Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 15

Xe chạy rất nhanh, khi ta tựa đầu lên vai Mạc Nhiên sắp ngủ thì nghe thấy hắn nhẹ nhàng gọi ta. “Thanh.”

.

“Ân?” Ta quay lại nhìn hắn.

.

“Có đói bụng không?” Hắn ôn nhu hỏi.

.

Ta đạm đạm nhất tiếu lắc đầu.

.

“Ngày hôm nay….” Hắn muốn nói lại thôi, nhãn thần có chút buồn bã, rất nhanh lại lộ ra dáng tươi cười thoải mái nói.

.

“Nghỉ ngơi sớm một chút đi! Đem những chuyện không vui toàn bộ quên hết.”

.

“Đừng đi.” Thấy hắn định xoay người rời đi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy mất mát, ta vô thức kéo áo hắn.

.

“Thanh….” Ánh mắt hắn lộ ra một tia nghi hoặc.

.

“Đừng đi, xin ngươi.” Ta khẩn thiết cầu xin.

.

“Hảo.” Hắn mỉm cười.

.

“Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên….”

.

Như muốn khắc thật sâu hai chữ này vào trong tư tưởng, để có thể giảm bớt đau khổ trong lòng, cũng không quản đến sự kinh ngạc của hắn, ta liên tục gọi tên của hắn.

.

“Ta thực sự không muốn thấy ngươi thương tâm, ngươi biết không?”

.

Nhẹ nhàng ôm lấy ta, hắn thở dài nói.

.

“Nữ nhân kia, đã từng là mẫu thân của ta. Chỉ là đã từng…. Từ khoảnh khắc nàng vứt bỏ ta, ta đã tự nói với chính mình, từ nay về sau ta không có mẫu thân.”

.

Ta ngẩng đầu, một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên gò má.

.

Nhìn thấy biểu tình đau thương của hắn, ta cảm thấy bản thân thật sự rất mềm yếu.

.

“Ngươi đã phải chịu khổ rất nhiều, phải không?” Hắn hỏi.

.

“Một  thiên kim tiểu thư luôn chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, không để ý đến ý kiến của phụ mẫu, bất chấp sự phản đối của họ, khăng khăng kết hôn với một thầy giáo, sau khi kết hôn thì mới phát hiện bản thân căn bản không hiểu cái gì gọi là cuộc sống, không chịu nổi cuộc sống kham khổ, dứt khoát vứt bỏ trượng phu cùng nhi tử của mình, trở về với cuộc sống vinh hoa phú quý lúc đầu của mình. Tình tiết này rất phổ biến đúng không?”

.

Ta cười, cười đến thê lương.

.

“Khi ta lên năm tuổi, nàng mua cho ta một món đồ chơi, cười nói với ta: Dương nhi ngoan, mẫu thân đi có việc một chút, trở về sẽ cùng ngươi đi công viên chơi. Lúc đó ta nghe xong, thật cao hứng, thật buồn cười, ta cư nhiên vẫn cứ ngây ngốc ngồi chờ ở phòng khách, thẳng cho đến khi trời tối đen, nhưng thủy chung cũng không có nhìn thấy thân ảnh của nàng, mãi cho đến lúc phụ thân ôm ta trong lòng đau đớn khóc, nói với ta rằng mẫu thân bỏ đi rồi, nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở về nữa .”

.

Nhìn sự đau đớn trong mắt Mạc Nhiên, nhìn hắn ôn nhu lau đi nước mắt vẫn liên tục trào ướt đẫm khuôn mặt ta, ta tiếp tục nói:

.

“Những ngày ta sống cùng phụ thân tuy rằng rất kham khổ, thế nhưng ta vẫn rất hài lòng, cho dù bị tiểu bằng hữu khác khi dễ, chửi ta không có mẹ, ta vẫn có thể kiêu ngạo nói với bọn họ, ta có ba ba như vậy đủ rồi, bởi vì hắn là ba ba tốt nhất thế giới của ta.”

.

Vòng tay đang ôm lấy ta đột nhiên trở nên rất căng thẳng, cảm giác Mạc Nhiên muốn đem toàn bộ cơ thể hắn che chở cho ta, ta đạm đạm nhất tiếu nói:

.

“Phụ thân đem toàn bộ tình thương của hắn đặt trên người ta, hắn tuy rằng không có nói gì, thế nhưng ta có thể cảm thấy hắn luôn rất áy náy với ta, đại khái là thấy có lỗi với ta đi! Thế nhưng hắn căn bản là không biết, có mẫu thân hay không, với ta mà nói kỳ thực không quan trọng, chỉ cần có thể sống cùng hắn, ta đã rất hạnh phúc rồi. Phụ thân ta là một người nhã nhặn, bình thường tuy rằng rất ôn nhu, thế nhưng mỗi khi dạy ta học bài thì lại phi thường nghiêm khắc, chỉ cần ta có một lần không thuộc những bài văn hắn dạy, hắn liền bắt ta chép phạt mấy lần, có lúc thậm chí còn dùng roi đánh vào lòng bàn tay ta. Có lẽ chính vì vậy mà từ nhỏ ta đã ưu tú hơn những tiểu bằng hữu cùng trang lứa khác a!”

.

Dường như hình ảnh lúc đó lại hiện lên trước mắt, nhớ tới phụ thân luôn luôn là vẻ mặt yêu thương ôm ta hỏi “Có đau lắm không?”, ta nở nụ cười.

.

“Thế nhưng….” Nhớ lại lúc phụ thân hấp hối tại bệnh viện, toàn thân ta đột nhiên bắt đầu run, làm cho Mạc Nhiên lại lộ ra vẻ mặt kinh hoàng.

.

