Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 38

Diệp Mạnh Giác cũng không nghe theo lời Diệp Quân, trực tiếp trình chứng cứ phạm tội của Vương Khải lên cơ quan công an. Nhưng khi công an phái người đến nhà Vương Khải thì phát hiện ông ta đã lẩn trốn. Vì ông ta phạm tội khá nghiêm trọng, cảnh sát liền quyết định công bố lệnh truy nã. Việc Vương Khải bỏ trốn nằm ngoài dự đoán của Diệp Mạnh Giác. Bọn họ hành động kín đáo, nếu Vương Khải biết được tin mà hơn nữa còn lập tức chạy trốn, vậy vấn đề chỉ có thể từ chỗ Diệp Quân mà ra.

Diệp Quân đang ngồi trên ghế tựa trong thư phòng, dường như đang nhắm mắt dưỡng thần. Diệp Mạnh Giác xông vào thư phòng, nhìn thấy dáng vẻ này của ông thì càng thêm nổi trận lôi đình.

“Tại sao ba lại báo tin cho Vương Khải?” Diệp Mạnh Giác nỗ lực kìm nén lửa giận, hỏi, “Con cần ba cho con một lời giải thích.”

Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra nhìn Diệp Mạnh Giác, thở dài nói: “Ba đã nói chuyện này giao cho ba mà con cứ không nghe, nên ba báo cho ông ta. Nếu ông ta là hung thủ sát hại anh con, ba tự biết làm gì. Con đừng xen vào nữa.”

“Rầm” một tiếng, hai nắm tay của Diệp Mạnh Giác dộng mạnh lên mặt bàn, anh hít vào vài cái thật sâu để bình ổn lửa giận rồi mới hỏi: “Nói cho con nguyên nhân, nếu không, cho dù ông ta có chạy tới chân trời góc biển nào con cũng nhất định sẽ lôi được ông ta trở về!”

“Tạm thời không thể nói nguyên nhân cho con biết được, nhưng ba cam đoan, nhất định sẽ bắt ông ta trả giá thật đắt.” Diệp Quân nói, “Con chỉ cần tin tưởng ba. Chuyện của anh con quả thật là lỗi của ba, nếu không nó cũng sẽ không bị người ta sát hại. Ba hứa, sẽ không bao giờ làm ra chuyện hối hận như vậy một lần nữa.”

Diệp Quân nói xong, lại dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, vung tay một cách mệt mỏi, “Con về đi, ba muốn yên tĩnh một chút.”

Thời tiết bên ngoài nặng nề, trong thư phòng cũng tối hơn rất nhiều so với bình thường, Diệp Quân ngồi phía sau bàn làm việc, dáng vẻ khá tiêu điều. Ông rốt cuộc tuổi đã xế chiều, đã không còn cương quyết và bướng bĩnh như trước kia nữa, hiện tại, tuy rằng ông không nói, nhưng chuyện của Diệp Mạnh Tiêu xem ra vẫn còn là một cú sốc lớn với ông.

Diệp Mạnh Giác đột nhiên mất đi khí phách muốn tranh chấp cùng ông, nói: “Được rồi, con tạm thời để yên đó. Tuy nhiên, nếu con cảm thấy ba xử lý không thỏa đáng, con sẽ tự mình ra tay.”

Anh ra khỏi thư phòng, Diệp Quân mở mắt ra, “Ba tuyệt đối sẽ không để bi kịch lại diễn ra một lần nữa.”

Diệp Mạnh Giác đi xuống lầu, Lý Hoa Quyên đang nghiên cứu đồ ăn buổi tối với mẹ Phúc, thấy anh xuống liền hỏi: “Chuyện gì vậy con? Sao sắc mặt không tốt vậy?”

“Không có gì.” Diệp Mạnh Giác trả lời, “Con về đây.”

Lý Hoa Quyên vội vàng kéo anh lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Lại cãi nhau với ba hả? Mẹ nghe nói hôm qua con vừa về liền ầm ỹ với ba con một trận, rốt cuộc là tại sao?”

