Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1006

Ninh Thư dựa vào gốc cây ngủ qua một đêm, lúc đầu cô muốn tu luyện, nhưng nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng Ninh Thư có chút phòng bị cái ông Lý kia.

Với thực lực của ông ta có thể dư sức bảo vệ Mục tiểu thư, tại sao lại cần đến nhiều binh lính như vậy.

Đoán chừng ở Viên Mệnh Sơn có thứ bảo bối gì đó nên mới thu hút được Mục tiểu thư đến đây. 

Ninh Thư cũng không quan tâm đó là bảo bối gì, lấy được bảo bối cũng phải có bản lĩnh, đến Viên Mệnh Sơn, Ninh Thư quyết định sẽ đi một mình, đi tìm nguyên liệu chế Trí Tuệ đan, tiện thể thu thập một ít Ma tinh.

Ma tinh mang đi bán cũng có thể phụ giúp được phần nào chi tiêu trong gia đình.

Sáng sớm hôm sau, đội quân đã tiến vào Viên Mệnh thành, rất gần với Viên Mệnh Sơn, Viên Mệnh thành là một nơi phồn hoa không đâu sánh bằng. 

Khi vào thành, Ninh Thư định bỏ trốn, vừa bước ra cửa nhà trọ, phía sau có một giọng nói già nua vang lên.

“Cô muốn đi đâu?”

Ninh Thư quay đầu lại nhìn, thì ra đó là ông Lý. 

Không biết có phải do triệu hoán thú của ông ta là rắn nên Ninh Thư cảm thấy ông ta có vẻ gì đó ma mị, Ninh Thư cười nói: “Ta đi mua chút đồ.”

“Cô cần gì, ta sai thị vệ đi mua, mấy người phải ở lại nhà trọ.” Lão Lý vừa nói vừa đứng chắn trước mặt Ninh Thư, hất hàm, khiến cho Ninh Thư phải đi vào.

“Nhưng, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, đã đến được Viên Mệnh Sơn rồi.” Ninh Thư không nhịn được thốt lên. 

“Ngoài việc hộ tống, tiểu thư còn muốn nhờ mấy người làm việc khác, cho nên mấy người không được phép đi đâu, tuy có chút bất tiện, nhưng thù lao sẽ rất nhiều.”

Ninh Thư: …

Biết ngay là sự việc không đơn giản như vậy. 

Ninh Thư đành phải ở lại nhà trọ, ngồi trên ghế đẩu.

Lão Lý gọi cho đám binh lính rất nhiều đồ ăn, còn mua một bình rượu lớn, tuy không phải loại rượu đắt tiền, nhưng nhiều người như vậy, số tiền bỏ ra cũng không phải là ít.

Hơn nữa tại Viên Mệnh thành, vật giá sẽ cao hơn so với những chỗ khác. 

Ninh Thư xé một miếng đùi, có vẻ giống phần đùi nhưng lại to hơn một chút, đưa lên miệng cắn, thịt có vẻ dai, hình như là ma thú.

Không cần biết sắp tới phải đối mặt với điều gì, Ninh Thư quyết định phải ăn thật no cái đã.

Nhạc Song Song gia đình nghèo khó, làm gì có thịt ma thú mà ăn. 

Ăn xong cơm, ông Lý triệu tập binh lính, chuẩn bị vào Viên Mệnh Sơn.

Mục tiểu thư không ngồi xe ngựa nữa mà tự đi bộ tới.

Đến vùng biên giới Viên Mệnh Sơn, Mục tiểu thư xoay người lại nói với đám binh lính: “Lần này mục đích ta đến đây là muốn hái hoa sen Tuyết Phách ở đầm Bích Ba Hàn.” 

“Mục tiểu thư, hoa sen Tuyết Phách nằm ở phía trong vùng Viên Mệnh Sơn, chỗ đó rất nguy hiểm.” Một tên binh lính cau mày nói, sắc mặt của những người khác cũng biến đổi.

Thứ quý giá nhất của hoa sen Tuyết Phách là hạt sen, nghe nói loại hạt sen này ẩn chứa một nguồn năng lượng trời đất vô cùng mạnh, nếu như cho triệu hoán thú ăn thứ này, thì sẽ mạnh lên rất nhiều, có thể nói là thay đổi cả bản chất.

Thế nhưng, loại hạt sen quý giá ấy, được bảo vệ bởi bốn ma thú vô cùng mạnh xung quanh, những con ma thú này coi vùng đất Bích Ba Hàn này như quê hương của mình, không cho phép bàn tay con người đụng vào. 

Hầu hết những linh vật có sức mạnh thiên địa đều sẽ được ma thú bảo vệ, giống như loại quả trí tuệ, khi loại quả đó chín sẽ khiến cho các loài ma thú đấu tranh để giành lấy.

Con người có thể ưỡn ngực tự hào với các loài khác, bởi vì loài người có trí khôn, đứng đầu vạn linh.

Thực lực của mấy tên lính đánh thuê này cũng chỉ ở mức bình thường, thậm chí còn có những người không phải là triệu hoán sư, bảo họ đi tìm kiếm Ma tinh ở bên ngoài thì còn được, muốn họ vào bên trong đầm Bích Ba Hàn, thì số người sống sót trở ra e là rất ít, dự là toàn quân sẽ bị tuyệt diệt. 

Ninh Thư không nói được lời nào, trong lòng cảm thấy không yên tâm, mấy người này đi cùng chỉ tổ vướng tay chân.