Ta cắn cắn môi dưới để lấy lại bình tĩnh, một lát sau ta lại tiếp tục nói:

.

“Khi ta mười hai tuổi, ngày đó cô chủ nhiệm lớp gọi ta lên phòng làm việc, nàng nói với ta: Thanh Dương, phụ thân của ngươi…. đang ở trong bệnh viện. Ta lúc đó như bị sét đánh ngang tai, nghĩ tới thân thể phụ thân luôn luôn khỏe mạnh sao có thể đột nhiên lại phải nằm viện? Nhất thời cảm giác hình như bầu trời sụp đổ, dọc theo đường đi cứ mơ mơ màng màng không rõ chuyện gì xảy ra. Để thoát khỏi sự bất an mạnh mẽ trong lòng, ta liền liều mạng dùng móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay mình, nhắc nhở bản thân không nên nghĩ ngợi lung tung. Khi ta đến bệnh viện thì bàn tay ta cũng đã chảy đầy máu tươi, những lời nói của bác sỹ giống như ngàn mũi dao đâm vào tim ta: tT rất xin lỗi, khi phụ thân của ngươi được đưa đến bệnh viện, đã không còn kịp nữa rồi. Đã chín năm rồi, ta cho rằng thời gian có thể xoá đi tất cả mọi nỗi đau, thế nhưng hiện tại nghĩ đến, vết sẹo trên ngực vẫn đau đến tận tâm khảm.”

.

“Thanh, khóc ra đi.” Thanh âm của Mạc Nhiên có chút nghẹn ngào.

.

“Không có việc gì.” Ta thản nhiên chịu đựng đau nhức, cười cười nói.

.

“Những người đứng ở ngoài của phòng bệnh của cha ta năm đó, sau khi biết ta là con của hắn, mang theo áy náy nói cho ta biết, cha ta đã chết vì tai nạn xe cộ, mà người gây ra tai nạn thì đã chạy mất. Ta lạnh lùng nhìn vào khoảng không, phảng phất trong mắt là hận ý, chậm rãi đi vào phòng bệnh. Phụ thân ta lẳng lặng nằm đó, toàn thân nhiễm đầy máu, không có một tia thống khổ, thần tình có vẻ bình thản vô cùng, chỉ là đôi mắt vẫn mở lớn, giống như là chết không thể nhắm mắt, ta ở một bên nhìn hắn, lẳng lặng chảy lệ, cho đến khi khóc đến nhoè cả mắt, ta mới có thể nhẹ nhàng vuốt mắt xuống cho hắn.”

.

“Thanh, ta….”

.

Vẫn biết Mạc Nhiên là một người rất ôn nhu, thế nhưng thấy hắn rơi lệ thì ta vẫn là sửng sốt, nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt vì ta mà chảy xuống, ta cười khổ một tiếng.

.

“Không có việc gì, dù sao thì mọi chuyện đều đã qua rồi.”

.

Ký ức trước đây lần thứ hai trở lại, tựa như đang nói về chuyện của người khác, ta thản nhiên nói:

.

“Lúc làm tang lễ cho phụ thân thì có xuất hiện một ít họ hàng, sau khi biết phụ thân không để lại chút gia sản nào thì bọn họ chính là nhìn ta như một vật phiền phức, tràn ngập chán ghét, chỉ qua loa nói vài câu an ủi ta rồi lập tức xoay người rời đi. Sống cùng phụ thân đã hơn sáu năm, lúc đầu thì bởi vì là thói quen, ta đã hỏi phụ thân vì sao mẫu thân lại không trở về, thậm chí khóc nháo đòi hắn mang mẫu thân về cho ta, thế nhưng sau khi thấy thần tình thống khổ của phụ thân, ta liền không bao giờ nhắc đến chuyện của mẫu thân. Sau này lớn lên, có lẽ là do hoàn cảnh gia đình, ta so với những tiểu hài tử khác thì luôn luôn trầm mặc, sau đó thì hiểu được mình chính là bị mẫu thân thân sinh ruồng bỏ, lòng ta oán hận nàng, thế nhưng ở sâu trong nội tâm luôn luôn coi nàng là mẫu thân của mình, vẫn luôn khao khát nàng có thể trở về, chỉ là, nàng lại một lần nữa làm ta thất vọng.”

.

“Nguyên nhân là do ta gặp lại nàng ở lễ tang, cho dù đã sáu năm không gặp, thế nhưng ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nàng. Ta thật cao hứng, giữa lúc ta khờ khạo cho rằng nàng đã trở về, đã trở lại bên người ta thì nàng lại đi, đi rất kiên quyết, đi không có một tia lo lắng, cho dù thấy ta khóc quỳ trên mặt đất, đau khổ cầu xin nàng đừng đi, nhưng nàng ngoại trừ để lại cho ta một vẻ mặt áy náy, đưa cho ta một tấm chi phiếu thì không còn gì cả, dứt khoát quay lưng tiến vào một chiếc xe hơi cao cấp rời đi. Ta chạy theo phía sau xe, vừa khóc vừa chạy theo nàng, gọi nàng, cứ chạy như vậy, đến khi ta ngã sấp xuống mặt đất, nằm im bất động tại đó, nàng vẫn tuyệt không quay trở lại. Hiện tại nghĩ đến, quả thật là rất ngốc nghếch, không phải sao? Một người đã có thể vứt bỏ hải tử của mình, làm sao lại có thể hồi tâm chuyển ý đây? Ngươi nói ta có ngốc không? Mạc Nhiên….”

.

Ta nhìn bờ vai của Mạc Nhiên hơi run rẩy, cười cay đắng nói tiếp:

.

