Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 59

Diệp Mạnh Giác đi ra khỏi biệt thự, lái xe lòng vòng lung tung ngoài đường, mãi đến khi thấy đã sắp muộn giờ cơm, Diệp Tư như thường lệ gọi điện thoại lại hỏi anh có về ăn hay không. Trong điện thoại, giọng của Diệp Tư nghe có vẻ rất thoải mái, chẳng có chút khác thường nào. Trong lòng Diệp Mạnh Giác đau đớn dữ dội bởi không biết phải đối mặt với cô thế nào khi trở về nhà. Vừa định nói tránh đi là có việc, nhưng nghĩ đến cô gắng gượng tươi cười vì anh, và cũng không cam lòng để cho cô phải thui thủi ở nhà một mình, anh liền vội vàng đồng ý với cô, rồi sau đó mới quay xe chạy về nhà.

Diệp Tư nghe thấy tiếng xe của Diệp Mạnh Giác về liền chạy nhanh ra cửa đón, lúm đồng tiền như hoa nhìn Diệp Mạnh Giác đang từ bên ngoài tiến vào. Cô mặc một cái tạp dề Hello Kitty đáng yêu, trên đầu còn đỏm dáng đội một cái mũ đầu bếp màu trắng.

“Chú à, hôm nay người ta với Dì Thái làm món tôm xỉn chú thích ăn đó.” Diệp Tư kiêu ngạo khoe ngay.

Diệp Mạnh Giác nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của cô, hô hấp trở nên có chút không thông, giống như mỗi một hơi hít vào đều có một cây dao nhỏ cắt vào bên ngực trái của anh, vô cùng đau đớn.

Đối mặt với sự ngụy trang vô cùng tỉ mỉ của cô, anh cũng không đành lòng để nỗi khỗ tâm của cô trở nên lãng phí, “Vậy hả? Bé cưng làm cách nào?”

Diệp Tư đưa tay nhận áo khoác của anh, ha ha cười ngây ngô, “Người ta cho bọn chúng tắm rượu.”

Dáng vẻ ngây ngô cười tươi của cô như một đóa hoa trắng nõn không tỳ vết cũng chẳng màng sự đời, đã tác động thật sâu vào trái tim Diệp Mạnh Giác, anh nén không được liền ôm lấy cô hôn điên cuồng.

Diệp Tư không ngờ đột nhiên Diệp Mạnh Giác lại có hành động như vậy, tưởng đâu anh chỉ đơn giản hôn phớt một cái mà thôi, ai dè thấy Diệp Mạnh Giác càng hôn càng động tình, Diệp Tư đành phải kêu “Ư ư” kháng nghị. May mà Dì Thái còn đang bận bịu trong bếp, chứ để Dì nhìn thấy thì càng xấu hổ lắm nha.

Môi Diệp Mạnh Giác dời khỏi đôi môi mềm mại kiều diễm của cô, tỳ trán lên trán cô, hô hấp ồ ồ rõ rệt, “Bé cưng, chúng ta lên lầu được không?”

Diệp Tư đỏ hồng cả mặt, “Mau vào ăn cơm đã, cái đó để tối đi.”

Diệp Mạnh Giác ôm cô vào ngực, ẩn nhẫn hô hấp thật sâu vài lần mới buông cô ra, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé trắng như trứng gà bóc của cô, “Ngoan, chú đi thay quần áo xong xuống ngay.”

Diệp Tư không nghĩ lần này Diệp Mạnh Giác lại nghe lời như vậy, kinh ngạc gật gật đầu, nhìn anh lên lầu xong mới đem áo khoác của anh treo vào trong ngăn tủ.

Tô Mân Ngôn mới đi xa về. Mấy ngày nay anh phải vội đến tham gia một hội nghị giao lưu giáo sư học thuật của các trường cao đẳng, sau lại bị mấy trường học mời đi tham dự mấy buổi tọa đàm, thời khóa biểu rất bận rộn. Đến sân bay đón anh là Trương Côn, bạn chơi cùng lúc nhỏ của anh.

