Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1051

Dịch: Vong Hồn

Biên: Vong Mạng

Được sống an nhàn sung sướng và hưởng thụ hết tất cả những thứ mà vô số người khác cả đời chưa từng thấy, Bây giờ, chính là lúc phải báo đáp lại. Mà đó cũng chính là sự thật hiển nhiên.

Nghe những lời ông Ôn vừa nói có vẻ rất vô tình và lạnh lùng, nhưng bản thân Ôn Hàm Lôi đúng là chỉ có giá trị ‘dùng’ để liên hôn.

Haizz……….

Ninh Thư vẫn cố lèm bèm: “con nhất định phải gả cho anh Đường Dục sao bố?”.

“Đúng vậy”. Ông Ôn một lần nữa chắc chắn khẳng định.

“Nếu con không kết hôn với anh ấy thì sao ạ? “. Ninh Thư thật muốn biết. nếu cô không kết hôn cùng Đường Dục sẽ có hậu quả gì.

“Con là con gái nhà họ Ôn, được sinh ra trong nhung lụa, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu con không đóng góp được gì cho gia đình, chỉ biết ăn bám, trong khi các anh chị em khác của con đều đang ra sức vì gia đình.. con có tư cách gì để ngồi mát ăn bát vàng, nhàn nhã hưởng thụ? Nếu con không kết hôn, mọi quyền lợi của con sẽ bị thu hồi”. Ông Ôn nói thẳng.

Ninh Thư:….

“Mọi quyền lợi của con đều bị thu hồi nghĩa là sao ạ?”

“Tất cả những thứ con đang sở hữu, là tất cả” ông Ôn một lần nữa nhấn mạnh: “giá trị của con chính là cùng Đường Dục kết hôn, để thúc đẩy chuyện hợp tác làm ăn giữa hai nhà”.

Ninh Thư gật đầu: “Dạ, con hiểu rồi ạ”.

Ông Ôn hờ hững đáp: “Con hiểu là tốt”.

Sau đó, Ninh Thư vội vã trở lại siêu thị Tân Hoa. Kết hôn chỉ là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng của cô bây giờ chính là đẩy nhanh tiến độ công việc nơi này lên.

Siêu thị Tân Hoa chính là cơ hội cuối cùng để Ninh Thư chứng minh giá trị của mình trong gia đình. Nếu thất bại thì phải rời đi, vì nếu không, ông Ôn sẽ lại tùy tiện gả cô cho một thằng ất ơ nào đấy không biết.

Ninh Thư cùng giám đôc Lý chọn được một ngày đẹp để khai trương lại siêu thị, bởi vì vốn nơi này doanh thu các thứ không tốt, nên ngày khai trương, cũng không có người ở tổng công ty tới dự.

Ninh Thư cũng chẳng quan tâm lắm. Dù sao cô cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho nơi này, hôm nay nhìn ngắm bộ mặt mới của siêu thị sau khi cải tạo đã có một vẻ tươi mới rực rỡ hơn hẳn, trong lòng cũng có đôi chút cảm giác ‘thành tựu’.

Ít nhất là, nơi này đã không còn cái dáng vẻ “chùa bà Đanh” như hồi trước nữa.

Trong thời gian này, Ninh Thư cho triển khai rất nhiều hoạt động khuyến mãi hấp dẫn. Ngày đầu tiên khai trương, người tới rất đông, nhưng đa số là vì quà tặng miễn phí mà tới, cầm tờ rơi đến đổi quà tặng.

Ninh Thư cũng không vội vàng, lời lãi không chỉ một hai ngày là có thể có.

Bây giờ đã có nhiều người đến, cũng nhìn thấy nhiều hàng hóa khuyến mại hấp dẫn, sợ gì không có người động tâm. Dù sao bản tính con người vẫn là thấy lợi lao vào.

Chỉ có giám độc Lý vẫn không nhịn được khẩn trương, đứng bên cạnh Ninh Thư nhìn nhân viên chạy tới chạy lui hỏi: “như vậy ổn chưa cô chủ?”.

