Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 116

Editor: Thơ Thơ

Quân lệnh như núi, tướng này mặc dù do dự, nhưng cũng lập tức lui xuống, nhắn nhủ quân lệnh. Chốc lát, tiếng trống vang lên, đại quân triều đình nhanh chóng thu hồi cung tiễn, cấp tốc lui quân.

Anh vương Lưu Hâm đợi đại quân ở hậu phương thấy đại quân còn chưa đánh lại đột nhiên rút lui, hắn cả kinh, nhanh chóng từ trên chiến xa nhảy xuống, đơn độc cưỡi ngựa, "Giá" Một tiếng, vội vã đến bên cạnh Vệ Sùng Văn, giữ vững cùng hắn ngang nhau, vội vàng hỏi: "Vì sao đột nhiên hạ lệnh rút quân rồi, là chiến thuật dụ địch sao? Hay là có kế hoạch khác chế địch?"

Vệ Sùng Văn liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Từ đầu đến cuối, thần không có ý nghênh chiến, dẫn đại quân tới đây, chỉ có dụng ý dùng vũ lực tới đe dọa Chư Vương, không để cho bọn họ tiến tới, Chư Vương biết rõ binh lực phe ta lớn mạnh như thế, lại vẫn không tiếc đánh một trận, kiên quyết đi lên bờ, dưới tình hình này, nếu ta tiến lên nghênh địch, hai bên ắt sẽ có một hồi huyết chiến kịch liệt, nếu không sớm lui binh, sẽ tổn thất nghiêm trọng."

Anh vương thật sự không hiểu rõ ý tứ của hắn, khẩn cấp hỏi: "Ngươi là bảo toàn binh lực quân ta thật sao? Quả thật hơi sớm, không phải là ngươi phán đoán, phe ta có thực lực, hoàn toàn có thể đánh cho đối phương tan tác sao? Nếu phe ta chiếm ưu thế, sao có thể tổn thất nghiêm trọng" thotho_

Vệ Sùng Văn nói: "Không! Chưa đánh là thay quốc gia giữ vững binh lực, mặc kệ là phe ta, hay là phe Chư Vương. Vì Điện hạ và Ninh Vương tranh giành ngôi vị hoàng đế, dẫn đến chiến tranh, khiến cho quốc gia lâm vào trong nguy khốn, kết quả chính là cả nước sanh linh đồ thán, dân chúng trôi giạt khắp nơi, quốc thổ gặp khó khăn......... Dẫn binh chống đỡ Vương Hầu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không phải sự tình nên làm."

"Thì ra là, từ đầu tới đuôi, ngươi hẳn là đang đùa với cô (1)?!"Lưu Hâm thấy thế, cuối cùng nghe rõ, hắn nhất thời nổi gân xanh, giận dữ nói: "Càn rỡ, ta là Hoàng Thái Tử! Bản thái tử lấy thân phận của thái tử ra lệnh ngươi lập tức hồi đầu, nghênh chiến quân địch!"

Cô (1): tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.

Vệ Sùng Văn nghiêm mặt nói: "Người mang chức trách Tổng quản binh mã thiên hạ là đạitư Mã, không phải thái tử, Đại Tư Mã giao binh phù cho thần thì liên tục phân phó, đại quân triều đình chỉ có thể dùng để ra oai ngăn Chư Vương, tuyệt đối không thể tuỳ tiện động võ......."

Lời còn chưa nói hết, "Bốp" một tiếng, một cái tát hung hăng rơi vào gương mặt hắn tuấn tú kiên nghị!

