Diệp Tư ghé vào trên vai Diệp Mạnh Giác, qua một lúc thật lâu mới tỉnh lại. Cảm giác được gì đó của Diệp Mạnh Giác lại hơi động đậy, cô lập tức dời đi sự chú ý của anh, “Chú, hôm nay chú sao vậy? Sao lại vặn vặn vẹo vẹo như vậy.”
Diệp Mạnh Giác để cằm trên vai cô, kiêu ngạo hừ một tiếng không trả lời.
Nghe hiểu được anh kỳ quái, Diệp Tư ráng nhịn không cười trộm. Cô vòng tay lên cổ anh, vươn ngón tay vẽ loạn trên lưng anh một chút, khiến cho cả người Diệp Mạnh Giác nổi da gà. Anh vội vã muốn tách rời khỏi cô, nhưng nào biết lúc này Diệp Tư lại giống như bạch tuộc, quấn chặt lấy người anh cười khanh khách không buông tha.
“Ngoan, bé cưng, mau bỏ tay, chú nhột chết.” Diệp Mạnh Giác rốt cuộc không nhịn được, năn nỉ.
Diệp Tư nghịch ngợm hỏi: “Chú còn dám kiêu ngạo nữa không?”
“Không dám.” Diệp Mạnh Giác nói, “Bé cưng ngoan, chú không dám nữa.”
“Chú còn dám đẹp lạnh nữa không?” Diệp Tư hỏi tiếp.
“Không dám nữa! Chú đẹp lạnh hồi nào?” Diệp Mạnh Giác tò mò hỏi, lại nghĩ một chút, hỏi tiếp, “Từ này hình như dành cho nữ sinh mà, sao bé cưng lại dùng với chú?”
Diệp Tư vô lại ngang ngược: “Chú dám cãi? Người ta nói chú kiêu ngạo thì chú là kiêu ngạo, nói chú đẹp lạnh thì chú là đẹp lạnh!”
Nói xong hai tay chống nạnh, nghênh ngang nhìn anh.
Diệp Mạnh Giác thấy thế lập tức bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, ôm cô vào lòng: “Bé cưng ngoan, bây giờ đang ở sân nhà của chú, xem bé cưng còn dám hào hùng được bao lâu.”
“Chú xấu lắm!” Diệp Tư bĩu môi tức giận, “Chú xấu ghê lắm!”
Diệp Mạnh Giác cười y như hồ ly giảo hoạt, “Chú chỉ xấu với mèo hoang nhỏ không nghe lời thôi. Mèo hoang nhỏ dám kiêu ngạo? Hử? Sau này còn dám không để ý đến chú không, hử? Về sau còn dám đuổi chú đi ra không, hử?”
Diệp Tư đảo đảo mắt nghĩ nghĩ: “Thì ra chú náo loạn kỳ quái cả buổi chiều là vì người ta đuổi chú đi ra hả?”
“Hừ!”
Diệp Mạnh Giác không đồng ý thừa nhận.
Diệp Tư nhìn chằm chằm Diệp Mạnh Giác một hồi lâu rồi chậm rãi cười ra tiếng. Diệp Mạnh Giác thấy vẻ mặt cô cười đắc ý, bèn ho hai tiếng. Cô càng cười dữ hơn, khiến cuối cùng Diệp Mạnh Giác chịu không nổi, đỏ mặt giả bộ tức giận nói: “Không cho cười!”
“Chú.” Diệp Tư thật vất vả mới ngưng cười được, “Chú bắt chước người ta làm nũng đấy hả? Cả buổi chiều không để ý người ta là bắt chước người ta làm nũng hả? Muốn người ta đến dỗ chú à?”
Mặt Diệp Mạnh Giác càng đỏ hơn, anh quay mặt đi nhìn bên ngoài nói, “A, trời tối rồi sao?”
