Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia

Chương 37

“Đào ca ca, Ngọc ca ca sao rồi?” Là Thanh nhi đã trở lại.

Tiểu Đào không có trả lời.

“Ngươi còn dám tới?” Đột nhiên Hắc tiểu tử lạnh lùng nói “Xem kiếm.”

Sau đó là thanh âm binh khí va chạm.

“Ta muốn gặp Ngọc nhi.” Tâm đau xót, là hắn, thanh âm này ta cả đời sẽ không quên.

“Ngươi không có tư cách tái kiến hắn.”

“Tề Lạc Hiên, ta muốn giết ngươi.” Là tam tỷ, nàng không phải đi vào thành sao?

“Ta muốn gặp Ngọc nhi.” Thanh âm ôn nhu kia, sao bây giờ ta nghe thấy lại trở nên chói tai như vậy.

Ta giãy dụa từ trên giường đứng lên, người kia, người kia, ta nhất định phải tự tay giết hắn. Đi tới cửa, thấy Hắc Tường cùng tam tỷ đang đấu kiếm với hắn. Hắn thấy ta, nhẹ nhàng nhảy đến trước mặt ta.

“Ngọc nhi, nghe ta giải thích……” Hắn trong mắt tựa hồ hàm chứa lệ, đôi mắt trong suốt này, vì sao lại có thể ngoan độc cùng tàn nhẫn như vậy? Nếu không phải chính mắt thấy chính tai nghe ta có lẽ vẫn còn bị lừa gạt.

“Ta sẽ không cho các ngươi thương tổn hài tử của ta.” Ta hít một hơi chống lại ánh mắt kia, không có yêu, chỉ có hận. Trong tay kiếm giơ lên, hướng hắn đâm tới.

Kiếm đâm vào ngực hắn, máu đỏ tươi chảy ra.

Hắn vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ta, tùy ý kiếm của ta đâm vào, vì sao, vì sao không né? Vì sao?

Nhưng là tâm ta cũng đau, đau quá, ta không phải muốn hắn chết ư? Vì cái gì còn đau lòng? Người trước mắt này là kẻ muốn hại đứa nhỏ của ta, ta cư nhiên còn không đành lòng.

“Ngọc nhi, thực xin lỗi, ta……” Huyết theo miệng hắn chảy ra, hắn muốn chết sao?

“Thiếu chủ.” Nàng cũng đến đây, đúng vậy, nàng phải luôn đi cùng hắn mới đúng không phải sao?

Hoa Yên đỡ hắn, vài nữ tử hướng ta đánh tới, Hắc Tường cùng tam tỷ vội vàng bảo vệ ta.

“Chủ nhân có lệnh, nhất định phải đem Tiếu Ngọc giải trở về.” Hoa Yên ra lệnh.

“Ngươi nói cái gì? Vì sao?” Hiên sử dụng kiếm chống đỡ thân thể sắp ngã xuống “Mẫu thân rốt cuộc muốn làm cái gì?”.

“Thiếu chủ, chuyện này ngài đừng động tới.”

Tình hình thực loạn, ta không biết bọn họ đang diễn cái gì, ta cũng không biết bọn họ muốn làm gì, trong bụng đột nhiên truyền đến đau đớn, ta bám lấy cửa tuột xuống, đau, như bị xé rách, đau quá, một trận lại một trận truyền tới……

Ta thấy người của Hoa Hậu, sau đó thấy đại tỷ……

“A…… Ô……” Không biết bị ai đẩy, ta lảo đảo ngã xuống, bụng đánh vào nền đất, đau quá, cảm giác bên trong trầm xuống, đau quá, một trận lại 1 trận, a…… Ta cảm thấy hạ thể có gì đó chảy ra, a…… Đau quá…… Cục cưng, ngươi muốn đi ra sao?

“Sư phụ, Ngọc nhi sợ là muốn sinh rồi.”

“Mau, mau đưa hắn ôm vào ốc đi.”.

“Dừng tay, nếu các ngươi còn xem ta là thiếu chủ đều lui ra cho ta.” Tề Lạc Hiên dùng sức hô. Ta nhìn thấy hắn lại ói ra 1 khẩu huyết.

“Thiếu chủ, đây là lệnh của chủ nhân.”

“Nếu các ngươi động thủ lần nữa, ta lập tức tự sát. Mau, mau cứu Ngọc nhi…… Ngô……”.

“A…… Ách…… Ô……” Vì cái gì đau như vậy, hạ thể tựa hồ ngạnh sinh sinh bị vạch tìm tòi.

