Buông Tha Cho Ta Được Không

Chương 30

”Ngôi biệt thự kia xử lý như thế nào?” Ngày hôm sau tỉnh lại, lại tiếp tục nói về chuyện hôm qua, ta hỏi.

.

“Bán đi.”

.

“Vậy…. Bọn họ…. Làm sao bây giờ?”

.

“Thanh, cái này chúng ta không cần quan tâm. Có Vân Hạo ở đó, sẽ không để cho bọn họ chết đói chết rét.”

.

“Ân.” Cho dù ta rất căm hận Vân  gia, nhưng dù sao Hàn Phong cũng đã giúp ta trút giận, mà ta cũng không phải thật sự muốn dồn họ vào đường cùng.

.

“Hàn Phong.”

.

“Cái gì?”

.

“Ta…. Đói bụng.”

.

“Điểm tâm đã chuẩn bị tốt rồi, người nhanh dậy đánh răng rửa mặt đi.”

.

Hắn liếc mắt nhìn ta cười một cái rồi quay lưng đi xuống bếp.

.

Nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng ta bỗng nhói lên một sự bi thương kỳ quái. Kỳ thực vừa rồi ta không phải muốn kêu đói, mà vốn muốn hỏi hắn, ba người chúng ta nên làm thế nào bây giờ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chăm chú lắng nghe của hắn, ta một chữ cũng không thể nói ra.

.

“Thanh, mau đến ăn đi.”

.

Ta vừa mới ra khỏi phòng khách, Hàn Phong đã gọi ta tới. Hắn ngồi ở bàn ăn mới mua, chỉ chỉ vào đồ ăn trên bàn rồi cười cười nói.

.

Bát cháo trắng muốt tản ra hương thơm mát, ta ngửi ngửi một chút rồi húp một ngụm, cảm giác thật không tồi. Mấy món khác ăn cũng rất ngon.

.

“Những món này là mua ở quán nào vậy?”

.

Sau khi ăn xong, ta vừa rửa chén vừa hỏi hắn.

.

“Đều không phải. Là ta tự tay nấu đó.”

.

“Thực sự?” Ta giật mình nhìn hắn.

.

“Có phải quá bất ngờ hay không?”

.

Hắn thản nhiên nói, khóe miệng cong lên thành một nụ cười đắc ý.

.

“Ân.” Sau khi mỉm cười với hắn, ta tiếp tục cúi xuống rửa bát, không để ý đến hắn nữa.

.

Tuy rằng bề ngoài giả bộ như không hề để ý, nhưng trong lòng ta quả thật giật mình. Cùng Hàn Phong tiếp xúc thời gian dài như vậy, đối với thái độ làm người của hắn ta cũng có biết chút ít. Cái người này tuyệt đối sẽ không bao giờ nói dối, mà việc này lại càng không đáng để hắn phải nói dối. Mặc dù có chút kiêu ngạo khiến người khác không thể tiếp nhận, nhưng quả thật là phi thương thẳng thắn.

.

Cho nên, tuy rằng ta đối với việc một đại thiếu gia luôn sống an nhàn sung sướng như hắn học nấu ăn vẫn còn có một chút hoài nghi, nhưng nếu hắn nói thế nào thì chắc chắn là đúng sự thật.

.

Lại một ngày một đêm nữa trôi qua, không biết có phải là vì chuyện của Vân gia hay không, nhưng hiện tại ta và Hàn Phong lại sản sinh ra một sự ăn ý mà chính ta cũng không thể tin được.

.

Có lẽ bởi vì đã tháo bỏ mọi sự đề phòng, cho nên bất tri bất giác đã chậm rãi cải biến cái nhìn của ta đối với hắn. Thỉnh thoảng khi trở về muộn, nghĩ đến có người đang chờ hắn ở nhà, sẽ có một cảm giác ấm áp đến tận tâm can.

.

Hiện tại, có thể khiến ta phải trốn tránh, không thể đối mặt, cũng chỉ có một người: Tề Khiếu. Có lúc ta sẽ khéo léo nhắc tới hắn trước mặt Hàn Phong, thế nhưng lần nào cũng bị vẻ mặt âm lãnh cực độ của hắn khiến cho ta phải dần dần chuyển đổi trọng tâm câu chuyện.

.

Nên làm cái gì bây giờ? Ba người thực sự có thể cùng một chỗ sao? Trông bộ dạng này của Hàn Phong, cho dù là tạm thời ở cùng, cũng khó tránh một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện a! Mẫu thân của Tề Khiếu hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch, nếu nàng có chuyện gì, ta lại cự tuyệt hắn, Tề Khiếu sẽ thế nào đây?

.

Lần đầu tiên ly khai, đã khiến hắn thống khổ đến như vậy, nếu có lần thứ hai, hắn…. ta thực sự không dám tưởng tượng.

.

Đã một giờ đêm, nhưng ta vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Nghĩ đến chuyện của Tề Khiếu, trong lòng ta rất thống khổ. Ta thực sự không thể nói rõ, bản thân mình đối với hắn đến tột cùng là loại tình cảm gì, đồng tình? Thương hại? Thích? Yêu?

.