“Sau lễ tang, họ hàng của cha ta cũng đều là kinh tế không cao, không có cách nào nuôi nấng ta. Ta cười nhạt, không nói lời nào tiễn bọn họ ra về. Phía trường học, cảm thấy tình ảnh của ta đáng thương, lại xét thấy ta thành tích ưu tú, không đành lòng để ta bỏ học, đồng ý miễn trừ tất cả mọi chi phí cho ta. Những năm sống cùng phụ thân, ta căn bản là đã học được cách làm cơm, giặt quần áo… việc chăm sóc chính mình hoàn toàn không có vấn đề. Về phương diện tài chính, tiền nữ nhân kia lưu cho ta thật ra đủ sống mấy năm. Đến khi dùng hết rồi, thì ta đã có thể đi làm công nuôi sống chính mình. Cho nên dù ta sống một mình, cũng không cần phải lo lắng. Chỉ là không nghĩ tới….”

.

“Họ hàng bên ngoại của ngươi thì sao? Bọn họ không ai nguyện ý nuôi nấng ngươi sao?” Mạc Nhiên đột ngột hỏi ta.

.

Lắc đầu, ta cười nhạt.

.

“Bọn họ vốn đã phản đối việc hôn nhân này, thời gian mẫu thân ta cố ý kết hôn đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ, hiện tại tuy rằng bọn họ tha thứ cho nàng, thế nhưng lại đem ta trở thành nghiệt chủng, cho rằng ta làm bẩn huyết thống của bọn họ. Làm sao có khả năng….”

.

“Hỗn đản….” Nghe được thanh âm tức tối của Mạc Nhiên, ta lần thứ hai cười cười.

.

“Vốn định tiếp tục cuộc sống như thế, thế nhưng không nghĩ tới, bà nội của ta, cũng đã rất cao tuổi, lại muốn tiếp nhận ta. Bà đối với ta rất tốt, có cái gì ngon cũng không dám ăn, muốn để dành cho ta, cũng giống như phụ thân toàn tâm toàn ý thương yêu ta. Ta vẫn luôn tự hỏi, tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy…. Làm cho ta thương tâm, đau lòng, rồi lại cho ta cảm nhận tình thân ấm áp, khi ta từ từ hồi phục thì lại khiến ta một lần nữa phải chịu đựng sự đau đớn trước kia một lần nữa, chịu đủ mọi nỗi khổ sinh ly tử biệt?”

.

Khóe mắt có chút ướt át, ta nhìn hắn hỏi.

.

“Thanh.” Hắn gắt gao ôm lấy ta, viền mắt phiếm hồng nói:

.

“Ta phát thệ vĩnh viễn sẽ không tái để cho ngươi cô đơn nữa.”

.

Tựa ở trong lòng hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể từ trên người hắn truyền đến, ta liều mạng cảm nhận sự ấm áp này.

.

Lẳng lặng chảy nước mắt một hồi lâu, sau khi đã làm cho y phục của hắn ướt đẫm, ta mới cười cười tỏ vẻ xin lỗi nói:

.

“Khi ta học cao trung, nãi nãi đã chết, chết ở trên giường bệnh, trước khi chết, ta nhìn nãi nãi miễn cưỡng hô hấp, cười nói với ta: xXn lỗi, nãi nãi không thể tiếp tục chiếu cố ngươi nữa, thì lòng ta đã không còn có thể cảm nhận bất luận cái gì thống khổ. Ta không biết có phải vì ta đã khóc quá nhiều đến độ khóc hết nước mắt hay không, nhưng khi ta đứng trong lễ tang của nãi nãi, ta chết lặng, không có rơi ra một giọt nước mặt nào.”

.

Cấm lấy bàn tay đang giúp ta lau nước mắt của Mạc Nhiên, nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, nhìn hắn, ta nhoẻn miệng cười.

.

“Cho rằng đã không còn cảm giác gì nữa rồi, thế nhưng vì sao vẫn đau nhức như thế? Ngươi biết không? Kỳ thực chỉ cần có tiền nói không chừng nãi nãi sẽ không rời ta đi nhanh như vậy. Bác sĩ nói cho ta biết, có một loại thuốc có thể duy trì sinh mệnh của nãi nãi, chỉ là thật sự rất đắt tiền, hắn thấy ta nghèo khó, sợ ta không thể chi trả, cho nên không chịu kê đơn. Bần cùng bất đắc dĩ, ta đành đi cầu xin họ hàng thân thích của nãi nãi, con bà nó, bọn hắn không những một phân tiền cũng chưa từng cho ta, còn mắng ta một hồi, đuổi ta đi. Mất hết ý chí, ta không có cách nào, chỉ có thể đi tìm địa chỉ nữ nhân kia, nghĩ thầm nói không chừng nàng có thể nghĩ tình nãi nãi là mẹ chồng cũ của mình, xuất ra một chút tiền cứu nãi nãi.

.

Khi ta chạy tới biệt thự của Vân gia, trời bắt đầu mưa xối xả, ta nói với người gác cửa ta muốn tìm Vân Thu Vũ, hắn đầu tiên là quan sát y phục của ta, sau đó lộ ra vẻ khinh thường, đuổi ta đi. Ta phát hỏa, hét lớn với hắn ta là con của Vân Thu Vũ, ta muốn gặp nàng. Hắn vẫn là không tin, cảnh cáo ta không nên nháo sự, bằng không sẽ đối ta không khách khí. Trên người đã bị ướt đẫm, toàn thân phi thường khó chịu, thấy mưa càng lúc càng lớn, nghĩ đến nãi nãi còn đang chịu khổ trong bệnh viện, ta đành phải hướng vào trong biệt thự hô to, ta muốn gặp Vân Thu Vũ, khi tiếng ồn ào kinh động đến những người ở trong ngôi biệt thự đó thì ta cũng bị trúng một quyền của gã gác cửa.”

.