“Mau, tiểu Đào, mau nấu nước…… Còn có dược trợ sản.” Lưu Dương Tử đem ta an trí đến trên giường, cởi quần “Ngọc nhi, hít vào, thở ra, dùng sức……” Hắn dùng tay dò xét phía dưới, sau đó dùng sức ấn lên bụng ta, a…… Đau quá…… Lúc trước cho dù là huyết cưu phát tác, cũng không có đau như vậy, ta liều mạng dùng sức, nhưng là rất đau.

“A……”.

“Cho ta đi vào……”.

“Không có khả năng, Ngọc nhi nếu có chuyện gì, Tiếu gia cao thấp tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Ta van cầu ngươi, cho ta…… Ngô, đi vào……”.

“Thiếu chủ, ngươi phải lập tức cầm máu…… Thiếu chủ……”.

“Là ta…… Là ta hại Ngọc nhi, ngươi nghe được sao? Hắn đang rất đau, hắn rất đau a…… Ô ô”.

Hắn khóc sao? Hắn còn để ý ta sẽ đau? Nếu hắn để ý vì cái gì đối xử với ta như vậy?

“A……” Đau như bị xé rách càng tăng thêm, ta có thể cảm nhận được đứa nhỏ đang không ngừng giãy giụa, nhưng vì cái gì còn không ra.

“A…… Ô ô……” Đau quá, người kia không thương ta, ta tại sao còn vì hắn chịu khổ, a……

“Sản đạo vẫn không có mở ra.” Tay Lưu Dương Tử ở phía dưới, đau đớn khó chịu làm ta tựa hồ muốn đem răng đều cắn hỏng.“Mau, đem trợ sản dược uống hết.”

Dược chua sót đi vào miệng lại ói ra hơn phân nửa, miệng như bị tắt nghẹt.

“Ngô…… Ngô……”.

“Dùng sức……”.

Cảm giác thời gian giống như qua thật lâu thật lâu, nhưng đau đớn lại từng đợt càng sâu sắc, một chút không có dấu hiệu được giải thoát.

Ta luôn luôn dùng sức, đau quá, ta cảm thấy chính mình đã muốn vô lực. Ý thức bắt đầu hỗn loạn, đứa nhỏ, phụ thân không thể đem ngươi sinh ra, như vậy chúng ta cùng chết đi, cùng nhau  đến một nơi thật xinh đẹp, không còn thống khổ ……

“Ngọc nhi, ngươi phải kiên cường một chút, ngươi không dùng sức, đứa nhỏ sẽ chết.”.

“Ngô……” Lại là một trận xé rách. Ta cả người khí lực đều như bị trút cạn, giống như nghe không được thanh âm của ai nữa, chỉ có chính mình hô hấp……

Lại 1 chén dược được rót vào, ta cả người đều đau, thật sự đau quá đau quá.

“Hảo hài tử, dùng chút sức nữa, ta nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi.” Bụng lại bị người khác dùng sức nhấn một cái, đau.

Thật sự không được, ta không sinh, không sinh, dù sao nó cũng là cái đứa nhỏ không có ai yêu, ta dẫn nó đi.

“Ngọc nhi……”.

“Lưu thần y, làm sao bây giờ? Thiếu gia giống như không còn ý thức.”

“Ngọc nhi như vậy không ổn, hắn nghĩ muốn bỏ cuộc……”.

Trên đầu bị đâm vào một châm, ta lại trợn mắt tỉnh, còn chưa chấm dứt sao? Vì cái gì vẫn là đau như vậy?

“Ngọc nhi…… Ô ô……” Đại tỷ ở bên ngoài khóc.

“Xú tiểu tử, ngươi nếu chết, ta phi……” Tam tỷ, thực xin lỗi……

“Cho ta đi vào, ta van cầu các ngươi…… Ngô…… Van cầu các ngươi. Ngọc nhi, ta yêu ngươi, ta chỉ yêu ngươi…… Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi……” Là Tề Lạc Hiên, hắn nói hắn yêu ta, hắn đang nói là hắn yêu ta ……

Hắn yêu ta, hắn yêu ta ……

“A……” Ta dùng hết tất cả sức lực mà mình có……

“Oa oa……” Là tiếng khóc của đứa nhỏ, ta thành công sao? Thật tốt…… Nhưng là, ta mệt mỏi, mệt mỏi quá……

“Thiếu chủ…… Thiếu chủ…… Mau……”.
Bình Luận (0)
Comment