Không biết, ta thực sự không biết.

.

Mấy ngày này vẫn rất bất an, lúc đọc sách cũng nghĩ đến chuyện của hắn, đã liên tục năm ngày nay ta luôn từ trong mộng mà giật mình tỉnh dậy. Hình như có chuyện gì sắp phát sinh, khiến cho ta phiền muộn trong lòng.

.

Mãi cho đến hơn hai giờ ba mươi, tiếng điện thoại vang lên, ta mới biết dự cảm của ta quả thật không có sai.

.

“A lô.” Tránh không động tới Hàn Phong, ta nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại.

.

“Thanh….” Trong điện thoại truyền tới một thanh âm nghẹn ngào, khàn đặc, khiến ta nhất thời không nhớ được đó là ai.

.

“Ngươi là?”

.

“Tề Khiếu….”

.

“Ngươi làm sao vậy? Ngươi tại sao lại khóc a!”

.

Nghe thấy cái tên này, lòng ta đột nhiên trở nên rất căng thẳng, run giọng hỏi.

.

“Thanh, mẫu thân…. Đi…. Ta thực sự…. Không biết… Nên làm cái gì bây giờ.”

.

“Ngươi ở đâu? Nói cho ta biết, ta đến với ngươi.”

.

“Bệnh viện Thiên Hạo….”

.

“Ngươi chờ, ta lập tức sẽ tới đó.”

.

“Ân, Thanh, ai vậy?”

.

Có lẽ là ta quá kích động nên đã đánh thức Hàn Phong, hắn từ trong mộng tỉnh dậy có chút mất hứng hỏi.

.

“Nhanh lên một chút, dậy đi, mau mặc quần áo.”

.

Hiện tại có lẽ không thể gọi điện được tắc xi, dù sao hắn cũng tỉnh rồi, để hắn đưa ta đi vậy! Ta vội vàng xuống giường, đẩy mạnh vào kẻ đang định ngả lưng ngủ tiếp kia.

.

“Làm sao vậy?”

.

“Nhanh lên một chút a! Lên xe rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.”

.

“Đã biết.”

.

“Ngươi nhanh lên một chút.” Ta vội la lên, thật vất vả dỗ hắn mặc y phục xuống lầu, hắn lại chậm chạp đứng ở phía sau ngáp dài.

.

“Gấp cái gì?”

.

“Còn không gấp, mẫu thân của Tề Khiếu đã qua đời rồi. Hắn chắc chắn đang rất thương tâm a.”

.

“Hanh! Đã chết rồi, vậy thì sao chứ?”

.

Vốn tưởng rằng hắn nghe ta giải thích xong động tác sẽ nhanh hơn một chút, nhưng hắn lại đứng ở một bên cười nhạt nói.

.

“Cái gì gọi là thì thế nào? Ngươi có lương tâm không hả? Nói vậy mẫu thân ngươi rời khỏi ngươi thì ngươi cũng không thống khổ sao?”

.

Ta phát hỏa, dĩ nhiên buột miệng nói ra những lời như vậy.

.

“Đúng, ta là không có lương tâm.” Hắn lạnh lùng nhìn ta, trên mặt lộ ra một nụ cười khắc nghiệt.

.

“Hàn Phong, xin lỗi….” Lòng ta đau xót, đi tới ôm lấy hắn, áy náy nói.

.

“Đi nhanh đi!” Hắn đẩy ta ra, diện vô biểu tình mở cửa xe.

.

Một đường không nói gì. Hắn chuyên tâm lái xe, mà ta bởi vì lỡ lời, liên tục tự trách cứ chính mình.

.

Chạy tới bệnh viện, sau khi hỏi đường, ta liền đi thẳng vào.

.

Thấy nam nhân kia đang ngồi ở phòng 214, ta gần như không thể tin vào mắt mình.

.

Cái người mang vẻ mặt chán chường, ria mép lởm chởm, cả người thật giống như xác chết kia thật sự là Tề Khiếu – Tề công tử tuấn tú phong độ mà ta biết sao?

.

“Tề Khiếu…..” Lòng ta đau xót, chậm rãi đi đến, quỳ gối ôm lấy hắn.

.

“Thanh, ta đau quá, thực sự, chỉ có thể giương mắt nhìn mẫu thân rời đi, cái gì cũng không thể làm…. Thanh, ta cái gì cũng không có….”

.

Hắn ôm chặt lấy ta, tựa như một hài tử yếu đuối, lặng lẽ chảy nước mắt trên vai ta.

.

“Ngươi còn có ta, đừng nghĩ nhiều, theo ta trở về…. Tắm rửa rồi hảo hảo ngủ một giấc được không?”

.

“Không, ta muốn ở chỗ này. Ở đây còn có khí tức của mẫu thân.”

.

“Tề Khiếu, hậu sự của bá mẫu còn chờ ngươi xử lý, trở lại hảo hảo nghỉ ngơi một đêm được không?”

.

“Thanh…..”

.

“Hàn Phong, ngươi nhanh lên một chút hỗ trợ ta dìu hắn.” Ta không đỡ nổi hắn, đành phải gọi Hàn Phong nhờ giúp đỡ. “Nhanh lên một chút a!”