“Ha ha ha.” Diệp Tư cười lớn, đưa tay quay mặt anh lại đối mặt với cô, “Chú, chú thật đáng yêu quá à ~”
Nói xong dùng sức hôn mạnh lên miệng anh.
Diệp Mạnh Giác rốt cuộc tìm được cơ hội, một bàn tay ở sau lưng bắt lấy Diệp Tư, một bàn tay cố định cái đầu nhỏ của cô, cái hôn này càng sâu thêm. Đang lúc thở hổn hển, Diệp Tư nghe anh thì thào nói: “Ai biểu nhóc con dám khen người khác đẹp trai, ai biểu dám khen người khác tốt.”
Trong lòng cô toát ra nhè nhẹ ngọt ngào. Thì ra chú kỳ quái như vậy không phải là đang làm nũng, mà là đang ghen nha.
“Không cho cười!” Diệp Mạnh Giác cảnh cáo, “Không được nhìn tên họ Tô kia nhiều, cũng không cho khen anh ta đẹp trai!”
“Ừ.” Diệp Tư cười híp mắt gật đầu, “Nghe lời chú, không nhìn thầy nhiều, cũng không khen thầy đẹp trai! Trong mắt người ta, chỉ có chú là đẹp trai nhất! Chỉ có chú là tốt nhất! Ai cũng kém chú hết.”
Thế này Diệp Mạnh Giác mới hài lòng, ký ký trán cô, nói: “Thế mới ngoan. Không chỉ là tên họ Tô kia mà đàn ông khác cũng không cho!”
“Ừ! Ai cũng không. Trong lòng người ta chỉ có chú!”
Diệp Mạnh Giác ôm Diệp Tư, thở dài: “Bé cưng, chú thật sự lo lắng. Cục cưng của chú xinh đẹp thế này, lại tốt đẹp như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi cục cưng của chú. Mà chú thì đã già, bé cưng, bé cưng sẽ không hối hận ở cùng chú chứ? Không hề hối hận chút nào chứ?”
Diệp Tư thoát tay khỏi sự kềm chế của tay anh, ôm lấy mặt anh, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn đầy lo lắng của anh, nói từng chữ từng câu: “Sẽ không, chú, bé cưng vĩnh viễn sẽ không hối hận. Trong lòng bé cưng chỉ có một mình chú. Chú, tình cảm của bé cưng đối với chú tuyệt đối không ít hơn so với chú. Lúc trước còn nghĩ chú là người thân của bé cưng, người ta còn không sợ, thế thì còn cái gì có thể thay đổi lòng người ta đây?”
“Bé cưng…” Diệp Mạnh Giác bị cảm động bởi lời nói của Diệp Tư.
“Chú,” Diệp Tư nhìn anh khẽ cười: “Chú, bé cưng yêu chú. Vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.”
Diệp Mạnh Giác nhẹ nhàng phủ lên đôi môi mềm mại của cô, thì thào nói: “Chú cũng vậy, bé cưng, chú cũng yêu bé cưng, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi. Cục cưng của chú.”
Đêm đã khuya, Diệp Mạnh Giác nhìn nhóc con đang ngủ say trong lòng, trái tim mềm yếu hẳn đi, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Cô mơ mơ màng màng nỉ non một tiếng: “Chú.”
Xoay người, rồi lại dùng sức dụi dụi làm nũng trong lòng anh, ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Diệp Mạnh Giác hơi nhếch lên, dù đang ngủ, bé cưng của anh vẫn muốn anh, vậy thì còn gì đáng giá để phải lo lắng đâu?
Anh nhớ lúc trước Trần Á có nói với anh, có một người tên Tô Mân Ngôn hình như có ý tưởng khác đối với bé cưng của anh. Anh nhìn ra được, Trần Á thấy Kiều Hoa Hoa háo sắc đối với Tô Mân Ngôn nên uống dấm, cũng khó chịu lây sang Tô Mân Ngôn. Mặc dù là vậy, anh cũng có chút bận tâm, bé cưng của anh do anh chăm sóc tỉ mỉ như hoa mà lớn lên, nam nhân ưu tú trên đời này cô chưa thấy qua nhiều người.