Diệp Mạnh Giác có chút phiền não, nói với bà: “Mẹ, việc này mẹ cũng đừng hỏi tới, mẹ cứ chuyên tâm quan tâm chăm sóc ba là được rồi.”

Lý Hoa Quyên hơi tức giận, “Bộ đời trước tôi thiếu nợ Diệp gia các người hay sao vậy, người nào cũng như người nấy, ba con bớt phát hỏa đi thì thân thể tự nhiên sẽ tốt thôi. Hai cha con các người chả ai làm tôi bớt lo cả, nếu một trong hai giống được Mạnh Tiêu, vừa hiểu chuyện vừa biết săn sóc, tôi đây cũng đỡ phải phí nhiều tâm tư như thế.”

“Mẹ, sao mẹ lại nói vậy. Con với ba có việc gì đâu, mẹ đừng để ý. Con nghe lời mẹ, sẽ không ầm ỹ với ba nữa, được chưa?” Diệp Mạnh Giác bất đắc dĩ nói, “Mẹ, mẹ nên nhanh nhanh bàn bữa tối với mẹ Phúc đi, sắp tới giờ cơm rồi đó. Con phải về để còn đi đón bé cưng tan học nữa.”

………………….

“Chú, hôm nay chú không vui hả?” Diệp Tư ngồi lên ghế trước, nghiêng đầu nhìn Diệp Mạnh Giác.

Diệp Mạnh Giác khẽ cười, nói: “Tốt mà. Tuy nhiên nhìn thấy bé cưng thì vui hơn nhiều.”

Diệp Tư cười rạng lên, rướn về phía anh, học cử chỉ của anh, nhẹ nhàng xoa nhẹ tóc anh vài cái, nói: “Ngoan lắm.”

Diệp Mạnh Giác không khỏi bật cười, “Bé con, đừng có không biết lớn nhỏ gì như thế.”

“Hừ!” Diệp Tư nhíu cái mũi hừ một cái, “Không biết lớn nhỏ là sao? Chú cũng đâu phải chú ruột của người ta đâu.”

Diệp Mạnh Giác lắc đầu, kể từ khi bé con biết anh không phải là chú ruột của cô, lần nào cũng dùng những lời này để chặn họng anh.

“Chú, buổi tối chúng ta đi Nguyệt Thành ăn cơm được không? Người ta muốn đi xem cảnh đêm.”

Nguyệt Thành nằm trên tầng cao nhất của Bản thị, là một nơi tuyệt hảo để ngắm cảnh đêm.

Ăn uống no say rồi, Diệp Tư miễn cưỡng dựa ngửa ra trên ghế ngồi, ợ một phát, nói: “Chú, no quá à.”

Diệp Mạnh Giác nhìn gương mặt hồng hào trắng noãn của cô, cưng chiều nói: “Heo con.”

Diệp Tư không đồng ý, nhíu cái mũi lại kêu lên: “Chú này!”

Diệp Mạnh Giác thấy cô lại muốn giương nanh múa vuốt làm loạn nên không nói nữa, chỉ mỉm cười đưa mắt nhìn cô.

Trên tầng cao nhất của tòa nhà đối diện bỗng nhiên có pháo hoa. Tòa nhà kia thấp hơn tòa nhà bên này, tuy nhiên ban công tầng thượng lại rất rộng. Lúc này mơ hồ có thể thấy trên sân thượng có thật nhiều ánh lửa chợt lóe chợt sáng.

Diệp Tư lập tức vui mừng kinh ngạc đi đến trước cửa sổ, vừa vẫy tay gọi Diệp Mạnh Giác: “Chú, chú, mau nhìn kìa! Pháo hoa!”

Diệp Mạnh Giác đứng dậy tắt đèn, đi đến bên cửa sổ, ôm cô từ phía sau.

“Đẹp quá phải không? Hình trái tim kìa!” Diệp Tư nói, cô quay sang nhìn anh, căn phòng riêng chìm trong bóng tối, đôi mắt đen như mực của cô phản chiếu ánh sáng lập lòe của pháo hoa nên đặc biệt long lanh, “Đẹp quá.”

“Ừ, nhưng có đẹp hơn nữa cũng không thể đẹp hơn bảo bối của chú.” Diệp Mạnh Giác nói.

