Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 50

Chuyện của Đường Duyệt còn chưa giải quyết xong, Diệp Mạnh Giác lại nghe được tin từ Trương Tử Nghiêm rằng việc phóng viên tung xì căng đan của anh và Giang Minh Nguyệt trước đây là có người cố ý sắp đặt, mà người đó đích thị là Đường Mộng Vân. Qua đó có thể thấy, Dương gia không chỉ muốn châm ngòi mối quan hệ giữa anh và Đường Duyệt, mà ngay cả quan hệ giữa anh và Diệp Tư cũng muốn châm ngòi nổ luôn.

Ai mà ngờ nhỉ, người ‘Nhớ thương’ anh thật đúng là không ít.

Thật ra, trước đây Đường gia làm những động tác nhỏ nhằm vào Đường Duyệt, Diệp Mạnh Giác đều biết cả. Sở dĩ anh lựa chọn theo đuổi đến cùng, một mặt là vì Đường Bĩnh Thăng, mặt khác, là vì anh muốn xem một chút năng lực của Đường Duyệt thế nào.

Hiện tại, người của Đường gia thế mà lại dám tính toán đến trên đầu anh, vậy thì anh cũng sẽ không khách khí nữa.

Nhìn nhóc con gần đây cứ suốt ngày mặt ủ mày chau, trong lòng anh vô cùng phiền muộn. Bởi vì chuyện của Đường Duyệt, cô và Đường Mộng Quân rỗi hơi nên suốt ngày truy đuổi tìm Tần Vi Khiêm, lại cố tình không tìm đến anh.

Anh biết chị Thái nhất định sẽ nói với cô rằng anh đã biết chuyện Đường Duyệt gửi thư cho cô. Anh cũng muốn mở miệng hỏi, nhưng lại sợ cô trách anh không tôn trọng cô, thôi hay cứ chờ để tự cô nói ra đi. Thế nhưng nhiều ngày đã trôi qua vậy rồi mà cô vẫn tỏ vẻ như không định nói cho anh biết chút nào.

Diệp Mạnh Giác không khỏi sinh lòng cảm khái, cô bé trước kia chuyện gì cũng nói cho anh nghe bây giờ đã thật sự trưởng thành, chuyện quan trọng đến vậy mà cũng không nói với anh. Diệp Mạnh Giác nghiền ngẫm suy nghĩ mà nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức cắn cô vài ngụm mới thỏa cơn giận.

Chẳng phải Diệp Tư không muốn để cho Diệp Mạnh Giác giúp đỡ, nhưng vì chuyện lần này, đứng trên lập trường của anh mà nói, anh không nên quá mức tỏ ra bảo vệ Đường Duyệt, vì dù sao Đường Duyệt làm vậy là tổn hại đến lợi ích của công ty. Hơn nữa, Đường Duyệt vẫn là người được Diệp Mạnh Giác đưa vào công ty, cô không muốn làm khó Diệp Mạnh Giác. Huống chi trước đó Diệp Mạnh Giác cũng đã nói sẽ giao việc này cho cảnh sát xử lý, ngụ ý chính là anh sẽ mặc kệ không nhúng tay vào.

Thật ra Diệp Tư sốt ruột như vậy không phải chỉ bởi vì Đường Duyệt thật sự là bạn tốt của cô, mà còn có một nguyên nhân khác, cũng tại cô đã yêu cầu Diệp Mạnh Giác giúp đỡ Đường Duyệt, chứ không thôi thì làm sao mà sự việc lại xảy ra đến mức này được.

Từ sau khi gặp chuyện không may, Đường Duyệt vẫn ru rú trong nhà. Vì chuyện của anh mà Đường Mộng Quân và Diệp Tư gấp gáp như kiến bò chảo nóng, thế mà chính bản thân anh ngược lại rất bình tĩnh, còn an ủi các cô rằng đừng lo, có ngày sự thật sẽ được phơi bày ra ánh sáng.

Diệp Tư vặn hỏi anh làm cách nào mà sự thật được lôi ra, anh mở miệng muốn giải thích gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Tiểu Tư, em phải tin anh, mà cũng phải tin chú em nữa chứ. Anh ấy nhất định sẽ không để cho người vô tội bị hàm oan đâu.”

Diệp Tư đảo trắng mắt, anh coi chú em là cảnh sát đấy à.

