Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 129

Editor: Thơ Thơ

"Đứng lên đi!" Trường An không chút để ý giơ một tay lên, ngay sau đó cười hì hì đến kề bên huynh trưởng, lôi kéo bàn tay của hắn, làm nũng nói: "Tối nay nơi này của hoàng huynh thật náo nhiệt, thiết yến ở Cung Vị Ương, sao không đi tìm Trường An tới đây?"

Lưu Lăng lườm nàng một cái, không vui nói: "Chỉ là mời mấy người tới đây ăn bữa cơm bình thường, trẫm không có tìm ngươi, chính ngươi không phải cũng nhảy tới sao?"

Trường An le lưỡi một cái cười nói: “Muội muội nhớ ca ca, ngươi không ở Hoàng Thành một đoạn thời gian, Trường An thật là nhớ ngươi đó, ngươi thật vất vả vi phục xuất tuần trở lại, nhưng vẫn vội vàng, không đếm xỉa tới người ta, cho nên tối nay Trường An muốn ở lại chỗ này, cùng hoàng huynh ngủ chung, ta muốn cùng hoàng huynh nằm ở trên giường nói lời thân thiết, cho đến lúc ngủ........"

"Không được!" Lưu Lăng quả quyết cự tuyệt nói: "Ngươi đã qua tuổi cập kê rồi, không giống khi còn bé, sao có thể ngủ cùng một chỗ với trẫm?" Thotho_

"Như vậy, hoàng huynh ngủ giường, Trường An ngả ra đất nghỉ?" 

"Không được!"

Muội muội nhiệt tâm mời ca ca ngủ, lại chịu khổ quả quyết cự tuyệt, nàng không chút nào chết tâm, không ngừng cố gắng: "Như vậy hoàng huynh ngủ tẩm điện,bên trong, Trường An ngủ phòng ngoài?".

"Không được! Phòng ngoài là nơi cho người hầu đợi, ban đêm thay phiên hầu hạ bưng trà, ngươi là công chúa cao quý, kim chi ngọc diệp có thể nào xen lẫn cùng một chỗ với người hầu, còn ra thể thống gì!"

"Như thế Trường An......"

Lời còn chưa nói xong, Lưu Lăng trách mắng: "Ngươi đã lớn rồi, không thể không có quy củ như vậy nữa, nên biết nam nữ hữu biệt, dù là huynh đệ ruột cũng phải hiểu được kiêng dè, nếu ngươi rảnh rỗi đến bị khùng, thì đi tới nơi mẫu hậu đi, thừa dịp lấy chồng trước, bồi ngươi nhiều thêm."

"Ta vừa mới từ nơi mẫu hậu tới đây đó chứ, bà đã bắt đầu chê ta phiền......."Nói xong, Trường An mở to đôi mắt tròn vo, cười nói: "Nghe nói hiện tại Anh vương ca ca đang ở đế đô, không bằng hoàng huynh khai ân để cho ta xuất cung đi tìm Hâm ca ca chơi chứ?"

"Không được! Sắc trời đã tối. Ngày mai ngươi xuất cung đi tìm hắn đi."

Trường An bĩu môi, giậm chân một cái nói: "Cái này cũng không được! Cái kia cũng không được! Ta mặc kệ, hoàng huynh không để cho ta xuất cung, tối nay ta liền ngủ ở cửa tẩm điện của ngươi, ngươi muốn lên xuống giường, liền đạp qua thi thể của ta đi!" Thotho_

"Chớ càn quấy!" Lưu Lăng rốt cuộc không nhịn được rồi, lớn tiếng trách mắng: "Ngươi tùy hứng làm bậy như vậy nữa, trẫm cũng không tha cho ngươi!"

Bị trách cứ, Trường An đột nhiên khóc lớn tiếng, nàng rơi lệ nói: "Minh oa ~~ hoàng huynh khi dễ người. Đáng thương cho Trường An, mẹ ruột không đau, dưỡng mẫu không thương. Ca ca gắn bó cũng không để ý......, hu hu......."