Diệp Tư hôn một cái vào trên mặt anh, vui vẻ quay mặt đi.

“Ồ? Hình như là chữ I Love U kìa.” Diệp Tư nhìn hình dạng của pháo hoa thì thầm, giọng nói tràn đầy hâm mộ, “Chú, thật là lãng mạn, đúng là pháo hoa tỏ tình kìa.”

Trên sân thượng đối diện, hoa lửa sáng lên hình trái tim cực lớn, bên trong viết “I LOVE U, bé cưng.”

“Chú, chú!” Diệp Tư hưng phấn lắc lắc cánh tay anh, chỉ ra ngoài cửa sổ nói, “Chú xem, chữ ‘bé cưng’ kìa. Haiz, ai đó đang thổ lộ với bé cưng của người ta kìa! Chú!”

“Bé ngốc, đúng là bé ngốc.” Diệp Mạnh Giác cười thấp, nói.

Anh hơi hơi cúi đầu, ghé vào tai Diệp Tư, nhỏ giọng nói: “I LOVE U, bé cưng.”

Diệp Tư kinh ngạc quay sang nhìn anh, Diệp Mạnh Giác lắc đầu, nhéo cái mũi nhỏ của cô, nói: “Đã nói bé cưng là bé ngốc mà, đó là chú thổ lộ với bé cưng! Bé cưng ngốc.”

Diệp Tư mở to hai mắt nhìn anh, rồi từ từ ánh mắt cô bị che kín bởi một tầng hơi nước, giọng run rẩy mang theo nghẹn ngào, kêu lên: “Chú ~”

Diệp Mạnh Giác kề môi bên tai cô nhẹ giọng nói: “Bé cưng, hôm nay là ngày kỷ niệm một tháng chúng ta bên nhau, bé cưng còn nhớ không? Ngày này tháng trước, chú rốt cục có được bé cưng, có được người chú yêu nhất. Ngày đó, chú vĩnh viễn sẽ không quên. Cho nên, ngày này phải kỷ niệm thật tốt một chút. Về sau, cứ ngày này hàng tháng, chú đều sẽ cho bé cưng niềm vui bất ngờ, có được không?”

Nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt chảy xuống từ mắt Diệp Tư, cô xoay người ôm Diệp Mạnh Giác, nghẹn ngào gật đầu nói: “Được ạ ~”

Giọng của cô mềm thật mềm, Diệp Mạnh Giác nghe thấy thì trong lòng ngứa ngáy.

Diệp Mạnh Giác nhịn không được hôn nhẹ một cái ở vành tai khéo léo của cô. Chỉ vài cái thôi mà Diệp Tư cũng đã không chịu nổi, cô mềm yếu tựa vào trong lòng anh, yêu kiều hổn hển kêu: “Chú ~”

Giọng nói mềm mại đến có thể nhỏ ra nước này ngay lập tức đốt lên ngọn lửa trong cơ thể Diệp Mạnh Giác. Bàn tay to vốn đang đặt trên eo cô liền không an phận nhấc lên góc áo, luồn vào, nắm lấy phần nhô lên mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve liên tục.

Diệp Tư bị anh vuốt ve một trận tê tê, bắp chân như nhũn ra, hoàn toàn không còn khí lực.

Thấy sự việc sắp không thể vãn hồi, Diệp Tư lắc lắc thân mình, cự tuyệt nói: “Chú, đừng.”

“Ngoan,” Diệp Mạnh Giác thấp giọng dụ dỗ, “Ngoan, nghe lời, cho chú yêu, được không?”

“Đừng, nơi này…” Diệp Tư vô lực nói, “Nơi này không được.”

“Được mà, được mà.” Diệp Mạnh Giác nói, “Ngoan, chú không nhịn được, bé cưng cho chú, nhé? Để chú yêu bé cưng nhiều nhiều.”

Anh nói xong thì tay đã từ trên chỗ mềm mại từ từ di chuyển xuống dưới chân, sờ lên. Ngón tay thon dài của anh tìm được quần lót của cô, liền cúi đầu cười nói: “Nhóc con, ướt rồi, còn nói đừng.”

