Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 221

Editor: Thơ Thơ

"Không thể thấy máu, vậy thì chôn sống đi!" Lâm Dương nhi ra lệnh tiếp. 

Chỉ cần không đổ máu tươi, như vậy liền không làm trái với Hoàng Lệnh rồi.

"Dạ!" Đám người hầu được lệnh, lập tức ép lên trước, A Tú sợ tới mức liều mình thét chói tai.

Lâm Dương nhi cả giận nói: "Ầm ĩ chết...! Bịt miệng nàng cho bổn tọa!"

Mới một hồi, A Tú đã bị đám người hầu chế phục, miệng bị gắt gao che lại, chỉ có thể chảy nước mắt, nhìn đám người hầu của Lâm Dương nhi vô tình ép về phía Đổng Khanh.

Biết rõ đánh không lại, Đổng Khanh vẫn giả bộ giãy giụa, đang sắp chống cự, nhân cơ hội bẻ một thân cây trúc bên người, cũng nhanh chóng đem một nhánh Trúc nhỏ, không biến sắc nhét vào trong tay áo. Thotho_

Chốc lát sau, nàng cũng bị đám người hầu của Lâm Dương nhi giam giữ.

Hai mắt Lâm Dương nhi âm độc, nhìn chằm chằm Đổng Khanh đã bị chế phục, hận cắn răng nói: "Từ khi hắn buộc ta nuốt vào viên Thuốc Kim Thạch, mỗi sáng sớm ta sắp bị hít thở không thông giựt mình tỉnh lại......, mỗi một ngày,  mỗi một khắc, ta coi như là há to miệng, vẫn khổ sở cảm thấy mình gần như sắp hô hấp không được, coi như chỉ một cây châm rớt xuống, cũng có thể dọa cả người ta phải phát run, cả ngày lo lắng. Mỗi khi nghĩ đến sắp đại hôn cùng hắn, ta liền thời thời khắc khắc, không lúc nào không cảm thấy sợ hãi, ngực của ta giống như hít thở không thông, áp bức khó chịu, bây giờ, ngươi cũng sẽ cảm thụ loại tắc nghẽn khó chịu đó, gần như đau đớn sắp chết đi!"

Đổng Khanh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, giơ lên sống lưng kiêu ngạo, lạnh lùng nói: "Lâm Dương nhi ngươi và Lưu Hâm cùng một loại người giống nhau, ngoài mặt kính cẩn ôn hòa, trên thực tế cũng là người vì đạt tới mục đích, không chừa thủ đoạn nào, ác độc sắc bén đâu. Vì đến gần Lưu Lăng, lấy được tình nghĩa và tin tưởng của hắn, đôi tay của ngươi, đến tột cùng là dính vào bao nhiêu máu tươi của người vô tội?"

"Thẩm Mộ Thu đã từng nói với ta. Mệnh ngươi Phú Quý, cùng hắn rất có tướng phu thê. Nhưng ngươi biết ta nghĩ sao không? Ta rất khẳng định, coi như ngươi trời sanh quý mệnh, số mệnh kỳ dị, nhưng nếu ngươi thật vì bản thân, tổn hại âm đức. Ta tin tưởng trời xanh có mắt, nhất định sẽ thu hồi tất cả Phúc Trạch đối với ngươi! Người hành động việc làm, lúc nào cũng có thể sẽ thay đổi cái gọi là Thiên Mệnh."

Nhớ lại Thành Cô Tô tràn ra ôn dịch, khi đó tình hình thê thảm, thi thể dân chúng chất đống cả ngoài tường thành, nàng còn phái người đi trên đường, lấy gai đâm vó ngựa. Khiến con ngựa đột nhiên nổi điên, tạo thành ra hắn chết thảm bên ngoài, kiến tạo truyền thuyết nàng là Thiên Mệnh hoàng hậu; còn nữa, sau nhiều lần đính hôn, nàng liền muốn phương pháp phái người hạ độc. Hại chết tiểu tử có hôn ước với nàng......... Gây tội nghiệp, khiến sắc mặt của Lâm Dương nhi chợt biến, gương mặt nàng phờ phạc, vội vàng ra lệnh với đám người hầu: "Nhanh, chôn sống nàng ta ngay tại chỗ!" Thotho_

"Dạ!"