Đột nhiên Công chúa Trường An cố chấp khóc rống lên, ồn ào không nghỉ, Lưu Lăng lắc đầu, thở dài nói: "nha đầu này........ Khiến trẫm nên làm sao?"

Lúc này, lại thấy Lâm Dương nhi mở miệng nói: "Hoàng thượng, hay là thế này đi, nếu ngài không yên tâm cho công chúa, lo lắng nàng ham chơi, cả đêm không về. Không bằng để cho Dương nhi xuất cung cùng với nàng một chuyến, đi thăm Anh vương đi, ta sẽ về vào giờ tý. Đưa công chúa bình an về cung."

Lưu Lăng khổ não nặn cái trán một cái, cuối cùng nhỏ giọng đồng ý: "Được rồi, trẫm đồng ý, Tiểu An Tử đi theo, mang tám mươi tên hộ vệ đeo đao đi theo. Ở ngoài cung không được lưu lại quá lâu, an toàn vẫn hơn. Hồi cung sớm một chút."

Được cho phép xuất cung, Trường An nhất thời ngưng khóc mỉm cười, trong lòng cảm kích đối với Lâm Dương nhi không thôi. Thotho_

***

Một vầng trăng sáng, treo trên bầu trời cao, Mãn Thiên Tinh Đấu (bầu trời đầy sao), chiếu ánh sáng trong đêm tối, vạn phần yên tĩnh. Xe ngựa chậm rãi đi vào trong tiếng bước chân dồn dập xột xột xoạt xoạt, vang trở lại ở trong ngõ hẻm đế đô.

"Oa, tối nay ánh trăng thật đẹp!" Trường An ở trong kiệu, vén rèm xe lên, nhìn Mãn Thiên Tinh Đấu, há miệng to hút không khí trong lành bên ngoài cung.

Tiểu An Tử cười chỉ vào Mãn Thiên Tinh Đấu nơi chân trời nói: "Công chúa, cái đó xếp thành một hàng sao giống như đấu múc rượu, là Thất Tinh Bắc Đấu đấy."

"Thất Tinh Bắc Đấu à? Đó là Thất Tinh sao? Nghe nói Tinh Đấu cũng có tên?" Trường An nhìn chòm sao hỏi.

"Ách......." Nàng đột nhiên hỏi như thế, Tiểu An Tử gãi đầu một cái, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng ô ô a a mở miệng nói: "Hình như là Thiên Cơ, Khai Dương, Dao Quang...... Còn có thiên thua......, đã có thua, vậy nhất định sẽ có cái gì thắng tới đối xứng đi, cho nên phía dưới thiên thua là thiên thắng thôi......., còn có thiên....., thiên gì tới hay sao?"

Lâm Dương nhi cười nói: "Thất Tinh Bắc Đấu, theo tranh cãi đến chùm sao Bắc Đẩu, theo thứ tự là Thiên Khu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương cùng Diêu Quang 7 ngôi sao. Vào ban đêm sao Bắc Đẩu có ở đây không theo mùa, tùy theo thời gian, sẽ xuất hiện trên bầu trời theo hướng khác nhau, cho nên từ Thượng Cổ tới nay chỉ căn cứ phương hướng đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ tới đâu để quyết định mùa màng: đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía đông, tiết trời là mùa xuân; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía nam, tiết trời là mùa hạ; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía tây, tiết trời là mùa thu; đuôi chùm sao Bắc Đẩu chỉ phía bắc, tiết trời là mùa đông." Thotho_

"Dương nhi tỷ tỷ thật là lợi hại, sao chuyện gì ngươi cũng biết vậy?" Nàng không chỉ có dịu dàng hào phóng, lại học nhiều hiểu rộng, Trường An rất là bội phục.

Dương nhi tỷ tỷ?