“Hỗn đản, hắn dám đánh ngươi? Ta…. Ta….”

.

Mạc Nhiên sắc mặt tái nhợt, lệ khí trong mắt khiến cho ta kinh hãi, lắc đầu, cười khổ một tiếng nói:

.

“Bất chấp trên người đau buốt kịch liệt, ta theo người dẫn đường tiến vào biệt thự, ta không có đi vào, chỉ là đứng ở cửa, yên lặng nhìn người ngồi trên sô pha trong đại sảnh. Mạc Nhiên, ngươi biết không? Ta vĩnh viễn cũng không thể quên được chuyện ngày đó. Ta thực sự, thực sự rất hận a….”

.

Chăm chú nhìn đôi mắt ôn nhu của Mạc Nhiên, hồi tưởng lại những khuất nhục ta phải chịu đựng ngày hôm đó, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.

.

Nắm chặt tay, nghiến răng, ta oán hận nói:

.

“Cái nữ nhân kia, căn bản là không xứng làm một người mẹ. Ta hướng nàng nói nãi nãi bị bệnh nặng, cầu nàng giúp đỡ thì nàng cư nhiên lại do dự.  Nàng đang nhìn sắc mặt phụ thân của nàng, sắc mặt của tổng tài tập đoàn Vân thị. Nghe được nam nhân kia cười nhạt hỏi nàng: Ta thế nào không biết ngươi đã có nhi tử? Thu Vũ, hắn là con của ngươi? thì nàng thản nhiên lắc đầu. Ta cười nhạt nhìn nàng, ngươi đã không thừa nhận ta, ta làm sao lại vẫn xem ngươi như mẫu thân? Nếu không phải là bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không cầu ngươi! Nhìn vẻ mặt tái nhợt lúc này của nàng, nhìn thấy sự phân vân của nàng, ta chậm rãi hướng nàng quỳ xuống: Xin ngươi niệm tình phụ thân đã mất của ta, xin hãy cứu nãi nãi. Nữ nhân kia lộ ra thần tình thống khổ, hai bàn tay nàng nhè nhẹ run rẩy. Ngay khi ta cho rằng nàng đã chấp thuận, khi ta cho rằng nàng sẽ giúp đỡ ta, nàng lại có thể tiếp tục thản nhiên nói: Xin lỗi, ta không nhận ra ngươi, sau đó quay đầu rời đi.

.

“Trong nháy mắt tất cả mong muốn đều biến thành tuyệt vọng, ta đứng giữa cơn mưa to đó, hô to hai chữ mẫu thân mà đã hơn mươi một năm nay ta không còn gọi nữa. Thế nhưng, nàng vẫn như trước không có quay đầu lại, cũng giống như trong ngày tang lễ của phụ thân trước đây. Tâm ta đau đớn như đã chết! Ta bị Vân gia xem như tên ăn mày mà đuổi ra ngoài, lại tiếp tục dầm mưa như vậy hơn một giờ mới quay về đến bệnh viện, đứng ở trước giường nãi nãi, ta nhìn khuôn mặt nhăn nheo của bà, đối chính mình âm thầm phát hạ độc thệ. Biết là cái gì không? Mạc Nhiên.”

.

Đột ngột đổi đề tài câu chuyện, ta chịu đựng đau đớn cười hỏi.

.

“Thanh, ngươi yên tâm, ta…. Nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ.”

.

Thanh âm của Mạc Nhiên càng ngày càng nhẹ, hầu như nghe không rõ hắn đang nói cái gì, thế nhưng thấy hận ý trên mặt hắn ta bất chợt run lên, toàn thân bị một cỗ hàn ý lạ lùng vây quanh.

.

Tận lực quên đi bất an trong lòng, ta tự giễu cười.

.

“Ta lúc đó tự nói với bản thân, ta sẽ hảo hảo sống, sẽ sống tốt hơn bất cứ kẻ nào trong Vân gia, ta muốn tận mắt chứng kiến Vân gia thê ly tử địch, chúng bạn xa lánh. Sau khi nãi nãi mất đi, ta lại tiếp tục sống một mình, cũng may mà thành tích của ta luôn luôn ưu tú, trường học cũng miễn tất cả mọi chi phí cho ta, lại còn cung cấp thêm học bổng. Hơn nữa ta còn đi làm thêm, cũng có khả năng nuôi sống chính mình. Chỉ là sau đó, ta càng thêm trầm mặc, trừ phi cần thiết, ta cũng không tái cùng người khác nói chuyện.  Hai năm sau đó cũng cứ như vậy qua đi, sau đó ta lại tiếp tục vào đại học.”

.

Ta cười cười, nghĩ đến tình cảnh lần đầu chạm mặt Tề Khiếu, nghĩ đến sự dịu dàng của hắn, mũi đau xót, thiếu chút nữa lại rơi nước mắt.

.

“Chuyện về sau này ngươi cũng đã biết.”

.

Nhẹ nhàng vuốt lại những lọn tóc rối bời trên trán ta, hắn thở dài một hơi.

.

“Vốn tưởng rằng chỉ cần quên hết những chuyện ngày xưa, vết thương sẽ khép lại, thế nhưng ngày hôm nay lần thứ hai gặp mặt nữ nhân kia, ta mới biết, căn bản là không thể quên được…. Ở đây vẫn như cũ vô cùng đau đớn….”

.

Gắt gao đè lên ngực, ta cười khổ nói.

.

“Thanh…. Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, cũng đừng tái thương tâm nữa, từ nay về sau, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi, tin tưởng ta, được không?”

.

Như đang tuyên thệ, hắn nói.

.

“Ân.” Tựa ở trong lòng hắn, ta đạm đạm nhất tiếu trả lời.

.