Đám người hầu được lệnh, liền nhanh chóng đào lên ở nơi này bên cạnh đường mòn cơ hồ không có người.

Lúc này, Hương Lan ngẩng đầu liếc nhìn vị trí trăng sáng, mới quay đầu lại nói với Lâm Dương: "Quận quân, thời gian chúng ta không nhiều lắm. Trì hoãn nữa, ngộ nhỡ hoàng thượng đột nhiên thay đổi chủ ý, chúng ta liền không ra được cung nữa?!"

Mất công phu lớn như vậy, chính là vì có thể thoát đi ma chưởng của Lưu Hâm, chạy vội tới bên cạnh nam nhân kia.

Không thể chính mắt thấy được Đổng Khanh chết đi, nhưng đáng tiếc, hiện nay, có thể chạy ra khỏi hoàng cung là điều quan trọng nhất.

Lâm Dương nhi vừa định thần, sau đó phân phó với đám người hầu: "sau khi chôn sống nàng ta, các ngươi liền cho mang cung nữ Thái hậu về Từ Ninh cung. Đừng cho nàng ta chạy loạn, nhớ lấy, Thái hậu đã bị Hoàng Thái Phi giam lỏng!"

Dứt lời, liền cùng Hương Lan thị nữ thiếp thân của mình, cùng nhau vội vã rời đi. Thotho_

*

Dưới ánh trăng mênh mông, ba gã người hầu quỳ trên mặt đất, liều mình đào lỗ, không bao lâu sau, liền cảm thấy mồ hôi chảy đầm đìa, lúc này một tên người hầu trong đó, ngẩng đầu về phía người hầu đang gắt gao bắt giữ Đổng Khanh và A Tú  nói: "Các ngươi cũng mau đến giúp đỡ đi!"

Người hầu nắm giữ Đổng Khanh, lập tức tháo thắt lưng của mình, cột Đổng Khanh vào một bên, sau đó tiến tới bên cạnh đồng bạn, ngồi chồm hổm trên mặt đất, đào giúp một tay.

Cái tên người hầu bắt được A Tú lại nói: "Thắt lưng của ta không đủ dài, người nào trong các ngươi mau cởi xuống cho ta dùng chứ?"

A Tú nhân cơ hội tránh thoát, vội vàng nói: "Quận quân Thừa Ân cũng không muốn giết ta, không phải nàng còn phân phó đưa ta về Từ Ninh cung sao? Ta là người của Thái hậu, cho nên nàng không dám đụng vào ta...ta không ầm ĩ chính là, các ngươi để cho ta nói với nàng mấy câu chứ?"

Tên người hầu kia từ từ nói với A Tú: "Ngươi là A Tú cô cô trong cung của Thái hậu, ta nhận biết ngươi, ta từng làm ở Từ Ninh cung hai năm, mặc dù chỉ là Tiểu Nội thị hèn mọn, khi đó, ngươi cũng đối đãi ta cực tốt. Hôm nay Thái hậu đã thất thế, mà Quận quân Thừa Ân chính là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, chúng ta không trêu chọc nổi, nếu ngươi thức thời, nên hiểu nghiêng về một bên mới đúng."

A Tú nói: "Chính ta ở trong cung lâu như vậy, há có thể không hiểu Đạo Sinh Tồn sao? Ta cũng chỉ là nói một câu với nàng, cho tận tình nghĩa cuối cùng thôi."

Tên người hầu kia nhớ tới tình nghĩa người hầu thường ngày cùng tồn tại trong cung, vì vậy liền buông nàng ra. Thotho_

A Tú có được tự do, lập tức kề bên cạnh Đổng Khanh, rơi nước mắt nói: "Đổng đại nhân, ngươi biết rõ trong lòng Quận quân Thừa Ân vẫn ghen ghét ngươi, cần gì ngươi phải nói chuyện kích cho nàng giận dữ chứ? Đây không phải là tìm đường chết cho mình sao?"