Đừng nói đâu xa, cái tên Tô Mân Ngôn kia theo lời kể của bé cưng có thể coi là một người hoàn mỹ, lại còn trẻ tuổi hơn anh, chỉ một vấn đề này thôi đã có sức cạnh tranh hơn so với anh rồi.
Bản thân anh quả nhiên là may mắn, có thể sắm vai một nhân vật trọng yếu ở trong sinh mệnh của cô như vậy. Chứ nếu không, anh cũng không biết mình có khả năng ôm được mỹ nhân về hay không.
Nghĩ đến đây, anh âm thầm hạ quyết tâm.
Khi Diệp Tư tỉnh lại, phát hiện miếng giấy nhắn tin nho nhỏ hình đầu mèo lâu nay không thấy lại xuất hiện ở đầu giường.
“Bé cưng, chú có việc gấp đi công tác hai ngày, lúc về sẽ có quà cho bé cưng. Bé cưng nhớ ngoan ngoãn ăn cơm, chăm sóc bản thân thật tốt. Chú yêu của bé cưng.”
Diệp Tư kéo tờ nhắn tin xuống, chu môi, cực kỳ có ý thức của một nữ chủ nhân, nói: “Đi công tác cũng không biết báo cáo với người ta trước, hừ!”
Nhìn đồng hồ, còn sớm, liền chậm rì rì rời giường. Sau khi rửa mặt, ăn đại chút gì đó, đi đến trường học. Hôm nay không có lớp, tuy nhiên hôm trước cô đã đáp ứng Tô Mân Ngôn là hôm nay sẽ giao tư liệu cho anh.
Diệp Tư ôm một xấp tư liệu được in ra, đi tới trước cửa phòng làm việc của Tô Mân Ngôn nhẹ nhàng gõ hai cái, sau khi nhận được đồng ý mới đẩy cửa văn phòng ra.
Bàn làm việc của Tô Mân Ngôn sát cửa sổ, trên cửa sổ còn có hai bồn lá nho nhỏ xanh biếc. Tô Mân Ngôn mặc áo sơ mi trắng, đang viết cái gì đó. ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua cửa chớp, chiếu lên người anh lốm đốm, giữa từng sợi nắng có thể thấy rõ những hạt bụi li ti đang bay lơ lửng, một hình ảnh rất kinh điển trong phim ảnh. Cô ngơ ngẩn nhìn người đàn ông đang chuyên tâm làm việc, mãi đến khi phát hiện một đôi mắt trong suốt đầy ý cười nhìn chằm chằm cô, mới giật mình tỉnh lại.
“Giáo sư Tô…” Diệp Tư đỏ mặt, đưa tài liệu trong tay ra, cúi đầu không nói tiếp.
Tô Mân Ngôn nhàn nhạt cười, tiếp nhận tư liệu từ tay cô, cẩn thận lật xem một lần, trầm ngâm nói: “Khúc đầu sửa sang đúng rồi, tuy nhiên khúc sau hơi hỗn loạn. Như vầy đi, giờ tôi không cần máy tính, em ngồi đây sửa lại lần nữa hai trang cuối cùng, được không?”
Diệp Tư liền vội vàng gật đầu, đúng là cô quả thật không chuyên tâm lắm ở hai trang cuối cùng, bởi vì trong lòng nhớ phải đi dỗ chú.
Diệp Tư mở máy tính, lập tức vùi đầu vào thế giới của mình. Bất tri bất giác hơn một giờ đã trôi qua, Diệp Tư cuối cùng nhìn màn hình máy vi tính, hài lòng nhấn nút lưu lại.
Ngẩng đầu lên, phát hiện Tô Mân Ngôn đã soạn bài xong, đang dựa cửa sổ uống cà phê.
“À…” Diệp Tư liền vội vàng đứng lên: “Giáo sư Tô, em làm xong rồi.”
