Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 11

Ta kinh ngạc đến cứng người, trừng mắt, ta quả thực không thể tin được hắn có thể làm ra loại chuyện đó, hắn nói ra đơn giản như là việc ăn cơm hàng ngày vậy.



“Làm sao có thể? Ngươi dám?”

.

“Ta có cái gì không dám?” Hắn cường ngạnh đánh vỡ nghi hoặc của ta.

.

Trầm mặc. Sau khi nhìn hắn một lúc lâu, ta khẽ thở dài nói: “Ngươi vì sao lại phải bắt ta đi bằng bất cứ giá nào như vậy?”

.

Hắn nở nụ cười, thần tình ôn nhu làm cho vẻ mặt cường ngạnh trong phút chốc mềm mại đi không ít: “Ta muốn ngày sinh nhật thứ hai mươi có thể nhìn thấy ngươi!”

.

“Thế nhưng, ta lại không hề muốn gặp ngươi.” Dáng tươi cười thoáng cái từ trên mặt hắn tiêu thất, vẻ mặt âm trầm, không một lời nhìn ta.

.

“Mặc kệ ngươi có muốn thấy ta hay không, đều phải đến, bằng không…” Hắn nhìn ta, lạnh lùng cười, “Chớ trách ta vô tình.”

.

Không biết có phải là ta bị hoa mắt hay không, nhưng khi hắn thốt ra hai chứ “vô tình”, ta thấy trên mặt hắn chợt loé lên vẻ thị huyết rồi lại nhanh chóng biến mất.

.

Không cam lòng tỏ ra yếu kém, trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, ta liều mạng đấu nhãn với hắn, thế nhưng kết quả ngoại trừ con mắt đau nhức, ta vẫn là không thể đấu lại được hàn khí nguy hiểm của hắn.

.

Làm sao có thể? hắn cũng chỉ mới hai mươi tuổi a! Làm sao lại có ánh mắt tàn nhẫn như thế? Bá đạo sắc bén như xuyên thấu linh hồn người khác. Giống như chỉ cần ta nói “Không” thì lập tức sẽ bị xé xác.

.

Tuyết, không biết từ khi nào càng rơi xuống càng nhiều. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặc dù không cam lòng, nhưng ta cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt với hắn rồi nói: “Ta đi.”

.

“Như vậy mới ngoan.” Khuôn mặt băng lãnh lộ ra ý cười, hắn nhìn ta: “Ta chờ ngày đó đến, cũng rất mong chờ lễ vật của ngươi.”

.

Hừ, cười nhạt, ta giật nhẹ khóe miệng: “Đừng vọng tưởng, ta sẽ không bao giờ vì ngươi mà tiêu đi dù chỉ là một phân tiền.”

.

“Nga?” Hắn cười nhẹ, có chút cuồng vọng nói: “Không quan trọng, dù sao mấy đồ vật này nọ gì đó chỉ cần dùng tiền là có thể mua được, ta cũng không hiếm lạ, chỉ là…”

.

Nhất thời bị ôn nhu mê hoặc, môi bị hắn đụng chạm lại không biết. Thẳng đến khi bên tai truyền đến thanh âm: “Đã lâu không có thưởng thức hương vị của ngươi, không bằng đêm đó nhượng ta hảo hảo yêu ngươi…”

.

Bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ta phẫn nộ đánh vào tay hắn: “Ngươi nói bậy cái gì!”

.

Thực sự chịu không nổi người này, ta oán hận xoay người rời đi.

.

“Xấu hổ sao? Ha hả… Thật đáng yêu.”

.

Bởi vì tên hỗn đản đó, tâm tình của ta thập phần bất hảo, giờ học buổi chiều cũng không thể tập trung nghe. Về đến nhà, vẫn không yên lòng. Thấy Mạc Nhiên vẻ mặt lo lắng hỏi ta có đúng hay không sinh bệnh rồi, ta liền đem chuyện ngày hôm nay nói cho hắn. Hắn vẫn như trước ôn nhu cười cười, chỉ là có một tia bất an hiện lên trong mắt hắn lại không giấu được ta.

.

“Ta đã đáp ứng tham gia yến hội sinh nhật của hắn, hắn sẽ không thiêu hủy thư *** nữa.” Cho rằng hắn lo lắng cái này, vì vậy ta an ủi nói.