Cũng phải nói, chuyện Tô Mân Ngôn quay lại nơi này dạy học có quan hệ rất lớn tới Trương Côn. Trương Côn năm kia mới đi học ở Hà Lan về, vừa về nước liền ký hợp đồng lao động với Diệp thị, hôm vừa ký xong hợp đồng anh ta còn vô cùng hưng phấn gọi điện thoại báo cho Tô Mân Ngôn biết. Sau đó, anh ta nhiều lần kể lể thổi phồng BOSS của anh ta anh minh thần võ đến thế nào, cuối cùng còn đặc biệt cường điệu là sao anh ta cứ cảm thấy ông chủ của anh ta và Tô Mân Ngôn vô cùng giống nhau, Tô Mân Ngôn nhất định phải tới đây xem một chút mới được! Hơn nưa, chính bản thân Tô Mân Ngôn cũng muốn trở về chốn cũ, vừa khéo cơ duyên xảo hợp, anh nhận được lệnh điều động đến công tác ở nơi này.

Ra khỏi sân bay, lên cao tốc, Tô Mân Ngôn chuẩn bị tựa lưng vào ghế chợp mắt một chút, ai ngờ nhận được một cú điện thoại của Trương Côn thì lập tức kích động hẳn lên.

“Tô Mân Ngôn, khoan ngủ! Tin tức mới nhất nè! Mẹ của Diệp tổng chúng tôi được vô tội phóng thích đó!” Trương Côn nói trong điện thoại, lẩm bẩm một cách vô cùng cảm khái, “Không thể nhìn ra được, một người bình thường hòa ái dễ gần như vậy lại xuống tay thật ngoan độc. Chỉ tiếc là không có chứng cớ, biết rõ là bà ta làm mà cũng không định tội được!”

Tô Mân Ngôn tựa khuỷu tay lên cửa xe, đưa tay chống trán, lơ đãng hỏi: “Chuyện gì mà cậu kích động vậy, cẩn thận lái xe đó!”

Trương Côn giật mình hỏi: “Cậu vẫn chưa biết à? Diệp gia xảy ra chuyện lớn rồi! Mẹ của Diệp tổng bị lên án là mưu sát anh trai và chị dâu của Diệp tổng, cũng chính là cha mẹ của Diệp Tư mà cậu hay nhắc tới đó!”

Tô Mân Ngôn phắt cái ngồi thẳng người dậy, “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Đã một khoảng thời gian rồi.”

Trương Côn nói, “Lúc trước mình thấy cậu quan tâm tình hình Diệp gia như vậy, còn tưởng cậu đã biết thừa rồi chứ. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cậu có thể vừa khéo thừa dịp đối phương yếu ớt mà tấn công vào, đoán chắc hiện giờ Diệp Tư là người chịu khó khăn nhất.”

“Tại sao lại muốn mưu sát cha mẹ Diệp Tư? Vì gia sản?”

“Đúng vậy, nghe nói lúc đó Diệp Tư cũng ở trên xe, tuy nhiên may mắn là cha mẹ cô ấy ý thức an toàn rất cao nên cho cô ấy ngồi ở ghế trẻ em có đai an toàn trên ghế sau, thế nên cô ấy mới tránh được một kiếp. Chứ không thì phải là ba nhân mạng rồi!”

Về đến nhà trọ mới hơn chín giờ tối, Tô Mân Ngôn gọi điện thoại cho Diệp Tư nhưng không có ai nghe máy. Ngồi đợi đến hơn mười hai giờ khuya cũng không thấy Diệp Tư gọi lại, nghĩ rằng đằng nào ngày hôm sau cũng có lớp, Tô Mân Ngôn cảm thấy nên đợi đến lúc gặp mặt rồi hãy nói.

Nhưng chuyện bất ngờ chính là Diệp Tư cũng không đến lớp. Nghe Kiều Hoa Hoa nói, gần đây cô ấy thường xuyên trốn học, chỉ ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy cô ấy.

Tô Mân Ngôn khá bất an trong lòng, đợi hết giờ học liền lái xe đi tới trước công ty của Diệp Mạnh Giác.

Lúc lái xe ngang qua một công viên nhỏ, Tô Mân Ngôn dừng lại chờ đèn đỏ, vô tình liếc mắt nhìn thấy một nữ sinh đang cong người ngồi xổm dưới đài suối phun. Cô cúi đầu, mái tóc đen nhánh lấp lánh phát sáng dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, một tay đặt ngang trên đầu gối, tay kia để thõng cạnh người, từng đợt khói nhẹ nhàng lượn lờ bay lên giữa ngón trỏ và ngón giữa thon dài non mịn, toàn thân tắm trong ánh nắng ấm vào đông thể hiện ra một vẻ đẹp tiều tụy.

Không hiểu sao trong lòng Tô Mân Ngôn lại rung động rộn rã, nhưng lúc này phía sau đã có tiếng còi xe thúc dục anh. Thời khắc xe chạy ngang qua, cô gái trẻ kia hơi hơi ngẩng đầu, ngón tay thon dài mang theo khói thuốc đưa đến bên miệng.