Tuy nhiên, thấy Đường Duyệt nhởn nhơ bình tĩnh, ra vẻ ta đây đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, Diệp Tư cũng thoáng yên tâm. Nghĩ đến quan hệ khó hiểu giữa cô và Diệp Mạnh Giác mấy ngày vừa qua, cô buồn bực trong lòng, không biết phải làm thế nào để hóa giải quan hệ xa cách giữa bọn họ. Cô cứ có cảm giác như có một bàn tay vô hình nào đó đang đẩy hai người càng ngày càng xa nhau ra.

Diệp Tư tắm xong đi ra ngoài phòng, Diệp Mạnh Giác đã nghiêng người tựa vào đầu giường mà ngủ. Mấy ngày nay anh toàn về trễ, không biết dạo này anh đang bận cái gì dữ vậy.

Khoảng thời gian này, dường như hai người đang dần xa cách nhau, có rất ít thời gian chung đụng, ngoại trừ buổi tối. Nhưng rồi phần lớn thời gian cũng đều là ai người nấy tự ngủ, bây giờ nghĩ lại, thế mà đã ba bốn ngày qua không trao đổi qua lại rồi.

Diệp Tư mím môi đứng ở cạnh giường nhìn vẻ mặt bình an trong khi ngủ của anh, đây là lần đầu tiên giữa bọn họ nảy sinh ra một bức tường ngăn cách như vậy.

Đây là chú của cô, từ lúc cô được năm tuổi đến giờ, trong sinh mệnh của cô hoàn toàn không còn người nào khác, chỉ có riêng mình anh. Nhưng vì sao bây giờ lại trở thành như vậy? Tuy anh vẫn quan tâm cô như cũ, nhưng cô cũng cảm nhận được rất rõ là anh không giống với lúc trước. Có vẻ như lúc nào anh cũng ẩn nhẫn chịu đựng. Anh chịu đựng cái gì vậy? Có điều gì mà không thể chia sẻ cùng cô?

Nỗi đau lòng càng lúc càng lớn trong cô. Đến tột cùng là điều gì đã khiến cho hai người rõ ràng cùng ngủ chung một giường mà lại như người xa lạ thế này?

Diệp Mạnh Giác vốn chỉ định dựa vào đầu giường ngủ chờ Diệp Tư tắm xong đi ra sẽ nói chuyện với cô một chút, nhưng vì mấy ngày gần đây quá nhiều việc cần giải quyết, đã vậy trong lòng còn mang nỗi buồn phiền nên ngủ nghỉ không tốt, đâm ra lúc này anh bất tri bất giác ngủ quên mất.

Bỗng mơ hồ nghe được bên tai có người đang khóc nho nhỏ, trong lòng Diệp Mạnh Giác đột nhiên kinh hãi, nhanh chóng mở mắt ra. Quả nhiên là bé cưng của anh đang khóc. Cho dù đang ngủ nhưng anh đều thời thời khắc khắc thấp thỏm lo cho bé cưng, nên mở mắt ra là thấy ngay bé cưng đang đứng trước giường nhìn anh, mặt đầy nước mắt.

“Bé cưng.” Giọng anh hơi khàn khàn, “Bé cưng, cưng à, sao bé cưng lại khóc? Hử? Có chuyện gì thế? Nói cho chú đi, ngoan nào.”

Diệp Tư nghe anh nói vậy càng khóc lớn hơn, nước mắt cũng càng rơi ào ạt hơn.

“Có người bắt nạt bé cưng hả?” Diệp Mạnh Giác thử nghĩ ra một khả năng nào đó.

Lắc đầu.

“Trong người không thoải mái?”

Lại lắc đầu.

“Vậy thì thế nào? Bé cưng nói mau đi.”

Bàn tay nho nhỏ xoa xoa nước mắt trên mặt, Diệp Tư nức nở nhỏ giọng hỏi: “Chú, chú sẽ không cần người ta nữa sao?”

Diệp Mạnh Giác cau chặt mày lại, “Ai nói chú sẽ không cần bé cưng nữa? Ai nói hả?”

Diệp Tư nghe anh hỏi vậy, dứt khoát chu miệng lớn tiếng khóc tiếp.

Diệp Mạnh Giác vội vàng ôm cô vào ngực, dỗ ngọt liên mồm: “Bảo bối của chú, bé cưng của chú, bé cưng là tất cả của chú mà, sao chú có thể không cần bé cưng được chứ? Bé cưng ngốc đấy à? Bé cưng có biết chú lo lắng cho bé cưng biết bao nhiêu hay không? Rốt cuộc bé cưng có biết không?”

