Buông Tay Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 83


Nhìn thời gian vẫn còn sớm Mạc Gia Kỳ quyết định đến một nơi, chuyện Viễn Hạ Miên được sáng tỏ nhưng vẫn còn một điểm khiến cô tò mò.
Doãn Hiếu, khuôn mặt của hắn rất giống nhưng lại không thể biết là giống mẹ cô hay người chị song sinh kia.
Trong lòng Mạc Gia Kỳ tự suy đoán là giống Viễn Hạ Miên, bởi vì ông bà Mạc chưa từng nhắc đến việc ba mẹ cô có thêm một người con.

Nghĩ đến đây cô lại nhận ra một điểm bất cập, chưa mở miệng nên không có lời xác nhận, những thứ này chỉ là do bản thân tự nhận định.
Cô tấp xe vào lề đường, gọi điện cho Mạc Gia Uy.
“Ba ơi, ba mẹ con không có thêm người con nào nữa đúng chứ?” Mạc Gia Kỳ hỏi với giọng điệu thăm dò.
“Không thể điều tra, hồ sơ của ba con được giữ ở sở cảnh sát.”
“Vậy… Dì ấy cũng không có con sao?”
Mạc Gia Uy rất nhanh đã có câu trả lời: “Chúng ta tôn trọng nên không điều tra.

Ngày trước biết được tin tức là nhờ vào người chú của con.”
“Được rồi, không làm phiền người nữa.” Cô bồi thêm một câu “Tối nay có thể con về trễ, mọi người đừng đợi cơm tối.”
“Đi cẩn thận.”
Mạc Gia Kỳ ngắt máy, trong lòng dâng trào cảm giác kỳ lại như muốn nói suy nghĩ của mình là đúng.

Cô có nên nhờ Nguyệt Nhi điều tra?
Có một điểm trùng hợp mà Mạc Gia Kỳ đã bỏ sót, hai người cùng nhóm máu khả năng có quan hệ chiếm phần lớn.
Cô khởi động xe còn chưa di chuyển đã bị người ta gõ cửa kính xe, cảnh sát tìm đến muốn cô nộp phạt đây mà, cô ký vào biên bản ngoan ngoãn nộp phạt.

Lần này đến thẳng chỗ Thượng Lâm làm việc không tìm được người thì không về, vẫn như lần trước bị bảo vệ chặn lại ở dưới sảnh lớn.

Trùng lợp là anh và thư ký nam đi vào sau đó không lâu, cô vẫy tay muốn gây sự chú ý hành động này vô tình gây tranh cãi trên mạng xã hội dữ dội.
‘Mạc tiểu thư có quan hệ với chủ tịch tập đoàn Lục Thị.’
‘Mạc tiểu thư thuộc về Giám đốc An’
‘Tiểu Gia là của chúng tôi.’
Ba luồng ý kiến tranh nhau chiếm vị trí Hotsearch, mọi người lao vào cuộc chiến mà không cần lộ danh tính.
Thượng Lâm nhìn thấy cô liền chuyển hướng, giọng ấm áp hỏi: “Đã giải quyết xong chuyện phiền não chưa?”
“Chưa thì sao?” Cô chớp mắt hỏi.
Anh quay sang nhìn thư ký, cô hình như đoán được bước tiếp theo, quả nhiên anh nói với thư ký ở lại giải quyết mọi chuyện còn bản thân sẽ đưa cô rời khỏi đây.
“Em tự lái xe đến?”
Mạc Gia Kỳ gật đầu mắt vẫn nhìn theo hướng người thư ký rời đi: “Hình như không hay cho lắm.”
“Công việc không cần tôi vẫn sẽ hoàn thành, em yên tâm.” Thượng Lâm tự tin nói.
Cô có chỗ không hiểu, nếu không cần anh vậy cái con người bận rộn là ai đây? Anh đã nói như vậy Mạc Gia Kỳ cũng không hỏi thêm, chân bước đi bên cạnh.
Bọn họ ra khỏi công ty, cô ngập ngừng hỏi: “Doãn Hiếu không có ở đây sao?”
“Tên đó còn lo lắng cho cái cửa tiệm cafe, trừ khi hôm nay là thứ năm.”
“Vậy chúng ta đến đó đi có được không?”
“Được.”
Để đến được đó cần di chuyển một quãng đường xa, Thượng Lâm chưa nghĩ đã vội đồng ý, hạnh phúc đôi khi chỉ vì một điều đơn giản.

Điện thoại nhận được một cuộc gọi đến, dãy số xa lạ chưa được để tên.