Tô Mân Ngôn theo bản năng đạp phanh thắng lại, nhìn vào kính chiếu hậu, nét mặt cô gái rõ ràng hiện ra trước mắt Tô Mân Ngôn, cái mũi thanh tú hếch cao, cái miệng bị khí lạnh đông cứng trở nên trắng bệch, rõ ràng là người mà anh đang muốn tìm.

Tô Mân Ngôn thắng xe bất ngờ, tiếng phanh xe kin kít, tiếng xe này tông vào đuôi xe khác liên tiếp vang lên ở phía sau, nhất thời trên đường cái tràn ngập toàn tiếng thắng xe chói tai và tiếng va chạm mạnh mẽ, đường phố ầm ỹ hẳn lên.

Diệp Tư mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đảo qua bóng dáng Tô Mân Ngôn vừa mới xuống xe, rồi lại mờ mịt cúi đầu xuống, vùi đầu vào trong cánh tay.

Tô Mân Ngôn xử lý xong sự cố, xoay người nhìn lại thì thấy Diệp Tư vẫn còn duy trì tư thế bất động như vừa rồi. Anh chậm rãi bước qua, dừng lại trước mặt cô. Có vài sợi tóc trượt ra trước đầu gối, chập chờn bay trong gió, cũng mang vẻ bất lực như chủ nhân của chúng giờ phút này.

Trong tay Diệp Tư chẳng biết lúc nào lại có một điếu thuốc đang cháy, khói trắng tỏa ra dài lững lờ từ điếu thuốc vừa mới đốt được một đoạn, khói nhẹ dâng lên từ đó còn chưa kịp lên cao đã bị một trận gió thổi tới phát tán ra bốn phía không còn dấu vết.

Tô Mân Ngôn nhìn cô, trong lòng không khỏi khổ sở cho cô.

Một lúc thật lâu sau, Tô Mân Ngôn mới nhẹ giọng kêu: “Diệp Tư!”

Anh kêu hai lần, Diệp Tư mới chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn anh hồi lâu, ý thức mới dần dần thanh tỉnh, ánh mắt sáng lên một chút. Lúc cô phát hiện đứng trước mặt mình chính là Tô Mân Ngôn thì liền sợ tới mức cuống quít nắm điếu thuốc lại dấu trong lòng bàn tay, rồi lại hé miệng rên một cái, rõ ràng đã bị đầu điếu thuốc làm phỏng.

“Ném đi!” Tô Mân Ngôn la lên, nhanh chóng hất tay cô ra, lòng bàn tay trắng mịn đã bị phỏng một mảng hồng hồng.

“Em ngốc đấy à? Sao lại nắm đầu cháy vào trong tay?” Tô Mân Ngôn hơi đau lòng, nhưng mà thật ra là giận cô ngu đần nhiều hơn.

Diệp Tư mím môi, nửa ngày mới kêu nho nhỏ: “Giáo sư Tô.”

Cô thuộc dạng bé ngoan truyền thống, trong lòng luôn có sự e ngại với thầy cô.

“Vì sao lại ở đây? Thầy nghe nói gần đây em hay trốn học đúng không? Không muốn tốt nghiệp sao?” Tô Mân Ngôn từ xưa đến nay luôn là người ôn hòa nhất, chưa từng có thái độ nghiêm khắc đến như vậy.

“Em…” Diệp Tư mấp máy môi, cúi đầu nhỏ giọng nói, “Em… lần sau sẽ đến lớp. Thật xin lỗi.”

“Xảy ra chuyện gì thế, có thể nói cho thầy biết không?” Giọng của Tô Mân Ngôn nhẹ hẳn xuống, “Thầy nghe người ta nói nhà em có xảy ra chút việc. Nếu em thấy không sao, có thể kể với thầy một chút, thầy giúp em nghĩ cách, em thấy được không?”

Diệp Tư cúi đầu, rất nhanh có cái gì đó rơi trên mặt đất, một viên rồi lại một viên rơi xuống, tung tóe mơ hồ trên mặt đất.

Một buổi chiều vào đông, dưới đài suối phun của công viên, một người đàn ông tao nhã nắm tay một cô nữ sinh nhỏ, lẳng lặng nghe cô nức nức nở nở kể lể.