.

“Đứa ngốc, thư *** này muốn đốt liền đốt. Ta lo lắng chính là ngươi a!” Hắn một bả ôm chầm ta, ôm chặt lấy ta. Yên ổn trong lòng hắn, ta lưu luyến cảm nhận hương vị ấm áp đang thuộc về mình. Từ khi nói với hắn chuyện từng bị Hàn Phong, Tề Khiếu cường bạo, lại càng sinh ra ỷ lại vào hắn hơn.

.

“Không có việc gì, ta sẽ đi cùng ngươi.” Thanh ân ôn nhu mang theo an ủi từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

.

“Ân.”

.

Lễ Giáng sinh càng ngày càng gần, cho dù là trường học hay địa phương khác, nơi nơi đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ. Nhưng mà tâm tình của ta vẫn không thể vui vẻ lên nổi, Hàn Phong chưa có tới làm phiền ta, vốn là may mắn, thế nhưng nếu ngươi phải đối mặt với người mình không thích, hiện tại còn mang theo thần tình đắc ý dào dạt hướng ngươi diễu võ dương oai thì tâm tình ngươi nhất định cũng sẽ bất hảo giống như ta bây giờ.

.

“Ngày hôm nay cô gọi ta ra đây, có chuyện gì xin mời nói thẳng.” Nhấp một ngụm cà phê, nhìn nữ nhân diễm lệ trước mặt, ta lạnh lùng nói.

.

“Đây là thiệp mời.” Đẩy một tấm thiệp in ấn tinh xảo về phía ta, cái nữ nhân tên là Lãnh Ngưng này có chút ít đắc ý nó:i “Ngày mai là lễ đính hôn của ta cùng Tề Khiếu, hy vọng ngươi có thể đến dự.”

.

“Cảm tạ, ta sẽ đi.” Ta thản nhiên nói

.

“Ngươi?” Trên mặt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như không tin ta có thể bình tĩnh như thế. Thực sự là một nữ nhân ngu xuẩn đến cực điểm, ta cười nhạt nghĩ. Có chút là vì thương xót cho Tề Khiếu, mặc dù rất giận về hành vi ngày đó của hắn, thế nhưng vừa nghĩ đến hắn muốn cùng một nữ nhân như thế kết hôn, thực sự thay hắn cảm thấy có chút không xứng đáng

.

“Nếu như cô đã nói xong, ta nghĩ ta hẳn là có thể cáo từ.” Thả tiền lên trên mặt bàn, ta nói.

.

“Tề Khiếu bất quá chỉ là chơi đùa mà thôi, hôm nay ngươi cũng nên thanh tỉnh, có thể dời đến nơi khác…” Đại khái là không hài lòng vì thái độ hờ hững của ta, nàng cố ý khiêu khích nói.

.

Đè nén cơn tức giận, ta phủ thêm áo khoác, xoay người rời đi.

.

Ngày hôm sau, ta lại chạm mặt với Lãnh Quá. Họ Lãnh là khắc tinh của ta sao? Tại sao trong hai ngày nay hết lần này tới lần khác cứ phải đụng độ với họ thế? Ngày hôm qua là Lãnh Ngưng, ngày hôm nay là lễ Giáng sinh, ta lại bị người điên này gọi lại.

.

Ta dùng sức di di tuyết dưới chân như để phát tiết. Hắn vẻ mặt tiếu ý nhìn ta, sau đó hắn hướng ta xin lỗi về chuyện lần trước, hỏi ta có muốn biết vì sao ngày đó hắn thất lễ như vậy hay không? Khi ta nói với hắn là ta không muốn, ánh mắt hắn lộ ra một tia đau khổ, khuôn mặt nguyên bản tràn ngập tuấn mỹ lại có chút buồn bã. Ta nói nếu như không có việc gì ta muốn đi trước, hắn liền ngăn cản ta. Ta tưởng rằng hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình, liền đứng ở một bên “chăm chú lắng nghe”. Trầm mặc một lúc lâu sau, ta vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng thấy trên mặt hắn lại hiện lên vẻ si ngốc. Có chút kinh hãi, không đợi hắn mở miệng, ta liền bỏ chạy.

.