Lưu Hâm không nhịn được lửa giận đầy bụng, ban cho Vệ Sùng Văn một cái tát. Hắn cất giọng mắng: "Hoàng thượng sống chết không rõ, bản thái tử là thái tử, chẳng lẽ còn không có tư cách điều động đại quân sao?" thotho_

Vệ Sùng Văn bị một cái tát, má trái sưng đỏ, không buồn không giận nói: "Thái tử điện hạ xin thứ lỗi, hoàng thượng sống chết không rõ, không có nghĩa là đã băng hà. Trước mắt, Điện hạ chưa lên ngôi, từ khi khai quốc tới nay, vì để tránh cho thái tử không chịu được chờ lâu mà tạo phản, thái tử không có quyền cầm binh, đại quân triều đình là một phần của hoàng thượng, Đại Tư Mã nghe lệnh hoàng thượng điều động. Thể chế ở đây, thứ cho thần không thể tuân theo lệnh thái tử. Chờ thái tử thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế, thần nhất định thần phục Ngô Hoàng. Ra vào chiến trường, thay ngài chống đỡ ngoại địch."

Con mắt Lưu Hâm hung hăng trừng nam nhân một thân nhung trang anh tuấn trước mắt, giờ phút này rốt cuộc hiểu được rồi, hắn vừa bắt đầu đã tính sai, quá coi thường Vệ Sùng Văn rồi. Hắn lại còn không bằng Đổng Khanh nhận thức người.

Đổng Khanh nhất định là hoàn toàn chắc chắn đối với Vệ Sùng Văn, mới dám đem binh phù vật trọng yếu như vậy giao cho hắn.

Lập tức thế cục rối loạn. Mà tay hắn (Vệ Sùng Văn) cầm trọng binh, hắn (Lưu Hâm) vô cùng cần sự ủng hộ của hắn (Vệ Sùng Văn).

Người muốn thành đại sự, phải.. "nhẫn".

Đối mặt Vệ Sùng Văn bề ngoài đao thương giao tranh, nội tâm nam nhân nhu tình đưa tình như vậy, kiêng kỵ nhất là sử dụng thủ đoạn cứng rắn cố gắng ngang ngược ép hắn.

Lưu Hâm đè nén tức giận, thay đổi thái độ vừa mới cường ngạnh, nhỏ giọng biểu đạt xin lỗi nói: "Bổn vương nhất thời không kìm chế được nỗi lòng, đánh lầm ngươi, Xin tướng quân tha lỗi." thotho_

Vệ Sùng Văn thấy đường đường là thái tử lại cúi đầu nhận sai lầm, hắn không ngừng thở dài nói: "Thái tử nói quá lời, mặc dù phe ta chọn lựa phòng tránh chiến tranh, tạm thời rút lui, nhưng mà tuyệt sẽ không rút đi vô ích, chưa làm xong các biện pháp phòng ngự đã ở trên đường rút lui, dọc theo đường đi sẽ đánh nghi binh tác chiến, sẽ không để cho Chư Vương thẳng tiến dễ dàng như vậy, chỉ là, đây cũng không phải là kế hoạch lâu dài......., thần có một đề nghị, sao thái tử không cùng Chư Vương hội đàm, lấy phương thức ôn hoà để giải quyết tranh chấp?"

Lưu Hâm nghe đề nghị của hắn, thở dài một cái nói: "phương thức ôn hoà để giải quyết tranh chấp sao? Chuyện này nói dễ vậy sao, Ninh Vương lấy lý do thái hậu xâm môn đạp hộ, liên hiệp Chư Vương giúp hắn lấy lại công đạo, nhưng mục đích hắn thực sự nào muốn cái gì công đạo? Hắn là muốn nhân cơ hội cướp lấy ngôi vị hoàng đế! Một khi hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, ngồi lên long ỷ rồi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thái hậu đâu, người thứ nhất hắn giết chính là Hoàng thái hậu."

Nhớ lại tình cảnh của cô, ánh mắt của Vệ Sùng Văn khẽ nhúc nhích, lộ ra tình cảm.

Lưu Hâm nhân cơ hội nói: "Coi như Tướng quân không muốn nghênh chiến, nhưng vì Thái hậu, ngàn vạn lần không thể để Ninh Vương dẫn quân đánh vào đế đô, cướp lấy ngôi vị hoàng đế!" thotho_

Vệ Sùng Văn lập tức trầm mặc lại.

