nhiều, bước thẳng vào phòng, đi một vòng kiểm tra, chiếc giường trống không, chỉ còn lại tấm chăn nhăn nhúm.
Hứa Yên tìm thấy chiếc điện thoại đã tắt vì hết pin ở trên tủ đầu giường.
Đoạn Tự Lý đi vào với vẻ mặt vừa mệt vừa khó hiểu, không vui nói: “Có chuyện gì thế?”
Hứa Yên chớp mắt nhìn cơ bắp vạm vỡ của anh, phía dưới chỉ có chiếc q**n l*t ngắn và sát, cảm thấy hơi ngượng ngùng: “Không có gì, chỉ là xem anh ngủ chưa thôi.”
Nói xong, cô vội vàng chạy đi.
Đoạn Tự Lý nhìn cô đến rồi đi mà không hiểu gì, trước khi đi còn đặc biệt giúp anh sạc điện thoại.
“…..”
Có bệnh gì à?
Tối hôm đó, Hứa Yên trở về phòng, thấy Cao Minh Lãng gửi cho cô vài video qua email, là những trận đấu gần đây của đội nữ do Ninh Y dẫn đầu.
Cô tắt tiếng, nằm trên giường xem.
Gần như thức suốt đêm, cuối cùng cô cũng phát hiện ra một vài dấu hiệu có thể theo dõi.
Rất rõ ràng, Ninh Y là linh hồn của đội nữ.
Khi không có cô ấy, cả đội như một mớ hỗn độn.
Và Ninh Y có tính khí nóng nảy, thích tấn công nhanh, phạm lỗi cũng nhiều, chỉ cần cô ấy ra sân, hiệu suất tấn công của đội nữ giảm rõ rệt.
Sáng hôm sau, Hứa Yên gọi tất cả thành viên đội bóng rổ nữ vào nhóm, rồi đến nhà ăn để lập chiến thuật.
“Trong đội chúng ta sẽ cử lần lượt mỗi người để thay phiên kèm sát Ninh Y, mục đích là làm hao tổn thể lực của cô ấy. Người này chỉ cần chăm chăm kèm theo cô ấy, không làm gì khác, để cô ấy dù có ghi điểm cũng phải tốn rất nhiều sức lực, đồng thời cố gắng làm cô ấy nổi giận, phạm lỗi. Chỉ cần cô ấy ra sân, đội đối phương sẽ không còn đáng lo ngại nữa.”
“Thật sự có thể thắng sao?” Một cô gái có chút hoài nghi.
“Tin tôi đi.” Hứa Yên ánh mắt rất quyết đoán, “Tối qua tôi đã xem lại tất cả video trận đấu của họ, tôi hoàn toàn chắc chắn, chiến thuật này sẽ thắng.”
Cô ấy nói rất kiên định, khiến người ta cảm thấy rất đáng tin.
Đoạn Tự Lý, Cao Minh Lãng, Đường Thận và những người khác đi qua, thấy đội nữ đang bàn chiến thuật, tò mò lại nghe mấy câu.
Đường Thận hỏi Đoạn Tự Lý: “Anh Tự, cái này có thể thành công không?”
Đoạn Tự Lý bình thản nói: “NBA có đội bóng như vậy, khi linh hồn của đội ra sân, cả đội lập tức sụp đổ, cho nên chỉ cần kèm chặt người đó, đúng là có khả năng thắng bằng sức yếu hơn.”
“Không ngờ cô ấy phát hiện ra điểm yếu này.”
Cao Minh Lãng tự hào không thôi: “Mẹ tương lai của con tôi đương nhiên thông minh rồi! Sau này tôi sẽ sinh một đứa con thông minh hơn cả anh Tự!”
Đoạn Tự Lý nhíu mày, nhìn cậu ta một cái khinh bỉ: “Việc không đâu, đừng có lúc nào cũng nhắc tới, khiến người ta chán ghét.”