“Mạc Nhiên, y phục của ngươi làm sao lại bị rách?”

.

Đột nhiên nhớ tới y phục của hắn trong buổi yến hội hôm nay, ta hỏi.

.

“Không có việc gì.”

.

“Mạc Nhiên….” Ngẩng đầu, ta nhìn thẳng vào ánh mắt đang muốn trốn tránh của hắn.

.

“Thực sự không có việc gì, yên tâm. Không biết ngày mai tuyết còn rơi hay không….”

.

Hắn mỉm cười muốn nói sang chuyện khác, thế nhưng thấy ta im lặng kháng nghị, hắn mới tiếp tục nói:

.

“Chỉ là va chạm với vài người, giáo huấn bọn họ một lát….”

.

“Ngươi đánh nhau với bọn họ sao? Có bị thương không?”

.

Ta quýnh lên, giãy ra khỏi vòng tay của hắn, bắt đầu tìm kiếm vết thương.

.

“Không có. Ngươi cũng quá coi thường ta, ta tốt xấu cũng học qua một ít võ thuật…. Cho dù là thụ thương cũng là bọn hắn thụ thương.”

.

Cầm tay của ta, hắn cười nói.

.

“Có phải Hàn Phong sai người tới gây phiền phức cho ngươi hay không?”

.

“Ta cũng không rõ lắm. Thanh, không có việc gì, quên đi….”

.

Cười cười dường như trấn an ta, hắn nói.

.

“Thế nhưng….”

.

“Yên tâm.” Nhìn ra lo lắng của ta, hắn nhẹ nhàng xoa đầu ta nói.

.

“Mạc Nhiên, ngươi xem….”

.

Ta vươn tay trái, có chút bất đắc dĩ nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út.

.

“Cái này là?” Trên mặt hiện lên kinh ngạc, hắn rất nhanh lại mỉm cười:

.

“Rất thích hợp với ngươi.”

.

“Mạc Nhiên….” Có chút nổi giận nhìn hắn.

.

“Tề Khiếu ép ta đeo vào, ta làm thế nào cũng không tháo ra được.”

.

“Hắn nói  cái gì với ngươi?”

.

“Hắn nói như vậy ta cùng hắn đã có quan hệ, còn… cầu ta thương hắn….”

.

Ngực hơi nhói buốt, ta cười khổ một tiếng.

.

“Bây giờ trong lòng ta thực sự rất rối loạn. “

.

“Thanh, đừng nghĩ nữa, ta muốn nói…. Ta….”

.

Hắn ôn nhu cười, nhẹ nhàng hôn lên trán ta, nhìn thẳng vào ánh mắt kinh ngạc của ta, trên mặt hắn lộ ra một điểm phiếm hồng.

.

“Làm sao vậy?” Ta hỏi.

.

“Thanh, ta yêu ngươi.”

.

“Ngươi?” Lại một lần nữa ta  giật mình hoảng sợ.

.

“Thanh, ta yêu ngươi.”

.

Hắn nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, không cho ta trốn tránh.

.

“Ta….” Ta cũng không phải đứa ngốc, mấy tháng ở cùng Mạc Nhiên, đã mơ hồ cảm giác được hắn đối mình rất bất đồng với những người khác, chỉ là hiện tại hắn đột nhiên nói ra, tránh không được khiến ta cảm thấy hoảng hốt.

.

“Thanh, đừng trốn tránh được không? Ta biết ngươi nhất thời không có cách gì tiếp nhận, ta cũng không phải là muốn ép ngươi phải yêu ta ngay, chỉ là ta mong ngươi nghìn vạn lần đừng sợ ta, đừng tránh né ta được không?”

.

Hắn nghiêm mặt nhìn ta, nắm chặt tay ta, vẻ mặt tái nhợt, dường như lo sợ khắc tiếp theo ta sẽ li khai. Trong mắt thoáng qua vẻ bi thương khiến ta cảm thấy lòng chua xót.

.

“Ta thích ngươi.”

.

Ta nhẹ nhàng nói ra, thấy hắn trong nháy mắt trở thành vui mừng cười như điên, mũi đau xót, một giọt lệ lại rơi xuống, nam tử ôn nhu tuấn nhã như vậy, ta có tài đức gì mà có thể khiến hắn vì ta như vậy?

.

“Ta không biết thích của ta có giống với của ngươi hay không, có thể ta vẫn là vô pháp ái thượng ngươi, thế nhưng, ta có thể bảo chứng, ta sẽ không tái trốn tránh.”

.

Tựa ở trong lòng hắn, ta thản nhiên nói.

.

“Thanh, cảm tạ ngươi.”

.

Hắn có chút nghẹn ngào nói.

.

Nhắm mắt lại, cảm thụ được sự ấm áp từ trên người hắn truyền đến, trong lòng dị thường bình tĩnh.

.

“Ngày mai, ta muốn ở nhà nghỉ ngơi.”

.

“Hảo, đi ngủ sớm một chút đi!”

.

“Ân.” Trút hết được những áp lực trong lòng ra, cảm giác rất nhẹ nhàng, được hắn ôm vào trong ngực, ta yên ổn ngủ một giấc thẳng đến hừng đông.



CHƯƠNG 11.2

.

.

Tác giả: Thanh Dương

Thể loại: hiện đại, nhất thụ đa công, cường thủ hào đoạt, HE

Edit: Tiểu Hắc
Beta – reader: Tiểu Hắc

.

.

Sáng sớm tỉnh lại, Mạc Nhiên đã không ở bên cạnh. Cái điện thoại di động tối hôm qua hắn tặng ta bắt đầu hơi rung động, khi ta đang cảm thấy kỳ quái thì thấy có một tin nhắn nhắc ta ăn điểm tâm, ta mỉm cười, nhắn lại cho hắn hai chữ cảm tạ.