***

Đế đô ngoài hai mươi dặm, đại quân tư thế hào hùng, trống đánh vang trời, động đất, hoàng triều Lưu thị, việc binh mã cấp bách, ở giữa mấy tháng ngắn ngủn, hoàng cung đã sinh lửa khói.

Tranh giành hoàng quyền, đưa đến cục diện chính trị rối loạn, quốc thổ hỗn loạn bất an.

Giữa lúc thời khắc hoàng hôn, chân trời chiếu một tia sáng mờ, như lửa đỏ bừng, phóng tầm mắt nhìn tới, thật giống như chân trời bắt lửa, gió thổi mây bay, loáng thoáng tản mát ra biến hoá kỳ lạ.

Hai quân giằng co xa xa, kỳ chí tung bay, trong không khí tràn ngập căng thẳng trước chiến tranh, bên tai giống như nghe được sắp sửa xảy ra tiếng chém giết thảm thiết, chỉ cách 500 thước, tiếng trống kèn, nhiều tiếng vang trầm thấp, tư thế hào hùng ở trong không khí, chợt xa chợt gần, nhiều tiếng lọt vào tai, đều là đảm chiến Kinh Tâm  dọa người......

Đại quân triều đình, một đường phòng tránh giao chiến, bên thì đánh nhau, bên thì rút lui, hôm nay đã lui không thể lui, nếu lui đi xuống nữa, chẳng khác gì đem đế đô chắp tay tặng cho Ninh Vương.

Hôm nay, đại quân ở bên ngoài đế đô bày trận, nhìn tư thế này chính là tính toán tiếp chiến nghênh địch rồi. thotho_

Vẻ mặt Ninh Vương nghiêm túc, híp mắt suy nghĩ, ngưng mắt nhìn tướng lãnh phe địch phương xa, nhìn Đổng Khanh đứng ngang ở bên người hắn, không nhanh không chậm từ từ hỏi "Đây là phòng tuyến cuối cùng rồi, đột phá phòng tuyến, là thuận lợi tiến vào đế đô, Uyển Nhi, nói thật cho Bổn vương đi, lần này, Vệ Sùng Văn có nghênh chiến thật hay không?"

Đổng Khanh ngước mắt nhìn Vệ Sùng Văn mặc áo choàng màu đỏ tung bay ở phương xa, thở dài nói: "Sẽ không! Hắn chỉ là dọa ngươi một chút, cố ý làm ra tư thế chuẩn bị nghênh chiến, dọc theo đường đi không phải là như thế sao? Trong lòng Sùng Văn có tính toán, Chư Vương ở tình thế bắt buộc, cho nên hắn tuyệt sẽ không nghênh chiến, đột nhiên tạo thành tổn thương lớn lao. Điện hạ nên chú ý không phải đại quân triều đình, mà là quân đột kích cánh trái bên kia, đó là quân đội của Anh vương, nhất định sẽ xuất chiến."

"ngược lại cánh trái không gấp." Ninh Vương cười sảng khoái nói: "Vệ Sùng Văn thật là nghe lời ngươi nói."

"Chớ đánh giá thấp Anh vương, đại quân triều đình một đường phòng tránh giao chiến, hắn không thể nào hy vọng Vệ Sùng Văn nữa rồi, cánh trái không chỉ là binh lực bình thường, có lẽ còn có cất giấu đại quân, ta lớn mật nhớ lại, tuyệt đối có người bí mật theo Anh vương, phải cẩn thận!" Nàng nói tiếp: "Còn nữa, không phải Vệ Sùng Văn hắn nghe lời của ta, mà là hoàn toàn hiểu cuộc chiến tranh này thật không cần thiết, vô luận là ngươi, hay là Anh vương, cuối cùng người nào có được ngôi vị hoàng đế. Dân chúng để ý nhất chỉ là yên ổn sinh hoạt, cuộc sống giàu có và đông đúc. Giang sơn vững chắc và lâu dài, dựa vào dân chúng và hoa màu, dân chúng sinh hoạt yên ổn, quốc gia mới có thể giàu mạnh, trận này chiến tranh vô vị, sẽ chỉ làm nước ta tổn thương nguyên khí nặng nề."