Đổng Khanh thở một cái thật dài nói: "Từ khi bị nàng đoán được, ta biết rõ nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta, nếu nàng ta có lòng bỏ qua cho ta, sao cố ý gọi ta lại, không để cho chúng ta rời khỏi đây? Vô luận ra sao, nàng đều là muốn giết chết ta đấy."

"Vậy phải làm sao?" mặt A Tú lộ vẻ sầu lo, vội vội vàng vàng nói: "Ta lập tức đi tìm Thái hậu tới cứu ngươi, dựa vào nàng chỉ là một quận quân, thân phận địa vị cũng không cao hơn Thái hậu đâu!"

"tự thân Thái hậu đang khó bảo toàn, ngươi tìm bà cũng không có ích gì, chỉ kinh động tới Vũ Thái phi......" Đổng Khanh ngước mắt, vẻ mặt đột nhiên nghiêm trang, đầu tiến tới, hạ thấp giọng phân phó với A Tú: "Hôm nay, chỉ có Hoàng Thái Thúc cứu được ta, ngươi lập tức đi đến Bắc Môn tìm Vệ Úy Hàn tướng quân, nếu hắn nể tình dĩ vãng, sẽ tự mình xuất cung đi mời Hoàng Thái Thúc vào cung! Như thế ta mới có thể cứu được."

A Tú nghe xong, lập tức lau khô nước mắt, sau đó lùi lại mấy bước, thấy đám người hầu đang bận đào đất, việc này không nên chậm trễ, bỗng dưng, nàng bất ngờ xoay người lại trong lúc không kịp đề phòng, ngay sau đó nhấc chân liền chạy.

"Này, đứng lại! Ngươi đừng có chạy lung tung!" Tên người hầu kia  thấy, vội vàng quát, đang định đứng dậy đuổi theo, một gã người hầu khác trong đó giựt mạnh hắn lại nói: "Thôi, mặc kệ đi, tai của ta rất thính, mặc dù nghe được không rõ lắm, ta vẫn nghe hai người bọn họ mới vừa xì xào bàn tán nhắc tới Hàn tướng quân. Thotho_ thị vệ nơi Điện Thái Hòa len lén nói cho ta biết, chuyện chim xanh, khiến hoàng thượng vô cùng nhức đầu, bởi vì sợ sẽ đưa tới xao động bất an trong cung, hoàng thượng đang định lặng lẽ cải trang xuất cung, tự mình đi Hoàng Lăng tìm hiểu chuyện chim xanh, chuyện này vô cùng bí ẩn, không có mấy người biết đấy. Hoàng thượng đã muốn cải trang xuất cung rồi, Hàn tướng quân sao còn rãnh rỗi để ý đến nàng đấy? Vào lúc này, nói không chừng Hàn tướng quân đã đi theo hoàng thượng khởi giá rời cung rồi, nàng là một cung nữ nho nhỏ, còn có thể gây ra chuyện gì? Tự thân Thái hậu đã khó bảo toàn, còn có thể cho nàng chỗ dựa sao? Chúng ta hãy nhanh lên một chút làm xong chuyện quận quân giao phó thôi."

Mọi người nghe xong, liền không lên tiếng nói chuyện nữa, tiếp tục đào lỗ trên mặt đất.

*

A Tú nghe theo Đổng Khanh phân phó, một khắc cũng không dám kéo dài, cứu người quan trọng hơn.

Nàng vội vội vàng vàng chạy tới Bắc Môn, thị vệ giữ cửa thành lại nói Hàn tướng quân đã rời cung rồi, nàng vừa vội vừa sợ, mình lại không thể ra cửa cung đi mời Hoàng Thái Thúc vào cung cứu người, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên làm sao cho phải, không thể làm gì khác hơn là tựa vào bên tường thành, khóc lớn tiếng lên.