.

Tuyết vẫn đang bay đầy trời, giống như ngày hôm qua, cả buổi sáng ta ngồi bên cạnh cửa sổ, đang nghĩ đến Mạc Nhiên, đến chính mình, thấy hắn đối với chính mình thật là tốt, nghĩ đến sự dịu dàng của hắn, nghĩ đến sự cô đơn và ích kỷ của mình. Nghĩ đến  cuối cùng, chỉ cảm thấy khổ sở. Rốt cục không hề để ý đến thời gian, ta đi ra ngoài.

.

Vốn là dự định không muốn đến trường học, thế nhưng nghĩ đến giờ văn học cổ đại do hắn chấp giảng, liền cũng không ngồi yên nữa. Tuyết đã ngừng rơi, thế nhưng toàn bộ mọi thứ đều biến thành bạch sắc, kể cả cái kẻ đang đứng dựa vào chiếc xe đỗ trước cửa kia.

.

Đạp tuyết ra đi về phía hắn, nhìn hắn lộ rõ vẻ mặt mệt mỏi rã rời, ta cười lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi tìm ta?”

.

Vứt bỏ điếu thuốc lá đang cầm trong tay, hắn gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị trồi lên vẻ tươi cười.

.

“Vậy ngươi trước chờ một lát.”

.

Hắn có chút nghi hoặc nhìn ta, nhưng không có ngăn cản. Cúi xuống nhìn dưới chân hắn thấy toàn là đầu thuốc vừa hút hết, ta nhăn mặt nói:

.

“Sao ngươi lại vứt rác lung tung thế này hả?”

.

Đi sang bên cạnh mua một tờ báo, lơ đễnh lật giở, mới phát hiện những việc mình lo lắng cũng không có đăng ở trên mặt báo, màn kịch tối hôm qua cứ như chưa từng phát sinh. Duy nhất có chỉ là về giới thiệu tân tổng tài của tập đoàn Hàn thị, lời lẽ khoa trương hoa mỹ. Cười cười khinh thường, ta gấp tờ  báo lại, bỏ vào trong túi.

.

Khi ta xoay người lại, thì thấy Hàn đại thiếu gia luôn luôn cao cao tại thượng không ai bì nổi đang ngồi xổm trên mặt đất làm cái gì đó, khiến ta thấy có chút kinh ngạc. Sau đó ta tiến lại gần hắn thì thấy đầu thuốc lá trên mặt đất toàn bộ đã được dọn sạch. Thấy ta đạm đạm nhất tiếu, hắn hừ lạnh một tiếng, sắc mặt có chút hờn giận.

.

“Ta có chuyện muốn nói cùng ngươi.” Ta mở miệng.

.

“Ở nơi nào?”

.

“Đến nơi nào yên tĩnh một chút!”

.

“Lên xe.”

.

Chúng ta đi đến một quán cà phê tao nhã sang trọng ở gần đó, ta tiến vào chọn một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nhấp một ngụm cà phê, ta tự giễu cười, quay sang nhìn hắn nói:

.

“Ngày hôm qua là ngươi cố ý an bài sao?”

.

“Đều không phải, ta biết ngươi sẽ không tin, thế nhưng, ta tuyệt đối sẽ không dối trá với ngươi.” Thanh âm bình thản, cũng rất kiên quyết.

.

“Vì sao nhất định phải để phụ thân ngươi thấy ta?”

.

“Ta đã từng gọi điện thoại nói cho hắn, ta đã tìm thấy một người mà ta muốn bảo hộ hắn suốt đời. Ngày hôm qua là sinh nhật hai mươi tuổi của ta, hắn về nước ngoại trừ việc chính thức bàn giao tập đoàn Hàn thị cho ta, còn là muốn nhìn ngươi một chút.”

.

“Ta là nam nhân, hắn không để tâm?” Cười khổ nhìn hắn hỏi.

.

“Hắn đã sớm biết tính hướng của ta.” Uống một ngụm cà phê, hắn cười cười.

.

Trầm mặc một lúc lâu, ta nhắm mắt, sau đó thở dài một hơi nhìn hắn lạnh lùng nói:

.

“Hàn Phong, ta có chuyện cần nói với ngươi, ta mong ngươi có thể nghe rõ, cũng có thể minh bạch.”

.

Thấy ta vẻ mặt nghiêm túc, hắn cũng thu hồi tiếu ý.

.

“Ta sẽ không cùng ngươi cùng một chỗ, lại càng không thể yêu ngươi. Vì vậy, xin ngươi sau này không cần quay trở lại làm phiền ta.”

.

Hắn nheo mắt nhìn ta, nhãn thần trở nên thập phần thâm trầm, khiến ta có chút hoảng hốt.

.

“Rất nhanh ngươi sẽ phát hiện, ngươi kỳ thực cũng không phải thực sự yêu ta, chỉ là đối với ta nhất thời mê luyến mà thôi.”

.

“Tiếp tục nói.” Lạnh lùng phun ra một câu, trong mắt hắn dường như toát ra lửa giận.

.

“Chính là bởi vì không chiếm được, cho nên ngươi mới nỗ lực theo đuổi, có lẽ là bởi vì ta liên tục cự tuyệt ngươi, cho nên ngươi mới có cảm giác mới mẻ, không muốn buông tay. Nếu sau này có một ngày ta khuất phục, ngươi cũng sẽ vứt bỏ ta rất nhanh, giống như những người khác. Hàn Phong, ngươi biết không? Đây không phải là yêu…. Đây chỉ đơn thuần giống như một chuyến đi săn của ngươi mà thôi. Ngươi hiện tại đã là tân tổng tài tập đoàn Hàn thị rồi, dựa vào địa vị của ngươi, quyền lực, tướng mạo, chỉ cần ngươi hơi vẫy tay, sẽ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp…. Ách…. Rất nhiều người yêu ngươi.” Nghĩ đến hắn không thích nữ nhân, ta vội vàng đổi lại.