“Chú…” mặt Diệp Tư đỏ bừng, thẹn thùng kêu lên.

“Ngoan, chú thích nhất bé cưng như vậy,” Diệp Mạnh Giác vội vàng dụ dỗ, “Ngoan, để chú xem đã ướt nhiều chưa.”

Ngón tay anh đẩy quần lót sang một bên, ở bên ngoài hoa tâm của Diệp Tư vẽ vài vòng, tìm được lối vào, vuốt ve hai cái, thành công chen vào. Dũng đạo ấm áp ướt át nhỏ hẹp đột nhiên bị mở ra, Diệp Tư rên một tiếng.

“Thật ướt nha.” Giọng Diệp Mạnh Giác vì nhiễm dục hỏa nên tà mị rất nhiều so với ngày thường, anh ghé vào bên tai Diệp Tư bắt đầu thì thầm miêu tả về cảm xúc bên dưới, “Thật nhiều nước, bé cưng, trơn trợt mà chặt chẽ, chú thật sự rất muốn đi vào.”

Anh nói một câu, ngón tay lại chạm vào trên vách tường một chút, Diệp Tư đã muốn mềm xụi xuống, cô thở phì phò rên rỉ, miệng kêu: “Chú, chú…”

“Muốn chứ? Bé cưng? Muốn chú đi vào chứ?”

“Ừ…”

“Nói cho chú nghe, bé cưng có muốn không?”

Diệp Tư nửa hé ánh mắt mê muội mang theo chút năn nỉ nhìn anh, đáng thương tội nghiệp nói: “Chú, cho bé cưng… Bé cưng khó chịu…”

Nghe được cô cầu xin anh như vậy, Diệp Mạnh Giác cảm thấy mình cũng chịu không nổi kích thích, cánh tay dùng sức bế cô đứng lên, “Vòng chân qua eo chú, bé cưng.”

Diệp Tư nghe lời vòng hai chân dài nhỏ lên eo anh, Diệp Mạnh Giác rướn lưng xông lên trước, cô không khống chế nổi nhỏ giọng kêu lên.

“Ngoan, kêu lớn tiếng một chút, bé cưng, kêu lớn tiếng.” Diệp Mạnh Giác hai tay nâng mông của cô, dựa cô lên cửa sổ sát đất, của cô còn quá nhỏ, lại đang co rút hết sức nhanh, hoàn toàn không thể thích ứng vật khổng lồ của anh, tuy chỉ mới tiến vào một nửa, cũng đã đủ sảng khoái làm cho da đầu anh run lên.

Anh lại thử thăm dò, chậm rãi đẩy mạnh vào, cuối cùng đâm một cái liền cảm thấy mình đã hoàn toàn đi vào được, anh thỏa mãn rên một tiếng. Tiếp theo liền nhanh chóng ra vào, đâm đến Diệp Tư ngã trái ngã phải.

“Bé cưng, kêu chú, kêu cho chú nghe.”

“Chú… Chú…”

Tiếng kêu của cô khiến anh nổi điên vì muốn cô, càng động thân mạnh mẽ hơn. Thanh âm va chạm nhau bốp bốp, tiếng khóc nức nở kiều mị, tiếng nước chi chi ra vào, một phòng kiều diễm kích thích vô cùng.

Phía sau là pha lê cứng rắn lạnh như băng, phía trước lại là thân thể nóng rực đáng sợ, Diệp Tư lần đầu tiên cảm nhận được kích thích cực độ giữa hai tầng lửa và băng. Lúc đạt đến cực hạn là lúc cô không chịu nổi, thét lên run bần bật ở trong lòng anh.

Có thể là do quá kích thích, có thể là do cô kẹp anh quá chặt, nên Diệp Mạnh Giác cũng rên lên hai tiếng, chặt chẽ để ở hoa tâm của cô, không khống chế phun ra từng luồng lửa nóng. Anh dựa vào trán cô, thở từng ngụm hổn hển. Có lẽ hôm nay cô thật sự đạt đỉnh thật cao nên phía dưới vẫn không ngừng co rút lại, anh vừa mới phun xong còn chưa kịp nhỏ lại liền bị cô hút cho khổng lồ trở lại.

