Bướm Đen - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 68

Sáng sớm hôm sau, ở bến tàu, Tô Ý Chi tiễn Hứa Ngôn rời đi.

Thủy phi cơ đang chờ sẵn ở hòn đảo nhỏ không xa. Thực ra, ngoài dự đoán của cô, Hứa Ngôn quả thật giống như lời anh nói, chỉ tới để gặp cô, chỉ muốn có một “kết quả”.

Cô vốn nghĩ anh sẽ làm khó mình, không ngờ, anh lại buông tay cho cô dễ dàng như vậy…

Trong lòng Tô Ý Chi, cảm giác áy náy sắp tuôn trào. Rõ ràng là cô thất hứa, phản bội Hứa Ngôn, nếu anh có thể tàn nhẫn với cô thêm một chút, có lẽ ngược lại, cô sẽ thấy dễ chịu hơn.

Hận một người thật dễ dàng, nhưng để báo đáp ơn tình… lại là việc khó khăn nhất.

Thấy cô gái nhỏ cứ cúi đầu không nói, tay vẫn nắm chặt chiếc vali, Hứa Ngôn đưa tay khẽ vuốt lại mái tóc bị gió biển thổi rối, mỉm cười nói: “Đã hơn nửa năm không gặp rồi, ban đầu anh chỉ muốn qua đây nhìn em một chút, không ngờ lại tình cờ chứng kiến cảnh em được cầu hôn, như vậy cũng coi như trọn vẹn. Dù thế nào đi nữa, anh cũng xem như một nửa người thân của em.”

Bàn tay Tô Ý Chi bấu chặt lấy tay cầm vali: “Em biết chắc chắn trong lòng anh đang chửi em, nếu thực sự không nuốt trôi, anh cứ tát em vài cái, em tuyệt đối sẽ không đánh lại.”

Hứa Ngôn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt gò má cô: “Anh luôn có tư tâm, mới mang em về nhà họ Hứa. Anh chỉ muốn có một người ở bên, cùng anh vượt qua những quãng ngày giày vò ấy… Hứa Ngự Đình là cơn ác mộng của em, anh không muốn trở thành ác mộng tiếp theo.”

Đôi mắt Tô Ý Chi đỏ hoe, áy náy nhìn anh: “Tạm biệt, Hứa Ngôn.”

Hứa Ngôn nhận lấy vali, xoay người bước lên ca nô. Trước khi đặt chân lên, anh đưa tay về phía cô lần cuối cùng: “Về Thiện Bang với anh. Anh sẽ thật lòng đối xử tốt với em, dùng cả cuộc đời này để yêu em.”

Gió biển thổi tung những sợi tóc trên gương mặt thiếu nữ, cô đứng bất động nơi bến tàu.

Một bước, cũng không nhúc nhích.

Anh cúi đầu, khẽ cười khổ, chậm rãi, đau đớn rút tay về.

“Thật ra, ngay từ trước khi diễn ra màn cầu hôn hôm qua, anh đã đoán ra hai người đang diễn kịch, bởi vì diễn thật sự rất giả.”

Ánh mắt Hứa Ngôn dời đi, hướng về mặt biển xanh thẳm, bình lặng: “Nhưng khi cậu ấy đưa ra nhẫn của mẹ em, anh nhìn thấy em động lòng thật sự. Lúc đó, anh biết, mình đã thua.”

Anh cúi đầu, tự giễu cười một tiếng: “Em biết anh là người không từ thủ đoạn để đạt mục đích, nhưng em… lại là ngoại lệ duy nhất. Chúc em hạnh phúc, Tô Ý Chi.”

Nói xong, anh không ngoảnh đầu lại, bước lên thuyền.

Gió biển rít bên tai, Tô Ý Chi lau nước mắt, hướng về chiếc du thuyền dần khuất xa, khàn giọng gọi: “Anh ơi!”

Cuối cùng, Hứa Ngôn vẫn không nhịn được mà quay đầu lại, giơ tay vẫy với cô:
“Bất cứ lúc nào, nếu cậu ấy đối xử không tốt với em, hãy gọi cho anh.”

Cô dõi theo chiếc thủy phi cơ dần biến mất nơi cuối chân trời, khi quay lại, thấy Đoạn Tự Lý đã đứng ở mép bờ, chẳng rõ đã đợi bao lâu.

Tô Ý Chi thở phào một tiếng, rồi lườm anh một cái.

Đoạn Tự Lý nói: “Kịch đã diễn xong, nhẫn trả cho anh được chưa?”

Nói rồi, anh đưa tay ra.

Tô Ý Chi lùi lại hai bước, giấu chiếc nhẫn kim cương hồng ở ngón áp út ra sau lưng: “Vốn dĩ là của mẹ em, trả gì mà trả.”