.

“Hừ!”

.

Hàn Phong gần như là kéo Tề Khiếu tới chỗ đỗ xe, ta ở một bên nhắc hắn nhẹ nhàng một chút, nhưng trả lại ta chỉ có ánh mắt xem thường của hắn. Sau khi về đến nhà, thật vất vả mới có thể đưa Tề Khiếu lên giường bắt hắn ngủ.

.

“Thanh, đừng tốt với hắn như vậy, ta đố kị, ta không có cách nào dễ dàng khoan dung ngươi cùng nam nhân khác.”

.

Sau khi thu dọn xong xuôi, lên nằm ở trên giường, Hàn Phong đột nhiên ôm ta, ghen tuông nồng đậm nói.

.

“Ân. Nhanh lên một chút ngủ đi!”

.

Ta nhắm hai mắt lại, trốn tránh hắn mà nói.

.

Giật mình tỉnh dậy vài lần, mỗi lần tỉnh lại thì vẫn thấy bầu trời tối đen, nên ta lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi ta tỉnh lại một lần nữa, không thấy Hàn Phong ở bên cạnh nữa thì mới có cảm giác không đúng, bất chợt nhìn lên tường thì đã thấy đồng hồ điểm mười hai giờ.

.

Trời ạ, sao lại ngủ muộn như vậy chứ, ta lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng lên mặc y phục, khi đi tới bên cạnh cửa sổ, thấy bầu trời âm u, lại có chút mưa nhỏ, khiến ta cảm thấy có chút áp lực.

.

Trên bàn ăn có một tờ giấy nhắn, cầm lấy đọc một chút, là Hàn Phong lưu lại a. Ta mỉm cười, nhìn mấy dòng chữ nhắc ta đem đồ ăn trong tủ lạnh ra hâm nóng lên rồi mới được ăn, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác ngờ vực. Hắn chỉ nói chuyện cơm nước, nhưng không có nói cho ta biết nguyên nhân hắn ra khỏi nhà.

.

Có lẽ là ngại ba người cùng một chỗ sẽ xấu hổ, cho nên để cho ta và Tề Khiếu ở chung với nhau một thời gian a! Ta rửa mặt xong, Tề Khiếu vẫn chưa có tỉnh lại, bởi vì chỉ có một mình nên không có hứng thú ăn cơm, lấy đại một miếng bánh mỳ ra ăn, rốt cuộc dùng nó thay luôn cả điểm tâm và cơm trưa.

.

Vốn là nghĩ muốn đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt, thế nhưng bên ngoài vẫn đang mưa, cho nên ta đành ngồi trong nhà đọc sách.

.

“Mẫu thân, mẫu thân, không nên đi…. Thanh….”

.

Khi ta đang định nằm nghỉ ngơi một chút thì có một tiếng động rất nhỏ truyền tới.

.

“Thanh…. Chớ…. Đau quá….”

.

Vừa đi đến bên giường, đã thấy Tề Khiếu hình như bị bóng đè, thống khổ nhắm chặt hai mắt, hai tay khua loạn trong không trung như đang muốn bắt lấy vật gì đó.

.

“Thanh…. Chớ…. Cầu ngươi….”

.

Hắn nói mớ, còn rơi lệ, khiến ta đau xót vô cùng.

.

“Tề Khiếu, dậy đi.” Mũi ta cay xè, nước mắt cũng sắp tràn mi, vì vậy ta quay đầu không hề nhìn hắn, hai tay đẩy hắn muốn cho hắn tỉnh lại..

.

“Thanh.” Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, mở mắt, trong ánh mắt là một mảnh buồn bã.

.

“Là ta.” Cầm tay hắn, ta nhẹ giọng nói.

.

“Thanh, ta mệt mỏi quá…. Ở đây mệt mỏi quá….” Cầm tay của ta đặt lên ngực mình, hắn bi thương nhìn ta hỏi.

.

“Sau này mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi cũng đừng ly khai ta có được hay không?”

.

“Ta sẽ không đi, vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi ngươi, trừ phi là ngươi từ bỏ ta trước.” Chậm rãi cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn, ta nhẹ giọng nói. Ta biết hắn đau khổ, bởi vì ta minh bạch khi thân nhân qua đời thì sẽ có cảm giác đau nhức tới tận xương tuỷ.

.

“Được rồi, trước tiên đi rửa mặt đi! Chỉnh lý lại bản thân một chút, còn rất nhiều chuyện phải chờ ngươi xử lý!”

.

Ta mạnh mẽ cười lên, gỡ tay hắn ra mà nói

.

“Ân.” Hắn gật đầu.

.

Một tuần sau, mẫu thân Tề Khiếu chính thức hạ táng. Thế nhưng khi ta lẳng lặng bồi bên cạnh  Tề Khiếu, Hàn Phong lại cũng không có tái xuất hiện, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.

.

Trước đây không cảm thấy cái gì, hiện tại lại không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có một tia phiền não. Bất quá cho dù như vậy, ta cũng bướng bỉnh không chịu gọi hay nhắn tin gì cho hắn.
Bình Luận (0)
Comment