“Ai biết được”, Ninh Thư nhún vai. Cái gì nên làm cô đều đã làm, kết quả như thế nào thì hồi sau sẽ rõ.

“Bột giặt để ở khu nào vậy cô ơi?”, một bà lão hướng Ninh Thư hỏi.

“dạ bên này ạ, bà đi theo cháu” Ninh Thư dẫn bà lão đi…

Qua một ngày bận rộn, Cô xem qua doanh thu, coi như cũng tạm được, trừ tiền vốn bỏ ra thì so với doanh thu tháng trước cũng đã nhiều hơn chút.

Nhưng hôm nay mới chỉ là ngày khai trương, cũng chưa biết mấy hôm nữa tình hình ra sao.

Ninh Thư trong thời gian này cũng không về nhà, trực tiếp ở lại văn phòng để giám sát các hoạt động cũng như giải quyết những công việc phát sinh.

Một thời gian sau, siêu thị cũng coi như hoạt động bình thường, dựa vào một ít hoạt động ưu đãi hấp dẫn khách hàng, có thể bảo trì được tình trạng hòa vốn, thi thoảng cũng có chút lãi, tuy không nhiều, nhưng ‘tích tiểu thành đại’, dù sao, tiền là ở trong túi người ta, mình cũng không thể thò tay vào cướp.

Ninh Thư cũng coi như tương đối hài lòng với kết quả này rồi. Sau này, mọi thứ sẽ từ từ đi vào quỹ đạo thôi.

Tính ra thì, đã hơn hai tháng Ninh Thư không về qua nhà, chỉ thi thoảng lôi máy tính ra xem phim tình cảm đỏ mặt của đôi ‘bố con nuôi” nhà kia một chút.

Bây giờ, hai người đó đã có đôi lúc không kìm lòng được mà ôm nhau hôn hít, nhưng cũng không làm gì quá giới hạn, có lẽ Đường Dục cảm thấy Bạch Phi Phi vẫn còn ‘xanh’ chưa có ‘chín’ nên không dám ‘ăn’.

Ninh Thư chụp lại hết những khoảnh khắc ôm hôn tình cảm đó lại để đấy.

Dựa theo cốt truyện phát triển thì cô cùng Đường Dục phải làm đám cưới, và trên lễ đường, anh ta sẽ ‘chợt nhận ra’ tình yêu đích thực, hiểu được tình cảm ẩn sâu trong trái tim của mình.

Vậy thì vào đúng lúc diễn ra hôn lễ sẽ cho nguyên chủ thoát khỏi anh ta đi.

Nhìn mặt hai người đó Ninh Thư cũng cảm thấy phát ngán, ngoài ra bây giờ, Ninh Thư cũng khá lo lắng cho 2333, không biết hệ thống không gian giờ ra sao.

“2333, có đó không? Đã hồi phục chưa vậy?”, trong lòng Ninh Thư kêu gọi 2333.

Không có trả lời.

Ninh Thư lại gọi “2333, có đó không?”

Vẫn không có trả lời.

Trong lòng Ninh Thư có dự cảm không lành, chẳng lẽ 2333 đã bị lỗ đen hút vào mất rồi…

Vậy bây giờ có phải cô là một nhiệm vụ giả kiểu “tán tu”, “vô môn phái” không? Ui ui đừng như vậy nha…

Không, đừng như vậy nhaaa…

“2333, 2333, a a a a …”

Ninh Thư kêu gào một hồi, đều không thấy 2333 đáp lại liền im mồm. Trong lòng bắt đầu thực sự lo lắng cho hệ thống không gian của mình.

Mà thám tử tư bên kia cũng đã có tin tức báo cho cô, nói là đã tìm được mẹ của Bạch Phi Phi. Ninh Thư lập tức tới văn phòng thảm tử, hỏi: “Người đâu?”.