Buổi tối, bảy giờ, Mạc Nhiên chạy xe qua khu vườn lớn của biệt thự, cách đó không xa, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những bông pháo hoa thật mỹ lệ. Rất đẹp, nhưng lại ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn.

.

Khi cùng Mạc Nhiên đi vào biệt thự màu trắng hoa lệ đó, ta nở nụ cười. Lần đầu tiên ta biết vì sao có nhiều người mong muốn được gia nhập xã hội thượng lưu, lần đầu tiên biết được vì sao có nhiều nữ nhân muốn lấy được người chồng giàu có đến như vậy.

.

Xa hoa, sau khi tinh tế quan sát ngôi biệt thự này một hồi lâu, trong đầu ta chỉ hiện lên hai chữ đó, dường như cũng chỉ có hai chữ đó mới có thể hình dung được kiến trúc của ngôi biệt thự này.

.

Các quý phu nhân mặc lễ phục dạ hội sang trọng, tay cầm chén rượu cười nhẹ nghe người đàn ông bên cạnh mình thì thầm. Phía trước là ban nhạc đang tao nhã diễn tấu, những bồi bàn thì thường xuyên đi đi lại lại không ngớt để phục vụ các vị khách quý.

.

Mạc Nhiên gọi người bồi bàn bên cạnh, cầm lấy một ly rượu, cười hỏi ta có muốn hay không. Lắc đầu, ta đạm đạm nhất tiếu cự tuyệt.

.

“Có muốn ăn gì không, ta di lấy cho ngươi”

.

“Hảo.”

.

“Thanh Dương.” Nghe được phía sau có người gọi, xoay người, thấy một người mặc yến vĩ phục (1) trắng tinh hướng ta đi tới.

.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn ôn nhu tươi cười với ta. “Chúc mừng ngươi, Tề lão sư.” Ta thản nhiên nói .

.

“Thanh Dương.” Hắn toàn thân cứng đờ , vẻ mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt. Tâm trạng không đành lòng, hình như ta hơi quá đáng rồi thì phải.

.

Cảm giác có một đạo lửa nóng chiếu vào ta, quay nhìn lại, thì thấy ngay vẻ mặt tức giận của Hàn Phong Chẳng biết tại sao! Vốn định trừng mắt nhìn hắn như đáp trả, thế nhưng khi nhìn thấy bên cạnh hắn có bốn năm người có vẻ mặt tươi cười nhưng lại khiến người ta chán ghét, hình như đang muốn lấy lòng hắn thì chẳng hiểu sao ta đột nhiên có chút thông cảm với hắn.

.

“Thanh Dương.” Tề Khiếu ở bên cạnh nhẹ nhàng gọi tên ta “Còn nhớ rõ lời thề đêm đó của ta không? Ta nói rồi, ta sẽ vĩnh viễn bồi bên cạnh ngươi, cho dù không chiếm được lòng của ngươi.” Hắn ôn nhu cười, khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một sự kiên quyết mà ta không thể lý giải.

.

Nhẹ nhàng lắc đầu, ta thở dài.

.

“Nữ nhân kia…” Tề Khiếu cúi đầu nói vào tai ta: “Ta muốn cho nàng… phải trả giá..”

.

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào tai ta, tê dại. Thân thể ta không hiểu sao lại xao động khiến ta hoảng loạn, lùi về sau một bước, nhìn vẻ mặt mang theo tiếu ý của hắn, ta nói: ” Ta không hiểu ngươi đang nói gì!”

.

“Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”

.

“Ngươi sẽ không làm cái gì ngốc nghếch đấy chứ?” Hắn mặc dù cười đến vân đạm phong thanh, nhưng ta lại cảm thấy rất bất an.

.

“Thanh, ta yêu ngươi.” Hắn đối ta cười hết sức xán lạn, dĩ nhiên thừa dịp ta thất thần trong chốc lát, nhẹ nhàng cầm tay phải của ta lên rồi hôn vào mu bàn tay ta. Giống như đang che chở cho bảo bối, thần tình hắn ôn nhu đến cực điểm, làm cho ta bất tri bất giác say mê trong đó.

.

************************

.

Chú giải:

(1) Yến vĩ phục: là áo duôi tôm đó mà, chẳng qua lúc edit ta lên cơn, thấy nói luôn là áo đuôi tôm nó không hay nên ta để là yến vĩ phục
Bình Luận (0)
Comment