“Ghét cái gì, sao lại ghét tôi rồi?” Cậu ta lại hỏi Đường Thận, “Cậu ghét không?”
Đường Thận nửa cười nửa không: “Cậu với ai sinh con, có liên quan gì đến tôi.”
…
Sau trận đấu hôm qua, đội nữ tụt hứng rất nhiều.
Nhưng sau khi nghe Hứa Yên nói còn cơ hội thắng, ai cũng cảm thấy hăng hái.
Ninh Y thật sự quá đáng ghét, đã có cơ hội thắng, mọi người ăn sáng xong liền xuống sân tập luyện.
Cao Minh Lãng và Đường Thận cũng xuống dưới để chỉ đạo đội nữ chơi bóng, Hứa Yên ăn xong bát mì, ôm bóng rổ chuẩn bị ra sân.
Khi vào thang máy, Đoạn Tự Lý đuổi kịp cô: “Tối qua thức cả đêm?”
“Chắc là vậy, nhưng sáng nay cũng ngủ được hai tiếng.”
Đoạn Tự Lý không nói lời nào, kéo Hứa Yên vào thang máy: “Về phòng ngủ đi.”
“Em đã ngủ rồi, bây giờ không ngủ được, và cũng không có thẻ phòng, thẻ phòng ở chỗ Vy Vy.”
Đoạn Tự Lý quẹt thẻ phòng tầng năm , kéo Hứa Yên vào phòng của mình, khóa cửa lại, kéo rèm cửa sổ.
Phòng rất tối, chỉ có một chiếc đèn ngủ sáng nhạt, ánh sáng vàng mờ mờ.
“Ngủ đi.” Đoạn Tự Lý đẩy cô đến giường mình.
“Em không ngủ được.” Hứa Yên muốn đứng dậy, nhưng anh lại giữ chặt lưng cô.
“Có ai ép người khác ngủ đâu!”
“Bây giờ thì có.”
“Em muốn xuống sân chơi bóng.” Hứa Yên lẩm bẩm, “Mai phải thi đấu rồi.”
“Em không nghỉ đủ sẽ ảnh hưởng đến trận đấu.”
“Không sao đâu, tối nay em sẽ ngủ ngon, tám giờ lên giường.”
Đoạn Tự Lý lười biếng không muốn nói nhiều: “Không thay đồ, anh sẽ giúp em thay.”
Nói xong, hai tay anh rơi xuống thắt lưng cô, chuẩn bị kéo chiếc áo thun rộng rãi đen của cô ra.
“Ái! Đừng, đừng mà! Quái vật!” Hứa Yên vội vàng chùm chăn lên người, “Em sẽ ngủ thế này!”
Đoạn Tự Lý chỉ muốn dọa cô thôi, thấy cô nằm xuống rồi, anh mới ngồi xuống ghế sô pha đối diện, ngả người ra, đôi mắt đen nhìn cô không rời.
“Anh nhìn em, em không ngủ được.”
“Vậy thì cứ làm quen đi.”
“…”
Cô gái nhỏ cuối cùng cũng nằm yên ổn, chiếc chăn phủ lên cằm, hơi thở của cô mang theo mùi hương quen thuộc của anh… Cả người như được anh ôm trọn.
“Tối nay em mà dám thức khuya, anh sẽ tự mình trông em.” Đoạn Tự Lý đe dọa.
“Em sẽ không để anh biết đâu.” Hứa Yên bướng bỉnh đáp.
Đoạn Tự Lý cười lạnh: “Cũng chẳng trả lương cho em, sao phải bạt mạng thế?”
“Em muốn thắng.”
“Trước đây đâu có thấy em yêu bóng rổ đến thế, sao lại muốn thắng?”
Cảm giác buồn ngủ ập đến, Hứa Yên cảm thấy suy nghĩ của mình bắt đầu mơ màng, cô thì thầm: “Vì anh muốn thắng.”