Cô biết, nhưng cái chính là cô sợ anh cũng sẽ lo lắng cho người khác.

“Bé cưng, chú hận không thể moi trái tim ra cho bé cưng xem. Bé cưng không thể hoài nghi chú như vậy được, sau này bất kể ai nói cái gì, làm cái gì, bé cưng cũng đừng nghi ngờ chú nhé. Trừ bé cưng ra, chú chẳng có ai khác cả. Vì bé cưng, chú chẳng cần bất cứ cái gì khác, bé cưng hiểu không?”

Cô cũng giống vậy, ngoài anh ra, cô chỉ có hai bàn tay trắng, vì anh, cô có thể chẳng cần bất cứ cái gì.

“Bé cưng, bé cưng, chú phải làm sao bây giờ đây? Chú giấu bé cưng vào chỗ nào đó nhé? Để không ai nhìn thấy được bé cưng, không ai tổn thương được bé cưng, cũng không ai có cơ hội nhớ thương bé cưng, như vậy có được không? Chỉ hai chúng ta thôi, suốt cuộc đời cũng chỉ có hai chúng ta thôi, có được không?”

Diệp Tư ngừng khóc, chu miệng hỏi: “Vậy chú thì sao? Bé cưng cũng phải giấu chú đi, để cho không còn ai khác nhìn thấy chú, cũng không có cơ hội thích chú mới được.”

“Bé cưng ngốc, bất kể là ai cũng không thể so được với cục cưng của chú đâu.”

“Dì Giang Minh Nguyệt cũng kém hơn hả?”

“Minh Nguyệt?” Diệp Mạnh Giác bất ngờ khi thấy cô hỏi vậy, “Có phải có ai đó nói nhăng nói cuội gì đó với bé cưng hay không? Hử? Sao đột nhiên nhắc tới cô ấy?”

Làm gì có người nào khác, chính miệng chú nói mà. Diệp Tư mím môi.

“Bé cưng, chú đã nói rồi, chuyện bây giờ khá phức tạp, bởi thế chú muốn điều tra cho rõ ràng chân tướng. Nhưng bất kể thế nào, chú yêu bé cưng, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

“Chỉ yêu mình người ta thôi? Sẽ không yêu người khác chứ?” Diệp Tư hỏi xong, khẽ cắn môi dưới, lo lắng nhìn anh.

“Chỉ yêu mình bé cưng thôi. Chú nói với bé cưng lần cuối cùng, chú chỉ yêu một mình bé cưng. Sau này dù bất cứ tình huống nào cũng không cho phép hoài nghi chú, hiểu không?” Diệp Mạnh Giác nghiêm túc hỏi cô, đôi mắt đen như mực, thâm sâu như lốc xoáy nhìn không thấy đáy. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Diệp Tư ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy về sau chú cũng sẽ không nghi ngờ bé cưng nhé, được không? Cho dù thế nào, chú cũng sẽ tin tưởng bé cưng đồng tâm với chú, được không?”

Lại ngoan ngoãn gật đầu.

“Tốt lắm, sau này không được tức giận vì chuyện này nữa, không được đau lòng vì chuyện như vậy nữa nhé. Chờ chú điều tra rõ ràng xong rồi, chú sẽ nói hết mọi thứ với bé cưng được không?”

Vẫn gật đầu như cũ.

“Vậy bây giờ chú thương bé cưng có được không? Mấy ngày nay chú không có thương cục cưng rồi.”

Ngoan ngoãn gật đầu như cũ.

Sau đó, lúc Diệp Tư đang bị Diệp Mạnh Giác hôn đến hoa mắt chóng mặt, đột nhiên lại hỏi: “Chú, không phải là đang nói chuyện à?”

“Đang tiến hành nè, chú tiến hành xâm nhập trao đổi cùng bé cưng nè.”

Bé con bị anh dày vò suốt buổi tối liền khóc lóc kêu trời gọi đất cầu xin anh buông tha. Rốt cuộc thân thể nằm dưới anh mềm nhũn như một bãi nước, cả người ửng màu hồng nhạt, nhẹ nhàng cuộn lại thành một cục, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.