.

“Vì vậy ta xin ngươi buông tha ta đi!”

.

Nhìn thẳng vào nhãn thần càng ngày càng lạnh của hắn, người ta vô thức khẽ run  lên, hít sâu một hơi nói rằng:

.

“Cho dù ta không muốn thừa nhận, thế nhưng chúng ta dù sao cũng là… huynh đệ, tuy rằng chỉ là trên danh nghĩa…”

.

“Huynh đệ? Hừ!” Hắn cười nhạt, lệ khí trong mắt khiến ta kinh hãi.

.

“Ai cùng ngươi là huynh đệ? Ta nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi có nguyện ý tiếp nhận ta hay không cả đời này ngươi đều chỉ có thể bị ta đặt ở dưới thân.”

.

“Ngươi?” Nghe hắn không hề che đậy nói ra những lời hạ lưu như vậy, ta đỏ mặt, xấu hổ và giận dữ nói không nên lời.

.

Trầm mặc một lúc lâu, ta cố gắng trấn định, uống một ngụm cà phê, quay sang nhìn ánh mắt băng lãnh đến tận cùng kia nói: “Ta đã có người ta thích.”

.

“Mạc Nhiên đúng không? Hắn quả nhiên đủ giảo hoạt.” Hừ lạnh một tiếng, hắn nói.

.

“Có ý gì?” Có chút vô cùng kinh ngạc nhìn hắn. Hắn cười lạnh một tiếng, tựa hồ chẳng đáng đáp lại.

.

“Ta nếu đã có người mình thích, ngươi cũng không cần tái dây dưa với ta.”

.

“Thanh, ngươi quá ngây thơ rồi!” Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn lộ ra nụ cười châm chọc. “Còn nhớ rõ ta đã từng nói cái gì không?”

.

“Cái gì?”

.

“Người ta coi trọng, trừ phi là chính ta buông tay, bằng không không ai có thể thoát được.”

.

Ta chịu không nổi mắt trợn trắng, quả nhiên không thể giao tiếp được với người bá đạo cố chấp như vậy.

.

“Ta không phủ nhận, ngay từ đầu ngươi nhiều lần cự tuyệt khiến cho ta hứng thú, thế nhưng đến cuối cùng, đã không còn cảm giác đó nữa, ta đặt toàn bộ tình cảm của ta trên người ngươi, thậm chí đã đem cả trái tim giao cho ngươi. Ta là thực sự yêu ngươi, Thanh.”

.

“….” Á khẩu không trả lời được.

.

“Ta nghĩ muốn làm một việc gì đó cho ngươi, ngươi không phải muốn nhìn Vân gia bị cô lập sao? Ta có thể giúp ngươi, để cho bọn họ quỳ trên mặt đất cầu ngươi….”

.

“Ngươi nói cái gì? Hàn Phong, ngươi lập lại lần nữa?” Đầu ta ong ong như vừa bị nổ tung, choáng váng mặt mày nói.

.

“Ta có thể giúp ngươi phá đổ….” Thấy ta trợn tròn mắt, phảng phất ý thức được cái gì, hắn vội vã ngậm miệng.

.

“Ngươi? Ngươi? Làm sao mà biết được?” Thanh âm hơi run run, ta hỏi hắn.

.

“Nói a!” Thanh âm thoáng nâng cao, ta hướng hắn hô.

.

“Ngươi trầm mặc làm gì, ngươi bị điếc sao? Ngươi nói a? Ngươi nói rõ cho ta, ngươi làm sao lại biết?”

.

“Ngươi không phải vừa nói sẽ không dối trá với ta sao? Vậy ngươi nói cho ta biết.”

.

Hắn thở dài một hơi: “Ta thả… trong ví tiền của ngươi, ta thả… thả….”

.

Không đợi hắn nói xong, ta liền bắt đầu lục lọi tìm liếm trong ví. Nhìn thấy một đồ vật trông giống như cái nút áo màu đen, ta lộ vẻ sầu thảm cười, “Máy nghe trộm?”

.

Hắn gật đầu: “Tối hôm qua, ngươi nói chuyện với Mạc Nhiên, ta nghe thấy được toàn bộ.”

.

“Vì sao? Vì sao?” Mở to đôi mắt vô thần nhìn hắn, ta thì thào tự hỏi, trong lòng lại một lần nữa như vừa bị dao đâm.

.

“Thanh, ngươi đừng khóc. Xin lỗi, ta sẽ không làm như vậy nữa, ngươi mắng ta, đánh ta đi!”

.

Đã không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, tùy ý hắn lau đi những giọt lệ liên tục trào ra, chỉ cảm thấy tâm như bị đao cắt, đau đến không thở nổi. Tối hôm qua cùng Mạc Nhiên nói ra những chuyện đã phủ bụi từ rất lâu này, ta đã phải hạ quyết tâm rất lớn, thế nhưng chưa từng có nghĩ đến cư nhiên lại có một người thứ ba nghe được, lại còn bị người mà ta luôn chán ghét nghe được, đây gọi là cái tình huống gì đây?

.

“Ngươi không phải là người.” Ta cười khổ, chậm rãi đứng lên, mờ mịt đi ra cửa.

.

“Ta không cho phép ngươi đi.” Hắn ôm cổ ta, không để ý đến ánh mắt của những người chung quanh một chút nào.

.

“Xin lỗi, Thanh, ngươi đánh ta mắng ta di!”

.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào a? Ngươi tên hỗn đản này? Ngươi không phải là người….”

.

