Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1000

Kẻ mạnh thì làm vua của thế giới, đạo lý đều được đưa ra dựa trên sức mạnh.

Liên Băng Mộng tự cho mình có thể thấu hiểu được cảm giác của một kẻ yếu, cô ta đồng cảm và thương hại Nhạc Song Song.

Liên Băng Mộng cảm thấy bản thân đối xử rất tốt với Nhạc Song Song, thế mà Nhạc Song Song lại phản bội cô ta. 

Hơn nữa Nhạc Song Song còn yêu thầm người đàn ông thích Liên Băng Mộng, mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh Liên Băng Mộng, thế nhưng Liên Băng Mộng lại coi hắn là đồng bọn.

Tất cả đàn ông bên cạnh cô ta đều là đồng bọn cả, là đồng bọn có thể giao phó sinh tử.

Là đồng bọn lúc gặp nguy hiểm có thể đem yên tâm giao cho đối phương ở sau lưng. 

Thật là nhiều đồng bọn...

Những người đàn ông ở bên cạnh Liên Băng Mộng đều như thể các vì sao nâng đỡ ánh trăng là cô ta, bọn họ cứ quấn lấy ánh sáng trắng trong của mặt trăng là cô ta.

Tư chất của Nhạc Song Song không tốt, sức mạnh cũng không lớn nên không được người khác chú ý. 

Nói cho cùng là vì bản thân cô quá nhỏ bé.

Chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới là nền tảng.

Bây giờ tâm nguyện của Nhạc Song Song chính là trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể đánh bại được Liên Băng Mộng, chẳng qua chỉ là vì chứng minh bản thân mạnh hơn Liên Băng Mộng mà thôi. 

Trong lòng cô vẫn không cam tâm.

"Cô có thể trả thù giúp ta không? Nhạc Song Song nhìn Ninh Thư mà hỏi.

Nhạc Song Song nói bằng giọng trầm thấp: "Ta thực sự không chịu nổi ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình, ta là một kẻ yếu, những người này không thể tấn công Liên Băng Mộng, thấy ta và cô ta thân nhau, nên chuyển sang tấn công ta." 

"Nhưng mà lúc đó Liên Băng Mộng giống như một đấng cứu thế mà ra mặt thay ta, ta thực sự không chịu nổi nữa."

"Ta không muốn làm bạn với Liên Băng Mộng, ngay cả những người bên cạnh cô ta cũng bảo ta không biết điều." Nhạc Song Song cúi đầu: "Ta không thở được."

Nhạc Song Song gần như cả đời không thoát khỏi được Liên Băng Mộng, luôn đứng dưới cái bóng của cô ta, muốn thoát khỏi tay cô ta nhưng không thể thoát nổi. 

Trong mắt mọi người cô là một kẻ phụ thuộc, cô yếu ớt như vậy mà lại dám ở bên cạnh nữ thần Liên Băng Mộng của họ.

"Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn." Nhạc Song Song nói: "Nếu như ta mạnh hơn thì người đàn ông mà ta thích sẽ thích ta."

Ninh Thư không nhịn được mà nói: "Khi cô đã mạnh mẽ lên rồi, biến thành người ưu tú rồi thì cô còn thích hắn làm gì nữa?" 

Nhạc Song Song hơi sửng sốt, cô ta liền nói: "Cô nói hình như cũng có lý."

"Hắn vốn dĩ không để ý đến ta, lúc ta chết, hắn vẫn dùng vẻ mặt phẫn nộ nhìn ta, Liên Băng Mộng tốt đẹp đến thế sao?" Nhạc Song Song hỏi.

"Ai cũng thích tập trung làm một chuyện, ví dụ như là thích một người." Ninh Thư không để ý lắm. 

Liên Băng Mộng vừa mạnh lại xinh đẹp, đàn ông thích cô ta là điều bình thường.

"Cô có thể trả thù giúp ta không?" Nhạc Song Song hỏi lại lần nữa.

Ninh Thư nghĩ ngợi một lúc, kiểu thế giới này cô chưa trải qua bao giờ, nói không chừng sẽ gặt hái được cái gì đấy, bây giờ Ninh Thư đặt toàn bộ trọng tâm của sự việc lên căn nguyên thế giới. 

Nếu như có trở thành người nhận nhiệm vụ siêu cấp mà không xây dựng thế giới thì cũng không thuộc về thế giới của mình, vẫn không thể khống chế được số phận của bản thân như trước.

Cho dù cô là người nhận nhiệm vụ cấp cao, chỉ cần xây dựng thế giới, thì có có thể bước đầu nắm chắc được vận mệnh của bản thân.

Hơn nữa, số liệu về những người nhận nhiệm vụ siêu cấp thực sụ rất vớ vẩn. 

"Muốn trả thù thì phải hiến dâng năng lượng linh hồn, cô chắc chắn muốn trả thù chứ, một khi giao dịch hoàn thành, cô sẽ không thể hối hận nữa."

"Ta chắc chắn, ta nguyện dâng hiến sáu phần linh hồn lực." Nhạc Song Song gật đầu, ánh mắt rất kiên định.

"Được, ta nhận nhiệm vụ này." Ninh Thư đồng ý. 