Tô Mân Ngôn gật đầu, nói: “Ừ. Uống miếng nước, rồi chúng ta đi ăn cơm.”
Diệp Tư cúi đầu cầm lấy cái ly trên bàn, đột nhiên cảm thấy quẫn, mặt đỏ lựng lên nhìn Tô Mân Ngôn, cười hỏi: “Giáo sư Tô rót nước cho em à?”
Tô Mân Ngôn nén cười, làm như không có việc gì, gật gật đầu.
Diệp Tư càng quẫn, cô nhớ mang máng lúc mình tra tư liệu đã gọi rất lớn giọng: “Rót ly nước đến đây!”
Đó là vì cô tưởng mình đang ở nhà.
Tô Mân Ngôn nhìn cô bé ngượng đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, vẫn còn không quên trêu chọc: “Không sao, tôi không để ý.”
Diệp Tư khóc không ra nước mắt, tôi thì để ý đó, được không?
Tô Mân Ngôn nhìn cô bé tỏ vẻ chán nản nhún vai, buông cái chén, nói: “Đi thôi, đến giờ ăn cơm chiều rồi.”
Diệp Tư đi theo sau Tô Mân Ngôn, sực tỉnh từ cơn hốt hoảng mới phản ứng được, nhanh chóng nói: “Giáo sư Tô, em về nhà ăn cơm là được rồi.”
Tô Mân Ngôn biết cô xấu hổ, hỏi: “Sao vậy? Vừa mới thoải mái sai sử tôi như vậy, giờ lại ngượng rồi? Đi thôi, để đáp tạ em đã giúp tôi sửa sang lại tư liệu, mời em ăn trả lễ ấy mà. Nếu không tôi sẽ biến thành một giảng viên đáng ghét chuyên bóc lột sinh viên thì sao.”
Diệp Tư còn định chối từ, Tô Mân Ngôn nhún nhún vai: “Thật sự muốn để tôi thành giáo viên tồi à?”
Lúc đi ra ngoài thì gặp Đường Duyệt. Anh thấy Diệp Tư đi theo sau Tô Mân Ngôn thì vẻ mặt đầy kinh ngạc. Tô Mân Ngôn này mặc dù mới đến không bao lâu nhưng đã nổi bật quá mức, hơn nữa, bởi vì liên quan đến Diệp Tư nên đương nhiên Đường Duyệt ít nhiều cũng để ý. Tuy nhiên, anh cũng biết chuyện tình giữa Diệp Tư và Diệp Mạnh Giác nên chỉ cho đó là tin đồn vô căn cứ, lúc này xem ra Tô Mân Ngôn này có vẻ như thật sự có chút ý tưởng lạ à nha.
Diệp Tư hướng về phía anh ra dấu hiệu gọi điện thoại, rồi ngoan ngoãn đi theo sau Tô Mân Ngôn, lên xe.
Quán ăn hóa ra là chỗ Diệp Tư thường đi. Xuống xe xong, Diệp Tư nhìn khách sạn, nói: “Giáo sư Tô, rất phí tiền đó. Thật ra ăn ở căn tin cũng được rồi mà.”
“Sao thế? Sợ tôi mời không nổi à? Tuy tôi không nhiều tiền giống nhà em, nhưng chuyện mời khách ăn cơm thì không thành vấn đề đâu.” Tô Mân Ngôn nói, kéo cửa ra, nghiêng người để Diệp Tư đi vào trước.
Sau khi đi vào, như Diệp Tư nghĩ, lập tức gặp người quen.
“Tiểu công chúa Diệp gia đây mà? Chú của cháu đâu?”
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Diệp Tư thầm than, biết ngay là sẽ gặp phải chú Tiểu Tần mà.
Trong mắt Tần Vi Khiêm mang theo một chút nghiền ngẫm, cười tủm tỉm nhìn Diệp Tư.
“Chú Tiểu Tần.”