Trong lòng đau khổ, ta kêu khóc, giống như một người đàn bà chanh chua mắng chửi hắn, giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, thế nhưng hắn nhưng vẫn như cũ không buông ta ra. Ta dùng sức đá hắn, hắn tuy rằng rất đau đớn nhưng càng thêm cố sức trói buộc ta.

.

“Buông. Ngươi là đồ điên, vô sỉ hạ lưu, đê tiện! Ta hận ngươi.”

.

Dùng hết toàn bộ khí lực đám đá hắn, mà hắn không chỉ không né tránh, trái lại còn mặc kệ cho ta đánh, chỉ là vẫn như trước không chịu buông ra, vòng tay ôm ta vào lòng, thấy ta phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, cũng chỉ là cười cười nói:

.

“Trong lòng khó chịu thì phát tiết ra đi! Ta không ngại làm bao cát cho ngươi đánh đâu.”

.

Ta khóc càng thêm thương tâm, cùng lúc là hận chính mình mềm yếu, cùng lúc là khóc cho những năm tháng ta đã phải chịu khổ. Cũng bất chấp tất cả, cuối cùng không tránh được vòng tay ôm ấp của hắn, đánh hắn hắn lại không đau, ta liền trả thù, bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên người hắn.

.

Khi bồi bàn trong quán tiến lại gần như muốn hỏi đã phát sinh chuyện gì, lại bị hắn trừng mắt, đại khái là nhìn thấy hắn không dễ chọc, bồi bàn liền đi mời quản lý ra. Ta khóc đến mơ mơ màng màng, hình như nghe quản lí gọi Hàn Phong là Hàn thiếu gia, cũng hỏi có cần hỗ trợ hay không, hình như Hàn Phong nói không có việc gì.

.

Chuyện sau đó, ta chỉ nhớ mang máng là ta giãy giụa muốn li khai thì Hàn Phong liền đập vào gáy ta một nhát, ta liền chìm vào trong bóng tối.

.

Cảm giác có cái gì đó ẩm ướt lướt qua trên người ta, thật ngứa a, rồi lại tê dại nữa. Thân thể chậm rãi nóng lên, có một cản giác thoải mái từ phía dưới truyền đến, cảm giác rất thoải mái.

.

“Ân…. A….” Ngay trong giấc mộng dường như nghe được tiếng rên rỉ của bản thân, cả kinh, ta đột nhiên mở mắt ra, ngọn đèn trên trần nhà làm ta bị chói mắt, nhắm mắt lại, đợi đến khi cảm thấy đã quen dần mới mở mắt ra.

.

“A….” Nhìn thấy một mái tóc màu đen liên tục di chuyển dưới hạ thân của ta, không biết là bởi vì vui vẻ hay là sợ hãi, ta hô lên một tiếng.

.

Hàn Phong hắn…. Vậy mà lại, lại hàm trụ dục vọng của ta liên tục di chuyển.

.

Muốn đẩy hắn ra, nhưng khoái cảm lại cứ tăng dần mỗi lần hắn nhẹ nhàng liếm cắn, sự nỏng bỏng đó lan dần ra khắp người ta, ngoại trừ vô lực bủn rủn thì ta không hề cảm thấy có một chút khí lực nào.

.

“Đừng như vậy….” Toàn thân ta tê dại, run rẩy không ngừng, trầm luân trong khoái cảm mãnh liệt, từ lâu đã không thể phân rõ đông tây nam bắc, hai tay đặt trên mái tóc đen của hắn, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

.

Hắn đột nhiên mạnh mẽ mút lấy phân thân của ta, ta vô pháp khống chế. Ta chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên co quắp một trận, dục vọng trắng đục phun vào trong khoang miệng ẩm ướt nóng bỏng của hắn, thân thể lúc này dường như vô pháp nhúc nhích, mở to đôi mắt vô thần, ta từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

.

“Quá nhanh a! Không lẽ tối hôm qua Mạc Nhiên không giúp ngươi giải quyết sao?”

.

Thanh âm xấu xa của hắn vang lên bên tai, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập cười nhạo của hắn, nhìn khoé miệng hắn lưu lại chất lỏng màu trắng đục đó, lúc này ta quả thật rất xấu hổ và giận dữ đến muốn chết đi.

.

“Xấu hổ sao? Ha hả.” Hắn cười nhẹ, trườn lên nhẹ nhàng nằm trên người ta.

.

“Không nên như vậy.” Sợ hãi ở trong lòng tràn ra, nhớ tới tình cảnh đêm đó bị hắn cường bạo, ta theo phản xạ muốn nhảy dựng lên đẩy hắn ra, lại bị hắn đôi tay mạnh mẽ của hắn gắt gao giữ chặt trên giường.

.

“Cầu ngươi, đừng làm có được không?”

.

Ta nắm chắc cánh tay hắn, cầu xin. Kỳ thực từ khi vừa tỉnh lại, cảm thấy rõ ràng dục vọng trong mắt hắn thì ta đã biết ngày hôm nay chạy trời không khỏi nắng, ta hiện tại chỉ có thể đánh cuộc với may mắn của mình, mong hắn sẽ… nhẹ dạ.

.

Mặt hắn âm trầm, nhìn ta chằm chằm không chớp mắt lấy một cái. “Ngươi cho rằng hiện tại ta có thể dừng lại? Ta không phải Liễu Hạ Huệ, cũng không có ý định làm kẻ quân tử.”

.

“Đừng mà, ngươi buông tha ta….”

.

Vừa nghe hắn nói như vậy, lòng ta kinh hãi vô cùng, thấy hắn đè chặt ta xuống, ta chỉ có thể mất mặt kêu khóc.

.

“A…”
Bình Luận (0)
Comment