Diệp Mạnh Giác còn chưa được tận hứng, nhưng khi thấy bé con đã lăn ra ngủ thì đành qua loa mà thu binh, ôm thật chặt cô vào lòng. Xem ra anh đã khinh thường đối thủ, trận này bọn họ dùng chiến thuật đánh vào trái tim đã thành công ly gián quan hệ giữa anh và bé cưng, khiến tình cảm giữa anh và bé cưng trở nên hỏng bét.

Nghĩ đến đây, anh hôn nhẹ lên trán Diệp Tư: bé cưng, chú sẽ không để cho bất cứ kẻ nào được động tới bé cưng, bất cứ kẻ nào cũng không được.

Công ty Diệp Mạnh Giác gần đây liên tiếp sa thải khá nhiều nhân viên, Diệp Tư biết, đại khái những người này có liên quan đến kẻ đã lén lút tiến vào văn phòng của Diệp Mạnh Giác lần trước.

Việc tiết lộ hồ sơ thầu vẫn không có kết quả. Đường Duyệt vẫn chưa thể xóa được hiềm nghi mọi người đặt ra về anh ta. Nhưng cái làm Diệp Tư kinh ngạc nhất là, Diệp Mạnh Giác lại gọi Đường Duyệt trở về làm việc. Quyết định này đã chọc giận vài cổ đông lớn, mọi người liên hợp lại yêu cầu phải họp đại hội cổ đông, muốn buộc tội Diệp Mạnh Giác.

“Diệp Mạnh Giác, sao cậu manh động quá vậy? Nhỡ đâu mọi người thật sự kéo cậu xuống đài thì sao?” Tần Vi Khiêm rất không đồng ý hỏi vậy.

“Không manh động thì kẻ địch sẽ vĩnh viễn giấu mặt. Tôi làm vậy chính vì muốn xem xem tóm lại đối phương có đi đến bước kia không.”

Tần Vi Khiêm lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới, “Đúng rồi, gần đây Diệp Tâm lại liên lạc với vợ Vương Khải, đoán chắc là sẽ có hành động sớm thôi. Cậu nên cẩn thận một chút, chú ý tới Tiểu Tư bên kia nữa.”

Diệp Tâm ư? Cô ả đó nằm im lâu như vậy thành thử anh lúc nào cũng phải đề phòng, ngược lại anh vô cùng hy vọng ả ta ra tay nhanh một chút, anh cũng thật sự muốn biết mục tiêu cuối cùng của ả là gì.

“Chuyện của Vương Khải cứ mặc kệ đó thôi à?” Tần Vi Khiêm hỏi, “Trước đây vì muốn moi ông ta ra mà cậu đã mất không ít công sức, mặc kệ không giải quyết kiểu này có phải là phong cách của cậu đâu.”

“Ông già nhà tôi nói đã giao cho chỗ khác lưu ý rồi, hơn nữa, tôi cũng muốn chờ một chút xem vợ ông ta phản ứng ra sao.” Diệp Mạnh Giác nói, “Tuy nhiên, bất kể thế nào, cuối cùng rồi tôi cũng sẽ xử lý ông ta.”

“Lúc trước cậu kêu tôi điều tra về ông xã của Giang Minh Nguyệt, đại khái chắc sắp có báo cáo rồi, hai ngày nữa Vicky sẽ fax về, tôi nhận được sẽ đưa qua cho cậu ngay.”

“Tốt, nhất định phải chi tiết đấy nhé, nhất là khoản thời gian mấy năm trước khi anh ta xuất ngoại, bạn bè kinh doanh, tình huống tài sản, quan hệ mọi người thế nào, càng kỹ càng tốt.”

Tần Vi Khiêm gật đầu, “Cậu yên tâm, bọn này làm việc đã lần nào làm cậu thất vọng chưa? Tuy nhiên, có phải cậu biết cái gì đó hay không? Có thể chỉ điểm vài manh mối được không?”

Diệp Mạnh Giác hít sâu, ngón tay gõ nhẹ trên bàn vài cái, “Không biết, nhưng các cậu cứ điều tra đi, một chút dấu vết để lại cũng không được bỏ qua, nhất là cái nào có liên quan đến nhà tôi.”

Diệp gia? Tần Vi Khiêm khẩn trương nhìn Diệp Mạnh Giác, tuy anh nói không biết, nhưng xem ra thật sự là có biết gì đó, hoặc có thể nói là có hoài nghi một đối tượng nào đó rồi.
Bình Luận (0)
Comment