Cô cứ như vậy mà nghe máy, đầu dây bên kia giọng điệu có phần nghiêm trọng: “Bệnh nhân không chịu ăn, ý định muốn tự sát.”
“Tôi sẽ đến đó ngay.” Mạc Gia Kỳ đột nhiên dừng lại.
“Tôi đi cùng em.”
Thượng Lâm vừa rồi không phải cố ý nghe nhưng chuyện Lạc Lạc bị giam lỏng ở bệnh viện tâm thần, anh ít nhiều được Doãn Hiếu nói lại.
Thay vì tìm Doãn Hiếu, một lần nữa bị lý do khác chuyển hướng.
Anh lái xe với tâm trạng thoải mái, cho dù bị người bên cạnh nhìn đến da mặt thủng một lỗ vẫn cảm thấy thoải mái.
“Mẹ tôi còn có một người chị song sinh, anh thấy có thần kỳ không?”
“Thần kỳ, nhưng thần kỳ nhất vẫn là cái tên Lục Na.”
Mạc Gia Kỳ tự dưng lại tìm thấy điểm trùng hợp giữa tên tập đoàn và cái tên cũ của mình.
Cô chớp mắt hỏi: “Anh từ đâu biết được cái tên này?”
“Doãn Hiếu.” Anh xoay đầu nhìn cô rồi tiếp tục nói “Khi em được nhận vào cô nhi viện lấy tên Lục Na, hắn vẫn chưa chắc chắn có phải là tên thật hay không, tôi trong lúc nóng vội đã lấy họ đó đặt cho tên tập đoàn.”
Mạc Gia Kỳ phì cười: “Lạc Lạc chắc chắn thích tin tức này, anh làm cô ta tức chết rồi.”
Cái gia sản cô ta ngày đêm ganh tỵ, cả cuộc đời này không có được, cái có được lại rơi vào tay người ngoài.

Nếu là Mạc Gia Kỳ chắc chắn chọn cách chết để thanh thản hơn, đôi khi đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương sẽ tường tận được vài điều, để cô ta sống không bằng chết, xem tiền chảy vào túi ai.
“Trước đây có vài lần xuất hiện cùng với cô ta, tôi thật ra bị ép.” Anh đè nén cơn tức giận nói “Đều là tên điên kia ép tôi.”

Nếu nhiệm vụ cảnh sát trưởng giao có thể dẹp sang một bên, anh đã chọn cách xuống khỏi cái ghế giám đốc điều hành khách sạn trực thuộc tập đoàn Lạc Thị thay vì đứng chung khung hình với Lạc Lạc.
Cô muốn nói với người bên cạnh rằng khoản thời gian đó rất ổn, một phần có An Phong bên cạnh như một người bạn chăm sóc, một phần còn lại nhầm tưởng bản thân chẳng có ưu điểm gì thu hút đối phương.
“Tôi hiểu rồi, là anh không nguyện ý.” Mạc Gia Kỳ bình thản nói.
Mối tình này quá thuận lợi khiến Mạc Gia Kỳ có chút cảm giác không chân thực, đối phương đều lắng nghe cô nói, chiều theo ý cô đúng lúc.
Cô nhíu mày nói: “Anh mắng tôi đi.”
Mắng chửi, ghét bỏ để có thể cảm nhận được một chút chân thực, bởi vì đời trước từng trải qua một chuỗi sự kiện đau đến xé lòng, hiện tại luôn hoài nghi.
“Em có thể mắng tôi không.”
“Không thể.” Cô nói “Anh điểm nào cũng tốt, tôi sao đành lòng.”
Thượng Lâm nở nụ cười rạng ngời: “Tôi cũng vậy, em thật sự rất tốt”
Chiếc xe dừng trước cổng một bệnh viện tâm thần, cánh cổng trông thật cũ kỹ.

Tổng thể nơi này truyền đến một cảm giác rùng rợn, Mạc Gia Kỳ ban đầu có chút rụt rè nhưng vài ba lần lui tới dần dần đã tiếp nhận được.
Doãn Hiếu sắp đặt cho Lạc Lạc chính là nơi này, một bệnh viện với cơ sở vật chất cực kỳ tệ.
Những bệnh nhân hướng đôi mắt tò mò nhìn về phía hai người, tiếng khóc xen lẫn tiếng cười, có một khoảng yên bình có một khoảng thì tràn ngập những âm thanh điên dại.