Diệp Tư ngoan ngoãn gọi, rồi giới thiệu: “Đây là giáo viên của cháu, Giáo sư Tô Mân Ngôn.”
“Giáo sư Tô, đây là bạn của chú em, Tần Vi Khiêm, ông chủ chỗ này.”
Tần Vi Khiêm cười hì hì bắt tay nói với Tô Mân Ngôn: “Thì ra là Giáo sư Tô. Nghe danh nghe danh.”
Tô Mân Ngôn cho là anh khách sáo, lập tức nói: “Tần Tổng khách sáo rồi. Tôi chỉ là một thầy giáo, Tần tổng đừng nói quá.”
Tần Vi Khiêm nói: “Không nói quá, không nói quá chút nào. Tôi thật sự ngưỡng mộ đại danh Giáo sư Tô của ngài đã lâu.”
Hai ngày nay, đâu chỉ nghe từ miệng Trần Á cùng Diệp Mạnh Giác một lần đại danh của vị Giáo sư Tô này thôi đâu. Tần Vi Khiêm cười híp mắt nhìn nhìn Diệp Tư, trong lòng thầm nghĩ, Diệp Mạnh Giác, công chúa nhỏ của cậu sợ là đang bị người khác mượn đó nhé.
Nhưng trước tiên, chưa biết công chúa nhỏ của Diệp Mạnh Giác có bị người khác nhớ thương hay không, chứ riêng cái danh của Diệp Mạnh Giác đã bị người ta mượn rồi. Diệp Mạnh Giác đi công tác ngày hôm trước thì hôm sau chuyện ngồi lê đôi mách giữa anh và Giang Lâm liền bay đầy trời.
Diệp Tư cầm tờ tạp chí giải trí, người thanh niên trong ảnh là chú của cô không sai, mà cô gái anh ôm, tuy rằng cúi đầu nhưng vẫn nhìn ra được đúng là Giang Lâm. Nghe nói năm đó cô gái này là ‘Người đẹp’ của Diệp Mạnh Giác, rất nhiều lần cùng đi với Diệp Mạnh Giác tới khắp các nơi. Tuy nhiên khi đó Diệp Tư còn nhỏ, không thắc mắc lắm với chuyện này.
Về sau, sau khi Diệp Mạnh Giác kết giao với Dư Chi, liền không truyền ra lời đồn như thế nữa.
Không ai ngờ, lúc này cô ấy lại xuất hiện trở lại trước mặt mọi người một cách lừng lẫy, hơn nữa tin tức nói có sách mách có chứng, nói cái gì mà lửa gần rơm, bạn trai lại vung tiền như rác, vì muốn làm vui lòng người đẹp mà đặt mua nhẫn kim cương có giá trên trời.
Phải nói, Giang Lâm này cũng có chút tài năng, vốn dĩ tất cả mọi người đều tưởng rằng cô ta nhờ vào nhan sắc mà kiếm cơm, không ai ngờ, cô ta từ một bình hoa ban đầu đã thành công trở thành người có thực lực. Càng về sau còn chậm rãi chuyển hình thức hoạt động, lấn sân sang lĩnh vực sau màn ảnh. Nghe nói gần đây nhất cô ta còn tự đạo diễn một bộ phim trụ được ở rạp chiếu phim khá lâu.
Diệp Tư buồn bực cầm bút vô thức vẽ loạn trên tạp chí. Tin đồn đã tung ra được vài tiếng rồi mà Diệp Mạnh Giác thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi tới.
Hừ! Hay quá hén, đúng là quà lớn thật! Cực kỳ lớn.
Diệp Tư tức giận nhét tạp chí vào trong thùng rác, cầm lấy di động.
“Kiều Hoa Hoa, chị đây mời cưng đi dạo phố, đi quán rượu!”
Kiều Hoa Hoa cúp điện thoại, quay qua nói với Trần Á: “Bánh bao nhỏ bị kích thích! Muốn đi quán rượu!”