Ninh Thư khá tò mò, rốt cuộc viên trân châu thần bí của Liên Băng Mộng là thứ gì mà cô ta óc thể triệu hồi được nhiều triệu hoán thú mạnh mẽ như vậy.

"Cảm ơn." Linh hồn của Nhạc Song Song từ từ tiêu tan, Ninh Thư mở cửa hàng trao đổi của hệ thống ra, cô đổi những thứ cơ bản nhất như Tích cốc đan, sau đó chuẩn bị bước vào nhiệm vụ.

"Tiếp nhận nhiệm vụ." Ninh Thư nói vào không trung. 

"Vâng."

Ninh Thư cảm thấy linh hồn mình đang dung hòa với cơ thể. Đến khi hoàn toàn dung hợp, Ninh Thư mới mở mắt, cô cảm thấy mắt đau như kim châm vào vậy.

Cơ thể này đang nằm khóc trên giường, bên cạnh có người đang đẩy đẩy vào người cô. 

"Song Song, ta không hề ngờ được rằng việc này sẽ biến thành như vậy, làm sao ta biết được rằng Mục Tử Kỳ tưởng rằng ta tỏ tình với hắn, ta xin lỗi cô."

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang nói, cô gái bên cạnh mắc trường bào màu trắng của học viện triệu hoán, tóc dài buộc thành đuôi ngựa.

Nữ sinh của học viện hầu như đều trang điểm. 

Ngũ quan cô ta thanh tú động lòng người, là một cô gái xinh đẹp, giữa hai hàng lông mày cô ta tỏa ra sự hấp dẫn, cả người đều rất đẹp.

"Song Song, chẳng qua chỉ là một tên đàn ông thôi, sau này ta sẽ giới thiệu cho cô người đàn ông tốt hơn. Hắn không nhìn trúng cô xem như tổn thất của hắn." Liên Băng Mộng nói: "Chẳng lẽ quan hệ giữa chúng ta sẽ bị rạn nứt chỉ vì một người đàn ông sao?"

Ninh Thư cầm lấy giấy lau mắt, rồi lại lau nước mũi, giọng hơi khàn nói: "Ta khóc để đưa tiễn mối tình chết yểu của mình mà không được sao?" 

"Ta biết trong lòng cô vẫn trách ta, thật ra mà nói thì ta không hiểu vì sao mà cô lại đòi sống đòi chết vì một tên đàn ông như vậy." Liên Băng Mộng nhún vai một cái rồi giang tay ra: "Trên thế giới này cũng không phải chỉ có mỗi mình Mục Tử Kỳ là đàn ông."

Đừng có lấy quan niệm của cô ra mà xem thường những người yếu ớt, bởi vì cô mạnh mẽ, xinh đẹp, nên mới có thể được chọn nhiều người, thế nhưng đối với người như Nhạc Song Song mà nói, người mình thích thích mình mới là may mắn lớn nhất đời người.

Ai... 

Chiếc thuyền hữu nghị nhỏ bé này chắc chắn sẽ lật thôi, hai người họ có quan điểm hoàn toàn khác nhau, hơn nữa những chuyện họ từng trải qua cũng không giống nhau, Liên Băng Mộng là lính đánh thuê quốc tế, Nhạc Song Song là một người nhỏ bé mà lại có sự nhạy cảm, tinh tế.

Phải ở cùng một thế giới thì mới có được phương thức cùng tồn tại tốt nhất, cho dù là tình bạn hay tình yêu đều như thế.

"Ta không trách cô, ta biết mình không xứng với Mục Tử kỳ, gia đình hắn là quý tộc, còn ta chỉ là một người dân bình thường, hơn nữa tư chất cũng không ổn." Ninh Thư lạnh nhạt nói. 

Liên Băng Mộng vỗ vào vai Ninh Thư: "Đừng có xem thường bản thân như thế, không được so sánh bản thân với người khác, trong lòng ta, cô là người tốt nhất, cô tốt hơn nhiều so với những người bái cao đạp thấp kia."

"Cảm ơn cô đã khích lệ." Ninh Thư cười cười.

Cho nên chuyện này ai đúng ai sai? 

Đứng trên lập trường của bản thân thì không hề sai.

Liên Băng Mộng thở ra một hơi, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, có lúc cô ta cảm thấy giáp mặt với người nhạy cảm như Nhạc Song Song rất mệt, nói chuyện thì phải để ý, còn phải nghĩ xem trong lúc vô thức có nói câu gì khiến cô ấy tổn thương không.

Nhưng mà tâm địa của Nhạc Song Song rất lương thiện, lúc Liên Băng Mộng vẫn còn phế vật thì chỉ có Song Song ra mặt thay cho cô ta, đỡ lời cho cô ta. 

Ở cái thế giới mà kẻ mạnh làm chủ này thì điều đó vô cùng đáng quý, nếu đổi lại là một người có tâm địa xấu xa một chút, thì chỉ ăn hiếp những người phế vật như cô ta gấp bội.

"Băng Mộng, đến giờ đi ăn cơm rồi." Mục Tử Kỳ bước vào.

Mục Tử Kỳ khá khôi ngô tuấn tú, hắn mặc đồng phục của trường, cả người tỏa ra anh khí hừng hực. 
Bình Luận (0)
Comment