Cái cây to rụng đầy lá úa vàng, mảng rêu bám trên tường, dáng người có lúc xiêu vẹo có lúc tăng động chạy nhảy khắp nơi.
Nơi đây nhận trợ cấp ít ỏi nên những người làm việc chẳng có mấy ai tận tâm với nghề, Lạc Lạc mất đi khả năng di chuyển, đến việc ăn uống cũng phải nhờ đến trợ giúp, cô ta bị đối xử như thế nào trong đầu Mạc Gia Kỳ đều rõ.
Cô từ đầu đã nói với Doãn Hiếu đừng cho cô ta chết, cứ để phần đời còn lại sống trong sự bức bối tù túng, sống phải dựa vào người khác.
Tiếng giày da hòa cùng với giày cao gót, dãy hàng lang tối tăm này chỉ có hai người bọn họ bước đi.
Mạc Gia Kỳ dẫn anh đến phòng nhốt Lạc Lạc, hình ảnh người chăm sóc đang cầm bát cơm chan nước, cô đoán đó là một loại canh có màu trong như nước lọc.
“A a a a… Mày còn dám xuất hiện.”
Những lần thấy mặt cô, Lạc Lạc đều như vậy, kích động đến nỗi rớt xuống khỏi chiếc giường cao hơn một mét, thân thể va chạm với cái nền lạnh ngắt.

“Một lũ khốn, một lũ khốn, tao hận bọn bây.” Vừa nói từ trong hốc mắt chảy ra thứ nước mặt đắng.
Mạc Gia Kỳ nhẹ giọng nói: “Cho cô ta ăn đi, bằng phương pháp nào cũng được.”
Người chăm sóc bắt đầu ép Lạc Lạc phải mở miệng, thứ cơm trộn lẫn với canh được cho vào miệng cô ta, rồi lại chảy ra ngoài.
“Cút ra, cút ra…” Tiếng hét điên dại như một trong những số người ngoài kia.
Đầu tóc cô ta rối tung rối mù vì không được ai chải chuốt, bọng mắt đen sì, cô dám cá ban đêm nghe thấy tiếng cào cấu của hai phòng bên cạnh mà không dám chợp mắt hoặc có suy nghĩ bởi vì bản thân đã thua thảm hại cũng nên.
Người chăm sóc dứt khoát tán cô ta một cái rõ mạnh, ánh mắt Lạc Lạc hiện rõ sự tuyệt vọng.
Phần cơm cô ta dùng một buổi bằng phần cơm người khác ăn một ngày, bởi lẽ sợ Lạc Lạc chết trước khi nhận ra lỗi của mình.
Vung vãi ra ngoài người chăm sóc sẽ hốt từ dưới sàn cho lại vào miệng cô ta, thứ dơ bẩn này rất thích hợp.

Chẳng thể trách người chăm sóc máu lạnh, bởi vì người ta bị Lạc Lạc đè đầu suốt khoảng thời gian cấp ba, đến kỳ thi đại học bị hại đến thê thảm.
Trong lúc tra tấn Lạc Lạc từng hỏi, cô hiện tại chỉ cố gắng ghi nhớ nó mà thôi.
“Mày nhất định sẽ nhận khặc… Khặc… Khặc.”
Hai từ ‘Quả báo’ phải nuốt ngược vào trong, trông cô ta thật buồn cười.

Cứ như con sâu đang vùng vẫy trong thức ăn của mình, căn phòng tràn ngập cái mùi oi thiu.
Mạc Gia Kỳ nhếch mép nói: “Tôi có thể khẳng định trước giờ chưa từng làm ra chuyện gì sai trái, tất cả xuất phát từ lòng đố kỵ và tham lam của cô.”
Từ khi chuyện Lạc Lạc đứng sau âm thầm dở trò, một mặt thúc đẩy mối quan hệ giữa cô và An Phong mặt khác đang cố gây ra sự hiểu nhầm to lớn, bị cô phơi bày trước mặt hiệu trưởng chỉ là mới bắt đầu.

Chuyện cô ta che giấu hung thủ gây ra tai nạn rồi đổi lỗi cho Mạc Gia Kỳ bị vạch trần đó là trừng phạt, chuyện cứ như thế đúng thật tẻ nhạt chính vì thế mà ông trời cho cô ta cơ hội lật mình, nâng cô ta lên cao rồi nhẫn tâm thả rơi tự do.
Cảm giác bay lợn thật thích giống với cảm giác hòa mình vào chiến thắng, có chút kí.ch thích mà quên mất bản thân tiếp đất như thế nào.
So với tiếp đất nhanh, dây dưa thêm một chút thì thú vị hơn rất nhiều..

Bình Luận (0)
Comment