“Yêu tinh!” anh vừa thở hổn hển, vừa nói, “Yêu tinh nhỏ của chú, muốn hút chết chú sao.”

Anh lại từ từ ra ra vào vào, bắt đầu chuyển động. Diệp Tư bị anh trêu đùa từ từ tỉnh lại, nhưng một chút khí lực cũng không có, cả tiếng cũng kêu không ra, chỉ rầm rì tùy ý anh bài bố.

Lúc Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư đi ra, nhà ăn đã đóng cửa, chỉ còn lại quản lý đứng ở đại sảnh chờ bọn họ. Diệp Mạnh Giác đi ra ngoài, cũng không quan tâm đến phía sau có người hô: “Diệp Mạnh Giác!”

Tần Vi Khiêm cười hì hì đứng ở sau anh, trong đầu thầm muốn nhìn xem người trong ngực anh là ai.

Cùng đi với anh ta còn có một cô gái.

“Đường Mộng Quân?” Diệp Mạnh Giác nhướng mày.

Tần Vi Khiêm lúc này mới ý thức được rằng bản thân mình chỉ mải lo nghĩ cách nhìn xem người trong ngực Diệp Mạnh Giác là ai mà quên mất chuyện của mình, đành cười khan nói: “Ha ha, đây là vô tình gặp nhau.”

Đường Mộng Quân liếc mắt, như cười như không nhìn Tần Vi Khiêm: “Đúng vậy, sao tôi trèo cao tới Tần tổng ngài được?”

Tần Vi Khiêm lập tức đổ một đầu mồ hôi, vội vàng giải thích. Đường Mộng Quân chính là Cô Tư của Đường gia, cũng một dạng ồn ào lớn lối giống Đường Duyệt, thậm chí có khi còn lợi hại hơn Đường Duyệt một chút. Diệp Mạnh Giác đã biết chuyện cô ta và Tần Vi Khiêm ái muội mập mờ từ trước, hôm nay nhìn thì thấy có vẻ như Tần Vi Khiêm hơi sợ cô ta, không khỏi nhíu mày nhìn Tần Vi Khiêm nhấp nhổm.

Tần Vi Khiêm vừa sốt ruột muốn thanh minh thanh nga, lại vừa sợ bị Diệp Mạnh Giác nhìn thấy mà trêu chọc, nên nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Đường Mộng Quân cũng không thèm để ý anh ta, vừa đi thẳng ra ngoài vừa nói với Diệp Mạnh Giác: “Không ngờ Diệp đại ca cũng có nhã hứng như vậy, đưa bạn gái đến xem cảnh đêm.”

Cô đi đến gần Diệp Mạnh Giác thì dừng một chút, khi thấy rõ người trong ngực anh thì nét mặt lập tức thay đổi.

“Diệp đại ca… khẩu vị nặng ghê!” cô sửng sốt nửa ngày mới nửa cảm khái nửa kinh ngạc nói.

Tần Vi Khiêm thấy không khí có chút quỷ dị liền vội vàng bước lại, thấy người đang nằm trong lòng Diệp Mạnh Giác chính là Diệp Tư thì cũng lắp bắp kinh hãi. Rõ ràng nhìn cũng thấy cô mới dùng thể lực xong nên hôn mê bất tỉnh, hai má đỏ ửng, môi mọng kiều diễm, còn có thân thể mềm như không xương.

“Đúng là…” Tần Vi Khiêm nuốt nước miếng nói, “Đúng là khẩu vị nặng!”

Anh nhìn Diệp Mạnh Giác, nói: “Diệp Mạnh Giác, cậu hẳn phải nên giải thích chút chứ?”

Diệp Mạnh Giác bất cần, quét mắt nhìn anh một cái, “Giải thích? Giải thích cái gì?”

Anh nói xong, tiếp tục ôm Diệp Tư đi ra ngoài.

“Khẩu vị nặng thật, chú cháu luyến ái đó nha.” Đường Mộng Quân lầm bầm nói.
Bình Luận (0)
Comment