Diệp Tư và Tô Mân Ngôn hàn huyên suốt một buổi chiều. Tới hơn bốn giờ, Tô Mân Ngôn lái xe đưa cô về nhà, trên đường lại quan tâm ghé mua thuốc trị phỏng, luôn miệng dặn dò cô phải chú ý miệng vết thương trên tay, phải nhớ bôi thuốc.

Diệp Mạnh Giác xong việc của công ty, nhìn đồng hồ thì đã chín giờ tối. Lúc hơn năm giờ, Diệp Tư có gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có về ăn cơm chiều không, lúc nghe thấy anh nói sẽ về rất trễ, cô nhóc còn không hài lòng la hét đòi anh từ chức.

Nghĩ đến đây, Diệp Mạnh Giác không khỏi cười cười một cách cay đắng. Bé con luôn làm ra vẻ rất hưng phấn ở trước mặt anh, nhưng chính vì cô càng làm như vậy, anh lại càng đau lòng. Vừa nghĩ đến việc cô một thân một mình ngồi nỉ non khóc lóc ở nghĩa trang cha mẹ, lòng anh liền giống như bị cái gì đó nắm chặt rồi xoắn mạnh lại, đau đến hít thở không nổi.

Chuyện bây giờ anh có thể làm chính là mau chóng đem toàn bộ tài sản đăng ký dưới tên anh sửa lại cho rõ ràng, toàn bộ để lại cho cô, một phần cũng không giữ lại. Anh không thể trả cho cô một đáp án công bằng nên cũng chỉ có thể thông qua phương thức này khiến cho toàn bộ những hy vọng của Lý Hoa Quyên thất bại. Chỉ có như vậy, lòng anh mới có thể dễ chịu một chút.

Trên đường về nhà, Diệp Mạnh Giác cố ý đi vòng đến một bệnh viện, tìm bác sĩ quen hỏi thăm thuốc trị phỏng tốt nhất. Tuy anh không thể ở cạnh Diệp Tư bất cứ lúc nào, nhưng thời thời khắc khắc anh luôn muốn biết cô đang làm cái gì, có chuyện gì hay không, thì mới có thể yên tâm được.

Nghĩ nghĩ, Diệp Mạnh Giác lại mượn điếu thuốc của bác sĩ, nhấn vào trên mu bàn tay giáp ngón út, vết phỏng hồng hồng khá lớn. Đau đớn thế này với Diệp Mạnh Giác mà nói thì không thấm vào đâu, nhưng hôm nay mắt anh lại có chút ướt át.

Về nhà, Diệp Tư phát hiện vết phỏng hồng hồng trên tay anh, lập tức kêu la xuýt xoa, cầm lọ thuốc Diệp Mạnh Giác mang đến cẩn thận bôi qua một lượt cho anh. Cô bôi xong thuốc, chu miệng thổi miệng vết thương cả nửa ngày, ngước vẻ mặt đau lòng hỏi: “Chú à, còn đau không?”

Diệp Mạnh Giác nói không ra lời, chỉ ôm cô vào ngực, trong lòng thầm lặng hỏi, bé cưng, còn đau không?

Trước khi đi ngủ, Diệp Mạnh Giác bưng cho Diệp Tư một ly sữa ấm. Diệp Tư nghe lời uống xong, không bao lâu đã ghé vào lòng Diệp Mạnh Giác mà ngủ. Đèn đêm đầu giường phát ra ánh sáng mờ mờ, dưới ánh sáng yếu ớt đó, Diệp Mạnh Giác nhìn khuôn mặt ngủ say của Diệp Tư, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vệt thâm đen dưới mí mắt cô, bé cưng, bé cưng có biết không, mấy ngày nay bé cưng ngủ không được, chú cũng không ngủ được giống bé cưng. Nhìn đôi mắt thâm đen của bé cưng, cho dù bé cưng có tươi cười xán lạn cỡ nào thì chú cũng đau lòng muốn chết. Bé cưng, bé cưng, bé cưng. Tại sao chúng ta có thể kéo dài như vậy?

Anh xuống giường, lấy thuốc trị phỏng ra lần nữa, mở bàn tay nhỏ xinh của Diệp Tư ra, bôi thuốc lên chấm đỏ nhỏ kia trong lòng bàn tay cô. Bôi thuốc xong, anh bắt chước dáng vẻ của cô, thổi thổi vào trên bàn tay cô, thổi một lúc thì nhịn không được liền vùi mặt vào trong lòng bàn tay cô. Từ từ, chậm rãi, có một dòng chất lỏng ấm áp theo khe hở ngón tay cô thấm vào trên drap trải giường, loang ra một khoảnh lớn.
Bình Luận (0)
Comment