Trước bữa tối, nàng còn kêu nàng là quận quân kia mà, bây giờ lại đổi lời trở thành thân thiết gọi Dương nhi tỷ tỷ.

Dù sao vẫn là tiểu cô nương thiên chân vô tà, xem ra công chúa này không được cưng chìu chút nào, cũng không phải một hoàng tộc không có chút giá trị nào. Dưỡng nữ của Vệ Thái hậu, nữ nhi ruột thịt của Vũ Thái phi, thân muội muội của hoàng thượng và Anh vương, Công chúa Trường An đúng là tác động tới bốn nhân vật cực kỳ trọng yếu.

Muốn vững vàng đặt chân ở hậu cung, không thể chỉ dựa vào hoàng thượng sủng ái, phải bày mưu nghĩ kế, mưu tính sâu xa, Công chúa Trường An chính là một con cờ cực tốt.

Lâm Dương nhi cười dịu dàng nói: "Trước kia ta từng theo Phù lão bản bôn ba buôn bán, lịch duyệt rủi ro hơn nhiều, nếu công chúa đối với sự vật cảm thấy có chút tò mò, hoặc là Dương nhi có thể tận chút sức lực, thay công chúa giải thích nghi hoặc."

Trường An ngẹo đầu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lắc đầu nói: "Trường An không có gì muốn biết."

Lâm Dương mới nói: "Có lẽ công chúa thường cùng Dương nhi đi lại, nếu công chúa trong cung nhàn rỗi khó chịu buồn chán, tùy thời có thể tới cung Nguyên Thần tìm Dương nhi." Thotho_

Trường An bất đắc dĩ thở dài nói: "Cứ nói đi, ngươi cũng cảm thấy trong hoàng cung rất buồn bực nhàm chán chứ?"

Lâm Dương nhi cười nói: "Bình thường khuê nữ chưa lấy chồng, đều phải đợi ở trong nhà, không được tùy ý đi ra ngoài, hoàng cung có thể lớn hơn so với dinh thự dân chúng bình thường gấp nghìn lần rồi, ngược lại Dương nhi có mấy loại trò chơi dân gian, thường ngày nếu không có chuyện nói, công chúa có thể chơi chung với Dương nhi."

Trường An cười nói: "Như vậy, ngươi phải liều mạng lấy ra đồ chơi! Nếu như chơi không vui, về sau ta không để ý ngươi?"

Lâm Dương nhi mím môi cười nói: "Tuân lệnh."

Lúc này, Tiểu An Tử vừa mới nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ nói: "Công chúa, chưa tới hai con phố nữa sẽ đến biệt uyển của Anh vương ở rồi. Để cho tiểu nhân giúp ngươi chỉnh lại búi tóc, chuẩn bị xuống xe rồi."

Trường An quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm: "Chỗ ở của Hâm ca ca thật đúng là gần hoàng cung đấy."

Tiểu An Tử lộ ra bộ dáng quen cửa quen nẻo, khải tấu: "các đại thần triều chánh cũng ở phụ cận nơi này, rời cung gần, thuận tiện mỗi ngày lên xuống triều, biệt uyển của Anh vương ở là năm đó khi hắn rời cung, cứ mặc kệ đi về đất phong, Vũ Thái phi đặc biệt dựng lên để cho hắn thuận tiện khi trở về đế đô thăm. Hàng năm Anh vương đều sẽ trở lại ở mấy ngày vào sinh nhật Vũ Thái phi." Thotho_

Nghe vậy, vẻ mặt Trường An lộ ra một tia yêu thích và ngưỡng mộ nói: "Mẫu thân ta đối với ca ca thật là tốt."

Tiểu An Tử an ủi: "Sau khi trưởng thành coi như hoàng tử hồi cung thăm mẫu thân, cũng không thể ngủ lại trong cung đó, cho nên Vũ Thái phi mới đặc biệt dựng lên biệt uyển, thuận tiện để Anh vương dừng chân, nhưng công chúa thì khác, không giống với các hoàng tử, nhóm công chúa coi như trưởng thành, trước khi lấy chồng, cũng ở trong hoàng cung."