“Bà ấy hiện tại không ở trong nước, nhưng sắp về”.

“Vậy bà ấy hiện tại đang ở chỗ nào?” Ninh Thư hỏi.

Thám tử tư cho Ninh Thư một cái địa chỉ. Cô theo đó tìm được đến khách sạn mà mẹ của Bạch Phi Phi đang dừng chân.

Cô bấm chuông cửa phòng, bấm đến lần thứ hai mới thấy mẹ của Bạch Phi Phi ra mở cửa.

Bạch Phi Phi mới 16 tuổi, mẹ của cô tuổi tác cũng không tính là lớn, nhưng hiện tại thần sắc tràn đầy mỏi mệt và già nua.

Mẹ của Bạch Phi Phi nhìn Ninh Thư đầy vẻ cảnh giác, nhìn kỹ Ninh Thư từ trên xuống dưới một lượt đánh giá, Ninh Thư cả người toàn đồ hàng hiệu, quần áo phẳng phiu. Chồng bà ta vốn làm bên lĩnh vực thời trang, nên bà chỉ nhìn qua cũng biết được giá trị bộ đồ của cô trong tầm giá nào.

“Cô là ai và cô tìm ai?” Bà vừa hỏi Ninh Thư, tay thì vừa giữ cửa, chỉ hé ra một khe nho nhỏ.

“Chị là mẹ của Bạch Phi Phi đúng không? tôi là cố ý tới tìm chị có chút việc” Ninh Thư định đẩy cửa ra nhưng mẹ Bạch Phi Phi vẫn giữ chặt: “Tôi không quen biết cô, mời cô đi cho”.

“Tôi không có ác ý”. Ninh Thư nói luôn:”Tôi khuyên cô bây giờ không nên đi tìm Đường Dục, anh ta sẽ giết cô”.

“Tôi không biết cô là ai, cũng không biết cô vừa nói cái gì”. Vẻ mặt cô ta thoáng mất tự nhiên, nói xong liền ‘bành’ một cái sập cửa lại luôn.

Ninh Thư:…

Cô cảm thấy mẹ của Bạch Phi Phi sẽ không đồng ý nói chuyện riêng với mình, chỉ có thể bất đắc dĩ quay về.

Ninh Thư quay lại văn phòng thám tử, giao cho họ một ít đồ đạc và dặn dò chút việc cần làm.

Bên thám tử cũng đưa cho Ninh Thư một ít ảnh chụp lại một số sự việc của Đường Dục và Bạch Phi Phi, có ảnh ở trường học, có ảnh ở công viên giải trí, cũng có cả ảnh ở nhà hàng đồ tây.

Nhìn ảnh cũng có thể thấy sự ngọt ngào của hai người muốn tràn cả ra ngoài.

Ninh Thư xin cả file ảnh, gửi vào hòm thư để cô có thể lưu trên máy tính nữa. Cái này là đồ tốt nha, rất có ích đấy.

Ninh Thư trả tiền cho thám tử rồi đi về.

Vừa đi ra khỏi cửa thì chuông điện thoại lại vang lên, lại là Đường Dục gọi đến. Không biết lại gì nữa, anh ta chủ động gọi cho cô, chưa bao giờ là chuyện tốt.

Ninh Thư hắng giọng, bắt máy: “Chuyện gì? “

“Ôn Hàm Lôi, chúng ta kết hôn đi!”. Đường Dục nói chậm rãi, nghe không có tí cảm giác hạnh phúc hay vui vẻ gì cả.

Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻

Bị tâm thần à? Đùa bà sao, lúc trước thì bảo từ từ, hoãn hoan, giờ lại muốn kết hôn?

Giọng điệu y như nàng là đồ hết date giá rẻ, muốn thế thì thì thế đó, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, chưa từng suy nghĩ tâm tình cảm giác của nàng thế nào, còn việc kết hôn với nàng thì y hệt như ban ân lớn lắm ấy.
Bình Luận (0)
Comment