Ninh Thư bắt đầu thấy hối hận vì bản thân đã tiếp nhận nhiệm vụ này, phải nghĩ cách bỏ trốn mới được.

Cô luôn có cảm giác Mục tiểu thư không hẳn muốn mấy binh lính này bảo vệ mình. 

“Đương nhiên, nếu mọi người sợ thì có thể rời đi, nhưng nếu như mọi người đi cùng ta vào trong đầm Bích Ba Hàn, thì cho dù có thành công hay không, mỗi người sẽ được thưởng năm mươi tiền vàng.” Mục tiểu thư nói với giọng rất dõng dạc.

Năm mươi đồng tiền vàng, quả là hào phóng, ông Nhạc có làm việc cả đời cũng không kiếm được số tiền đó, một trăm đồng tiền bạc mới đổi được một đồng tiền vàng.

Đám binh lính có nhiều người bắt đầu nổi lòng tham, một binh lính đứng lên nói: “Ta tình nguyện theo Mục tiểu thư.” 

Tiền tài quả nhiên dao động lòng người, có người nữa lại đứng lên nói, những người khác cũng ùa theo, sợ mình bị thua thiệt.

Ninh Thư đứng bất động, có thể bởi vì Mục Tử Kỳ, trong lòng Ninh Thư có chút cảnh giác đối với Mục tiểu thư.

Còn ông Lý kia nữa, võ công mạnh đến như vậy, còn cần đám binh lính làm gì? 

“Cô cũng đi theo.” Ông Lý chỉ vào Ninh Thư.

Ninh Thư vội vàng xua tay, gương mặt hết sức hoảng sợ nói: “Ta…ta không dám đi, ta chỉ muốn sang phía biên giới nhặt một ít thảo dược về bán cho thầy bào chế thuốc mà thôi.”

Mục tiểu thư có hàng lông mi đẹp tuyệt trần, nhìn sang ông Lý, rồi nói với Ninh Thư: “Nhặt thảo dược thì bán được mấy đồng, nếu cô đi thì ta sẽ cho cô năm mươi đồng tiền vàng.” 

Thị vệ lấy từ trong túi ra, bên trong có đúng năm mươi đồng tiền vàng đưa cho Ninh Thư, tất cả số tiền được đựng trong một chiếc túi nhỏ.

Ninh Thư nhận túi tiền ném về phía mình, trầm mặc suy tư.

“Điều mà mọi người phải làm đó là cố gắng cầm chân ma thú, để tiểu thư có cơ hội nhặt hạt sen.” Ông Lý nói với giọng lạnh lùng, gương mặt điềm đạm. 

Ninh Thư bây giờ quả là tiến thoái lưỡng nan.

Năm mươi đồng tiền vàng đang nằm trong tay cô.

Thôi được, đi đến đâu tính đến đó, đến lúc đánh nhau thì cô sẽ tìm cách bỏ trốn, cô không muốn mất mạng vì những con người này. 

Đoàn người đi vào trong rừng rậm, những cây cổ thụ không được ánh nắng chiếu vào, cảm giác lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Trong rừng vang lên tiếng kêu cúc cu cúc cu của loài chim lạ nào đó, còn cả mấy con thỏ ma to hơn con thỏ bình thường, loại thỏ này có hình dáng thật ghê tởm, không có chút đáng yêu nào của loài thỏ bình thường, đứng gặm mấy viên đá kêu răng rắc.

Mí mắt Ninh Thư khẽ giật một cái, nếu so sánh với những ma thú ở đây, triệu hoán thú của cô yếu hơn rất nhiều. 

Ninh Thư dò xét xung quanh, tiện tay hái một ít thảo dược bỏ vào túi, ông Lý nhìn Ninh Thư một cái, rồi lại nhìn sang phía khác.

Trong rừng rậm sẽ có rất nhiều nguy hiểm, thậm chí một con muỗi cũng có thể lấy mạng của mình, Ninh Thư không dám tách đoàn đi hái thuốc nữa, có chút sợ hãi cái ông Lý lưng gù này nhìn mình từ đằng sau.

Ninh Thư cũng muốn thấy hoa sen Tuyết Phách ở đầm Bích Ba Hàn, nếu như có thể, cô cũng sẽ lấy được một ít hạt sen. 

Mục tiểu thư lợi dụng bọn họ, thì cô cũng có thể lợi dụng Mục tiểu thư.

Con đường đến Viên Mệnh Sơn đâu có dễ dàng như vậy, trên đường đi gặp rất nhiều cuộc tấn công, trong đó có cây ăn thịt người, dây cỏ vươn dài của nó khiến cho mắt Ninh Thư sáng rực lên.

Nếu như Tiểu Thảo cũng có thể tạo ra những dây cỏ dài như vậy, đao thương bất nhập, hành động nhanh chóng, thì tốt biết bao. 

Mỗi một lần công kích, số lượng người sẽ bị giảm đi, ông Lý cũng không khách sáo, trực tiếp gọi triệu hoán thú của mình ra nuốt chửng, bụng nó lại căng phồng.

Mỗi lần chứng kiến cảnh con rắn nuốt người, cảm giác thật ghê rợn, nghĩ đến cảnh mình chết đi, rồi bị con rắn nuốt vào bụng, trong lòng có chút sợ hãi.

Không ít người có ý muốn bỏ trốn, nhưng giờ đã đi được nửa đường, nếu quay về e rằng cũng không sống được.
Bình Luận (0)
Comment