“Đó là nhẫn cầu hôn của anh.”

“Dùng nhẫn của người khác để cầu hôn.” Tô Ý Chi bĩu môi, “Anh cũng giỏi thật đấy, Đoạn Tự Lý.”

Trong bụi cỏ, Lộ Kỳ bị Cao Minh Lãng đẩy ra ngoài, muốn trốn lại thì đã muộn, cậu dứt khoát kéo luôn cả Cao Minh Lãng và Đường Thận ra. Thích Ấu Vy trốn không xong, cũng lúng túng đi theo.

“Đã đồng ý cầu hôn rồi, chưa từng thấy ai hối hận nhanh như vậy.” Lộ Kỳ trêu chọc, “Bọn tôi đều là nhân chứng cả đấy.”

“Ai nói tôi hối hận.” Tô Ý Chi hiên ngang bước tới, khoác lấy tay Đoạn Tự Lý, “Tôi và chủ tịch Đoạn đã nói rõ ràng vào tối qua rồi, hối hận thì chắc chắn không thể, chỉ cần anh ấy đừng hối hận là được.”

Mọi người tròn mắt nhìn về phía Đoạn Tự Lý.

Một đêm thôi, đã “thu phục” được tiểu thư rồi sao?

Đoạn Tự Lý cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Sau khi đính hôn, một nửa cổ phần tập đoàn Đoạn thị mà tôi nắm giữ sẽ cho cô ấy.”

Cả bọn hít vào một hơi lạnh. Trời ạ, vốn tưởng Chủ tịch là người cuồng sự nghiệp.

Không ngờ, lại là một kẻ si tình, tình nguyện vứt bỏ lý trí.

Chiều nay chính là chuyến đi câu cá ngoài khơi, phần thưởng Thích Ấu Vy thắng trong cuộc đua cua ẩn sĩ tối qua.

Một chiếc du thuyền trắng muốt, hai tầng, neo sẵn bên bến.

Mọi người đã có mặt đông đủ. Khi Tô Ý Chi xuất hiện, ai nấy đều sững sờ: mái tóc uốn sóng, phối cùng chiếc váy maxi trắng phong cách Bohemian hở vai, gương mặt điểm lớp trang điểm nhẹ, đuôi mắt vương chút ánh hồng vỏ sò, dưới nắng, tỏa ánh vàng óng ánh.

Tựa như thiếu nữ bước ra từ trong bức họa, đẹp đến động lòng.

Đoạn Tự Lý đi bên cạnh, che ô cho cô, còn đeo chiếc ba lô trên vai thay cô. Nam thanh nữ tú sánh vai, đẹp đến khó tả.

Đỡ cô lên thuyền, Tô Ý Chi cũng chu đáo lấy lọ kem chống nắng trong túi, bóp ra tay, bôi cho anh.

“Đừng động.” Cô ấn vai anh xuống, rồi tỉ mỉ thoa lên cả cổ và gáy.

Nhìn cảnh này, Thích Ấu Vy mới thật sự yên lòng.

Cặp đôi do chính tay mình vun đắp, quả thật khiến người ta mê.

Nửa năm nay, cô biết Tô Ý Chi không vui, giờ thì tốt rồi, tháo gỡ được nút thắt, có thể trở lại là chính mình.

Tình cảm của cô dành cho Đoạn Tự Lý, chưa bao giờ ít hơn tình cảm của anh dành cho cô.

Tô Ý Chi quay lại, thấy Thích Ấu Vy đang nhìn mình, liền đưa tay chỉnh lại tóc:
“Kiểu tóc thế nào?”

“Cậu làm ở đâu đấy?”

“Ngay trên đảo có tiệm tạo mẫu.”

“Ở đâu cơ?”

“Ngay cạnh quán bar SH, miễn phí cho khách du lịch.”

“Thế thì tớ cũng muốn, tối đi với tớ nhé!”

Đoạn Tự Lý xen vào: “Tối nay cô ấy không rảnh, để bạn trai cậu đi cùng.”

Thích Ấu Vy liếc Lộ Kỳ một cái, có chút chán nản, rồi lại khoác tay Tô Ý Chi:
“Không, tớ chỉ muốn Ý Chi đi cùng thôi. Chủ tịch, cậu không nhỏ nhen thế chứ, chút thời gian ấy cũng không cho à?”

“Tối nay, tôi đã hẹn Ý Chi đi xem phim riêng. Cô ấy ngại từ chối cậu, vậy để tôi làm thay, tôi sẽ làm người xấu.”

“Xem phim riêng!!” Đôi mắt Thích Ấu Vy sáng lên, đầy ý vị, “Hiểu rồi, hiểu rồi, được thôi, hai người đi đi, tôi không quấy rầy đâu.”