Trường An chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Ta hiểu rõ! Chính là mẫu thân ta đối với ca ca đặc biệt tốt, khẳng định bà đã quên mười sáu năm trước đã sanh ra ta."

Tiểu An Tử cười nói: "Công chúa thật biết nói đùa, nghe nói nữ nhân sanh con rất đau, còn có thể khóc oa oa, làm sao quên hài tử mình đã sanh ra?"

Đang nói chuyện, Trường An ngưng mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt đột nhiên chợt biến, kêu lên một tiếng: "Tòa nhà kia........ Bóng dáng nhảy tới nhảy lui trên mái hiên đúng là của hoàng huynh sao?"

Dưới ánh trăng sáng tỏ, thấy một bóng dáng nam tử tư thế oai hùng, đang trên ngói xanh ào ào Phi Diêm Tẩu Bích (vượt nóc băng tường), một nhà lướt qua một nhà.

Tiểu An Tử nhìn theo ánh mắt nàng, lập tức kinh ngạc nói: "Là hoàng thượng! Không sai, từ nhỏ ở bên cạnh hắn, ta nhìn một cái thì có thể nhận ra hắn rồi, dù hoàng thượng rơi ở dưới đất một phát, ta đều có thể lập tức nhận ra là hắn......, bản lĩnh hoàng thượng càng sắc bén như thế, hắn thật cao lớn lại đẹp trai! Có thể thấy được thân thể hoàng thượng quả thật đã thật tốt rồi." Thotho_

Trường An nhìn chằm chằm vào bóng dáng trên mái hiên, buồn bực nói: "Lúc này, hoàng huynh không có ở trong hoàng cung, hắn nhảy tới nhảy lui trên nóc nhà người ta làm cái gì?"

Tiểu An Tử híp mắt suy nghĩ, trong thời gian cực ngắn đã nhanh chóng có phán đoán: "Hoàng thượng mặc một thân trường sam phóng khoáng, thắt lưng buộc một bình rượu ngon, ta xem cẩn thận, dưới ánh trăng, hắn cười một tiếng, bên phải hơi cao hơn bên trái, đường cong này đúng là thuộc về nụ cười dâm đãng. Cười vui đến như thế, hoàng thượng, hắn là muốn đi cưa nữ nhân......."

Trường An "Xì" một tiếng nói: "Ngươi nói bậy, hoàng huynh có địa vị Đế Tôn cao quý, muốn nữ nhân gì, khẽ vẫy tay là tới, cần gì nhảy tới nhảy lui ở trên nóc nhà, giống phi tặc ở trong truyền thuyết sao?"

"Công chúa ngươi có điều không biết." Tiểu An Tử từ từ nói: "Kể chuyện xưa đều nói như vậy: 『 Nguyệt Hắc Phong Cao, Âm Phong thảm thảm,, Ô Nha khóc đêm, bóng cây dao động, ở trên mái hiên, Phi Diêm Tẩu Bích, không phải gian trá tức là đạo chích...... 』, hoàng thượng không thể nào đi ăn trộm chứ? Không phải trộm, đó chính là gian, hoàng thượng cũng không thể nào đi gian dâm con gái chứ? Không phải gian, đó chính là rót......., trước hoa, dưới ánh trăng, rượu ngon, nữ nhân......., cái này có thể giải thích vì sao hắn còn đặc biệt mang theo một bình rượu, rượu kia là dùng tăng thêm không khí lãng mạn khi tán gái."

Nói tới chỗ này, đột nhiên Tiểu An Tử nhướng mày, hô nhỏ một tiếng nói: "A, không xong! Nơi đó có một đại thụ cao ngất, hắn không nên đi sang bên kia!"
Bình Luận (0)
Comment