***

Nơi ở cũ Đổng gia, giống như thường lui tới, một mảnh nhàn nhã, phóng tầm mắt nhìn tới, trong sân, những người làm của mình đều vội vàng. Lưu Lăng nằm ở trên ghế, một lão nhân tóc trắng đợi bên cạnh vội vàng đảo thuốc; ở bên kia bọn họ, Thotho_ Đổng Chiêu làm một cái bàn ghế phơi ánh mặt trời ấm áp, một bên đọc sách, mà Cố Tử Khâm giơ tay lên, đứng ở bên cạnh hắn.

Cố Tử Khâm cúi đầu, nhìn sách trong tay Đổng Chiêu, phát hiện hắn đang chuyên tâm đọc 『 Xuân Thu 』, liền hỏi: "Ngươi đọc được Xuân Thu ra sao?"

Khuôn mặt non nớt của Đổng Chiêu bị phơi nắng làm hai gò má ửng đỏ, hắn ngẩng đầu nhìn Cố Tử Khâm đáp lời: "Đang đọc được một yêu nữ, là nữ nhi của Mục quốc công, dâm ô thành tánh, hại chết thật là nhiều nam nhân. Phu Tử nói, quân tử suốt ngày khô khốc, cẩn thận nghiêm khắc, Vô Cữu. Quân tử cử chỉ đoan chánh, thân cận người tài, cách xa tà dâm nữ sắc, mới không còn họa lớn......."

Cố Tử Khâm nghe xong, liền kéo một cái ghế từ bên cạnh, ngồi xuống kề bên người Đổng Chiêu, nói tiếp: "Như chuyện Hạ Cơ thời Xuân Thu chứ?"

Đổng Chiêu nói tiếp: "Phu Tử nói, Hạ Cơ xinh đẹp dâm loạn, giết tam phu nhất quân nhất tử, mất một nước hai khanh."

Hạ Cơ là nữ nhi của Mục quốc công tướng mạo xinh đẹp, lần lượt thông dâm cùng nhiều nam nhân, nam nhân đi lại thân mật với nàng, đa số đều bị giết.

"Những nam nhân này, tất cả đều hy sinh oanh liệt!" đột nhiên Cố Tử Khâm chứa chan nước mắt, nhìn về phía những nam nhân kia chết đi bởi vì nữ nhân, cảm thấy kính nể nói: "sứ mạng vĩ đại nhất của Nam tử hán, chính là giải cứu nữ nhân đói khát; thành tựu lớn nhất của nam nhân, là để cho nữ nhân hưởng thụ Đằng Vân Giá Vụ (cưỡi mây đạp gió) Cực Nhạc. Cho dù đầu thân hai nơi, cũng sẽ không tiếc! Những cổ nhân kia, vì thỏa mãn nữ nhân vui thích mà chết, là bi tráng bực nào! Bọn ta là tiểu bối, chỉ có thể nhìn lên, hận không thể bằng!" Thotho_

Nghe vậy, khóe miệng của lão nhân tóc trắng đang đảo thuốc rút mạnh lại.

Lúc này, Tiểu An Tử bưng mâm lớn ra ngoài, phía trên bày ba chén cháo gà, trước tiên hắn mang lên một chén cháo gà ở bên cạnh bàn Lưu Lăng, ân cần nói: "Công tử, nô tài đưa người sâm cháo gà đã tới." Ngay sau đó cũng đưa cho lão nhân tóc trắng một chén, cung kính nói: "Đại phu, ngươi cực khổ, cũng uống một chén cháo gà đi thôi."

Cuối cùng, mới đưa một chén cháo gà cuối cùng đặt ở trên bàn Đổng Chiêu, cười nói: "Chiêu thiếu gia, ngươi đọc sách mệt mỏi, xin uống sâm cháo gà thôi."

Cố Tử Khâm nhìn thấy duy chỉ có mình không có cháo gà uống..., vì vậy nhìn Tiểu An Tử bi phẫn nói: "sao người nào cũng đều có cháo gà uống..., chỉ riêng ta không có chứ?"

Lời bàn của editor: nữ chính mà chết thì hết truyện, cho nên phải được cứu, mọi người có đoán ra ai cứu nàng không?
Bình Luận (0)
Comment