Tai Tô Ý Chi đỏ bừng, vội vàng che giấu: “Chỉ là xem phim thôi.”

“Hiểu, hiểu, hiểu mà!”

“Thật sự chỉ là xem phim thôi.”

Đoạn Tự Lý nhắc nhở: “Hay là em đừng giải thích nữa.”

“Nhưng mà đúng là chỉ xem phim thôi, em xong còn về đánh bài nữa.”

Cả thuyền cười nghiêng ngả, nhưng ánh mắt Tô Ý Chi lại vô cùng chân thành.

Đầu thuyền, Đường Thận vẫn còn chút sợ hãi, nói: “Hôm qua nghe tin Hứa Ngôn tới, tôi còn toát mồ hôi, suýt nữa gọi thêm người ra đảo. Không ngờ hôm nay anh ta lại đi luôn, cũng may không gây chuyện ầm ĩ.”

Lộ Kỳ nói: “Có thể thế nào chứ, đảo này là của Đoạn Tự Lý, anh ta dám sao.”
Cao Minh Lãng tiếp lời: “Đi kiểu đó cũng coi như có khí chất đấy, đúng gu của tôi.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cậu ta, Cao Minh Lãng nhướng mày: “Nhìn tôi làm gì?”

Đường Thận cười, bước lại gần, vỗ vai cậu: “Ban đầu còn định mỉa mai cậu đôi câu, nhưng nghĩ mãi lại chẳng biết phải nói gì.”

Cao Minh Lãng hất tay hắn ra: “Biến đi.”

Nửa tiếng sau, du thuyền đã đến rạng san hô để câu cá.

Thuyền trưởng giúp mọi người buộc dây câu, móc mồi tôm, rồi ai nấy tản ra quanh thuyền bắt đầu câu.

Đoạn Tự Lý không câu, suốt buổi chỉ ở cạnh Tô Ý Chi, giúp cô móc mồi, gỡ những đoạn dây rối.

Khi mồi vừa thả xuống, Tô Ý Chi quay đầu, thấy Đoạn Tự Lý vòng tay từ phía sau bao trọn lấy mình, cùng cô nắm cần câu, cảm giác như không gian bị thu hẹp đến nghẹt thở.

“Anh không đi lấy dây câu cho mình à?”

“Không cần.”

“Không phải… ai lại thế chứ, anh thế này làm em không thu dây nổi, câu mãi không thấy con cá nào.”

“Em vụng thì liên quan gì đến anh?”

“Anh tránh ra đi.”

Dù nói vậy, cô vẫn không thật sự đẩy anh ra, Đoạn Tự Lý cũng không buông, còn nắm lấy cổ tay cô, cùng cô điều khiển cần câu.

Lộ Kỳ liếc về phía hai người ở mũi thuyền, rồi lén quay lại nói với Thích Ấu Vy: “Ngay cả câu cá mà cũng câu ra bầu không khí cặp đôi ngọt ngào như vậy, hay là bọn mình cũng thử nhé?” Nói rồi cậu định vòng tay ôm cô từ phía sau, Thích Ấu Vy lập tức đẩy ra: “Tránh xa em ra.”

Không lâu sau, cây cần của Tô Ý Chi có cá mắc câu, hơn nữa lại là một con lớn. Cần câu rung mạnh khiến cô suýt bị kéo tuột cả dây.

Đoạn Tự Lý giữ lấy cổ tay cô: “Nắm chắc, đừng vội thu dây, thả cho nó chạy hai vòng rồi từ từ kéo, làm nó mất sức.”

Tô Ý Chi làm theo lời anh, chậm rãi thu dây, cuối cùng câu lên được một con cá mú nặng gần năm cân*, coi như thành quả lớn nhất trong ngày.

*1 cân Trung = 0.5kg

Cô cười đến mức không khép nổi miệng, thật sự rất vui.

Đã chẳng nhớ lần cuối cùng mình vui như thế là từ bao giờ.

Có lẽ… là từ rất nhỏ. Khi ấy, mọi thứ đều trọn vẹn, có bố mẹ thương yêu, nghĩ rằng mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian.

Bây giờ, cô tìm lại được cảm giác ấy.

Dù bố mẹ không còn, nhưng cô lại có một kiểu hạnh phúc khác: bên cạnh có người mình thích, có những người bạn thân thiết nhất.

Trên đường về, một bất ngờ khác lại xảy ra.

Trong ánh chiều tà, họ bắt gặp cả đàn cá heo!

Chừng mười mấy con cá heo, bơi theo du thuyền trở về, mặt biển phản chiếu ánh hoàng hôn lấp loáng, thậm chí có con nhảy vọt lên ngay trước mắt Tô Ý Chi.

