"Đem nàng bắt sống lại đây, còn nam nhân kia..." Ngọc Vô Hà hơi dừng một chút, thoáng chốc âm thanh trở nên lạnh lẽo, "Mang đi bầm thây vạn đoạn cho ta."
Bốn người rối thủ hạ từ trong bóng tối đi ra, vây quanh hai người Hoàn Ý Như.
Thiếu niên chỉ vào một người trong đó, mặt bị dọa trắng bệch: "Hắn không phải bị ta giết rồi sao, như thế nào đầu lại gắn trở về?"
Hoàn Ý Như rút ra chỉ bạc từ trong vạt áo, liếc hắn một cái: "Đừng động linh tinh, trước giữ mạng nhỏ của ngươi, sau lại nghĩ cách rời khỏi địa phương quỷ quái này."
"Xú nữ nhân, ngươi dám coi thường ta." Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, dễ dàng tránh thoát công kích, hắn lấy sức của một người cùng bốn người rối quyết đấu, Hoàn Ý Như ở bên cạnh hiệp trợ.
Thiếu niên vũ lực tuy cao nhưng sức chịu đựng lại không thắng nổi những người rối đó, đánh vào chỗ yếu hại cũng không hề phản ứng.
"Bọn họ có phải là người sống không vậy?" Thiếu niên thở hổn hển, cánh tay hoạt động nhiều đau đến tê dại, bị buộc đến bên người hầu gia phu nhân, dưới sự giẫn dữ đem giấy dầu đèn trong tay bà ta ném về phía người rối.
Giấy dầu đèn vừa lúc rơi trên một đống cỏ tranh, lửa ngay lập tức bén vào cỏ tranh khô ráo. Ngọn lửa thình lình bùng lên làm đám người rối ngay lập tức lui ra phía sau, giống như gặp phải mãnh hổ tránh còn không kịp.
"Bọn họ hình như rất sợ lửa." Thiếu niên vỗ tay nói.
Chính là hỏa có thể khắc mộc, bốn con rối này đều dùng củi bình thường làm, gặp lửa liền cháy. Mà gỗ Thích Ca là nguyên liệu hiếm có, lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì từ lửa.
Theo lý thuyết Ngọc Vô Hà hẳn là sẽ không sợ lửa, nhưng đôi mắt hắn ánh lên ngọn lửa, trong nháy mắt ngưng trọng lại, tròng trắng mắt phiếm màu đỏ tươi nhè nhẹ. Giống như có một đoàn sương đen mờ mịt vây quang thân hình của hắn, nhánh cây ở dưới chân bị bẻ gãy từng cây một.
"Còn không mau chạy?" Thiếu niên nhặt lên một cây củi đang cháy, kéo Hoàn Ý Như đang trố mắt chạy đi.
Thiếu niên một bên chạy một bên dùng lửa đốt vườn hoa đem hoa viên cháy đến sương khói hỗn loạn.
Hắn vừa muốn cảm khái không ai truy đuổi, chợt thấy xà nhà nổi ba bóng dáng màu đen lơ lửng, kinh sợ mà thét to: "Hắn...Bọn họ đều đã chết..."
Hoàn Ý Như tập trung nhìn lại mới phát hiện ba thân người hắc y kia, là người chết bị treo trên xà nhà, hơn nữa quần áo của bọn họ giống thiếu niên này như đúc.
Hoàn Ý Như hỏi: "Bọn họ cùng ngươi vào đây sao?"
"Đúng..." Thiếu niên đem khóe mắt lau sạch, khô khốc mà nghẹn ngào một tiếng: "Chúng ta bốn người phân bốn đường, ở trong phủ tìm Mặc Huyền ngọc, bọn họ thế nhưng đã chết...Liền như vậy chết rồi."
Ba người này hẳn là Ngọc Vô Hà giết chết, lại để sót một con cá lọt lưới, thiếu niên này thật là quá may mắn.
Thiếu niên trước khi ẩn vào trong phủ đã thăm dò đường đi một lần, rất nhanh đã tìm được đường ra, mang theo Hoàn Ý Như trèo tường ra phủ.
Sau phủ có một rừng cây nhỏ, lại đi năm trăm bước có một chiếc xe ngựa, vốn là nơi thiếu niên cùng đồng bọn của hắn hội hợp.
Thiếu niên ở phía trước đánh xe, sấm rền gió cuốn mà rời khỏi nơi này. Hoàn Ý Như lắc lư trong thùng xe, còn chưa thể bình phục, ngực phập phồng, khó mà tin được liền như trốn thoát.
Trong tiếng bánh xe lộc cộc, nàng dần dần có chút mệt mỏi, ghé vào trên đệm ngủ thiếp đi.
Tiền đồ tương lai vẫn không biết như thế nào nhưng so với việc ở lại bên người Ngọc Vô Hà vẫn tốt hơn nhiều. Nàng trước sau vẫn không thể tiếp thu con rối mình chính tay tạo ra lại đùa bỡn chính mình.
Lúc nhật thằng nguyệt lạc, hàng mi dài thanh tú hơi vỗ, tròng mắt vẫn không thể thích ứng ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy phía trước có một bóng người, bị tia nắng ban mai đạm hồng phác họa đến thẳng tắp tiên minh.
Hoàn Ý Như tưởng thiếu niên kia, mơ mơ màng màng hỏi: "Ngươi như thế nào vào được?"
Người nọ hơi hạ thân, khẽ vuốt một bên mặt của nàng, tựa như bóng đè thì thầm nói: "Ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi..."
Một cỗ hàn khí từ đỉnh đầu bốc lên, Hoàn Ý Như bừng tỉnh khẽ kêu một tiếng, hoàn hồn lại thì trong xe đã không có người ngoài.
"Kêu la cái gì, thấy quỷ sao?" Thiếu niên không kiên nhẫn vén lên rèm xe, bày ra một khuôn mặt nhăn nhó.
"Vừa rồi trong xe có người khác không?" Hoàn Ý Như đứt quãng hỏi.
"Có ngươi một cái đại người sống." Thiếu niên chu miệng khẽ cười một tiếng, "Ngủ tiếp một lát đi, đừng để khi chủ nhân ta triệu kiến ngươi vẫn là bộ dáng thần trí không rõ.
"Gặp chủ nhân của người?" Hoàn Ý Như thấp giọng lẩm bẩm nói.
Thật vất vả chạyra hố lửa, khôngthể tưởng được lạinhảyvàomộtcái hố khác......