Ninh Vương nghe xong lời nàng trách trời thương dân, nhận lời: "Ngươi yên tâm đi, cuộc chiến tranh này là vì giải quyết triệt để hoàng thất tranh chấp, nếu Lưu Ký ta thật có thể đoạt lại vị trí thuộc về mình, sau khi lên ngôi, chắc chắn sẽ chuyên cần lo việc nước, yêu dân như con, mới không uổng công phụ hoàng ta trên trời có linh thiêng." thotho_

"Nếu ta thẳng thắn nói cho ngươi biết, Điện hạ phải đồng ý với ta, sau khi vào thành không tổn thương bất luận kẻ nào, bao gồm Thái hậu."

"Đây là tự nhiên, chỉ là Thái hậu làm thương tổn mẫu thân ta, ta phải đưa bà đi, không thể để cho bà ở trong hoàng cung, cho dù như thế, ta vẫn sẽ đối xử tử tế với bà, cho bà một tòa dinh thự, số lượng lớn tôi tớ và Kim Ngân, để cho bà vui vẻ dưỡng già."

Dứt lời, liền phân phó phía sau: "Kích trống!"

Khỏanh khắc, tiếng trống mãnh liệt, đang chuẩn bị xuất binh, ngay vào lúc này lại thấy giữa hai quân giao chiến đi ra một lão già, trên mặt lão già kia hiện đầy nếp nhăn, trên đầu tóc trắng xoá, thân thể khô gầy, bởi vì tuổi già, ông cưỡi một con ngựa ô không thoải mái, kỳ quái chính là ở phía sau, phía sau con ngựa ô ông đang cưỡi lại kéo một chiếc xe kéo, trên xe kéo cột một quan tài sơn vàng thật dầy, phía bên phải quan tài mang một cây cờ cũ nát, Chư Vương Lưu thị thấy thế, sắc mặt chợt biến, rối rít bỏ vũ khí trong tay xuống, nhảy xuống ngựa, vội vàng quỳ trước quan tài gỗ kia, tất cả tiếng ầm ĩ trên chiến trường, tiếng trống, vào giờ khắc này ngưng lại.

Thế cuộc khẩn trương, tiêu tan trong nháy mắt không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Quan tài sơn vàng này lại mười phần uy lực hơn so với tư thế hào hùng của đại quân triều đình, hoàn toàn làm Chư vương Lưu thị kinh sợ.

"Đến Hoàng Lăng đi!" Lão già kia uy phong mười phần hét lớn một tiếng, ngay sau đó kéo quan tài sơn vàng này đi hoàng Lăng ở phía tây cách đế đô mười dặm. thotho_

Chư vị Vương Hầu Lưu thị tiến vào Thánh địa hoàng Lăng, không dám mang binh mang kiếm, mạo phạm tổ tiên, vì vậy tất cả vương gia rối rít cởi vũ khí trên người xuống, không mang theo người nào, đơn độc cưỡi ngựa, đi theo sau lưng lão đầu kia tới nơi chôn thân của tổ tông.

Chiến tranh đột nhiên ngưng lại, chỉ còn lưu lại đầy đất Hoàng Sa cuồn cuộn, lưu lại các tướng lĩnh, hai bên nhìn nhau, thật lâu mới phản ứng được, không thể làm gì khác hơn là dẫn theo đại quân trở về hạ trại, chờ đợi mệnh lệnh tiếp sau.

*

Trong Từ Đường hoàng lăng, treo trên tường hai bên bức họa tổ tiên trang nghiêm, trên lò cắm hương, khói lượn lờ, lượn lờ chập chờn, bài vị liệt tổ liệt tông Lưu thị lẳng lặng làm bạn với hương khói.

Quan tài sơn vàng này chạy tới chiến trường một chuyến đang lẳng lặng nằm ở trên đất trống trước bàn thờ từ Đường.

Chư Vương Lưu thị hơn mười người, y theo bối phận lớn nhỏ tông tộc, quỳ trên đất.
Bình Luận (0)
Comment