Cô quay đầu định gọi Đoạn Tự Lý chụp ảnh giúp, tưởng đã muộn, không ngờ anh đã kịp bấm máy, lưu lại gương mặt ngập tràn bất ngờ của cô.

Anh cúi đầu, nhìn cô trong ống kính.

“Anh đã từng nói qua chưa, nụ cười gượng trước kia của em… thật sự rất giả.”
Tô Ý Chi còn chưa kịp phản bác, anh đã nói tiếp: “Bởi vì nụ cười thật lòng của em, đẹp lắm.”

Cô ghé sát lại gần, ngắm chính mình trong bức ảnh: “Ừm, đúng là cũng khá xinh.”

Đoạn Tự Lý từ phía sau ôm lấy vòng eo thon của cô: “Tô Ý Chi, lời hứa của em với anh, là thật chứ?”

“Anh đang nói gì vậy?” Cô hơi nghiêng đầu.

“Giống như đang mơ vậy, từ tối qua đến giờ, anh đều có cảm giác không chân thật, sợ em lại lừa anh, sợ buổi sáng thức dậy không còn gì cả, sợ trong lòng em vẫn hận anh…”

Tô Ý Chi đặt máy ảnh xuống, xoay người, vòng tay qua cổ anh, kiễng chân hôn khẽ lên môi anh.

“Em không muốn khiến mình không vui nữa.” Cô khẽ thì thầm bên môi anh, “Từ tối qua đến giờ, từng phút ở bên anh, em đều thấy rất dễ chịu…”

“Dễ chịu kiểu nào?”

“Hả?”

“Là kiểu dễ chịu đó sao?”

“… ”

Đường Thận nhướng mày, từ sau cột buồm bước ra: “Hai người bây giờ to gan thật đấy, không thèm kiêng dè ai nữa à?”

Cao Minh Lãng chen lời: “Mùi tình yêu chua loét, đau cả mắt tôi rồi.”

“Ồn ào quá.” Đoạn Tự Lý cúi đầu nói với Tô Ý Chi, “Đi chỗ khác nhé, lên tầng hai?”

“Ừ.”

Hai người nắm tay nhau lên tầng hai du thuyền. Gió biển lồng lộng, Đoạn Tự Lý ôm cô từ phía sau, ngón tay khẽ vuốt nhẫn trên tay cô. Cô ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, mặt trời đang dần lặn, đàn cá heo thỉnh thoảng vẫn nhảy lên khỏi mặt biển, song đã xa dần khỏi du thuyền…

Trước đây, cô chỉ biết mình phải quay về nhà.

Con đường ấy cho dù khó khăn, gian nan đến đâu, chỉ cần quê nhà còn ánh trăng, cô nhất định sẽ trở lại.

Nhưng trở về… có ý nghĩa gì, cô không rõ, bởi trước mắt cô, không còn người thân, chỉ còn kẻ thù.

“Đoạn Tự Lý, hình như em… đã tìm được ý nghĩa của việc trở về nhà rồi.”

Đoạn Tự Lý mở rộng vòng tay, ôm trọn cô trong một khoảng trời nhỏ, tựa cằm lên mái tóc cô.

“Tô Ý Chi, chào mừng em về nhà.”

[Hoàn chính văn]

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn rồi, còn hai chương ngoại truyện nữa, ngày mai sẽ đăng, tất cả sẽ được cài đặt thành ngoại truyện phúc lợi miễn phí.
Update: Mọi người muốn đọc phần tình tiết ở văn án, sau khi Đoạn Tự Lý bị Hứa Yên nhốt, tôi có hai luồng suy nghĩ, là rốt cuộc Hứa Yên có tha thứ cho Đoạn Tự Lý hay không.
Nếu tha thứ, tình tiết ở văn án sẽ không xảy ra.

Nếu không tha thứ, mối hận Đoạn Tự Lý ăn vào tận xương, cuối cùng hai người họ đều khổ sở, cũng không lấy lại được gia nghiệp, thì tình tiết trong văn án sẽ xảy ra, bởi vì nữ chính không thể trở thành Tô Ý Chi, nam chính mới có thể nhốt cô, mới có thể đi theo hướng yêu ngược tình thù.

Tôi không nỡ nhìn nữ chính không giành lại được gia nghiệp, nên đã viết theo luồng suy nghĩ thứ nhất. Nếu mọi người muốn đọc theo hướng thứ hai, tôi sẽ viết riêng phần ngoại truyện if, có thể để lại bình luận cho tôi biết. Tạm thời sẽ chưa đăng ngoại truyện phúc lợi, tôi đợi ý kiến của mọi người.

Bình Luận (0)
Comment