Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1063

Dịch giả: Vong Hồn

Khóc một hồi, Ninh Thư lại hỏi:

“Nương của ta đâu?”

“Nương tiểu thư khó sinh, sinh hạ tiểu thư xong liền đi.” Hỷ Đào đáp.

“Hỷ Đào, ngươi ở cùng ta đã bao lâu?”

“Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?” Hỷ Đào lo lắng hỏi, “Ngươi không nhớ rõ sao, nô tỳ và ngươi bên nhau từ nhỏ cùng lớn lên”

Ninh Thư thấy Hỷ Đào đã có chút nghi ngờ, liền không hỏi nữa.

“Được rồi, trò chơi kết thúc ở đây, nãy giờ ngươi đều đáp đúng hết, tiểu thư ta sẽ thưởng quà cho ngươi thật to”

Hỷ Đào lập tức tủm tỉm cười, nhìn Ninh Thư hơi nhún người hành lễ “Cảm ơn tiểu thư. “

Vừa lúc thì một nữ đầu bếp dưới phòng bếp đem cháo qua, Hỷ Đào nhanh tay tiếp lấy, vừa đi vào vừa dùng thìa khuấy khuấy, vừa thổi cho cháo bớt nóng.

Ninh Thư lúc này đang đói đến hoa cả mắt, ngửi thấy mùi cháo thì hận không thể ngay lập tức đem cả tô nuốt hết.

Cũng may, bây giờ đang là mùa đông, cháo thực sự nhanh nguội, Ninh Thư dùng tốc độ bàn thờ mà giải quyết xong tô cháo, xong xuôi đâu đấy mới thấy dạ dày thoải mái hơn một chút.

“Thay đồ cho ta, ta muốn đến túc trực bên linh cữu cha” Ninh Thư vừa xốc chăn lên thì hơi lạnh ập vào, thật sự không muốn chui ra khỏi chăn chút nào.

“Tiểu thư, người cứ nghỉ ngơi trước đi, Cố đại thiếu nói, tiểu thư cứ nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải thể hiện gì cả. Linh cữu bên đó có ba người họ thay nhau túc trực là được rồi” Hỷ Đào vội vàng đem chăn đắp lại cho Ninh Thư “Bên ngoài tuyết rơi, thật lạnh quá”

Ninh Thư nhìn Hỷ Đào, cảm thấy nha hoàn này thực phục tùng mệnh lệnh của Cố Duệ triệt để.

“Không sao, ngươi cứ lấy quần áo cho ta”, Ninh Thư quyết tâm xốc chăn lên một cách kiên quyết.

Nàng cảm thấy, dưới hoàn cảnh không biết rõ tình huống như bây giờ, mình cứ làm theo khuôn phép cũ, chắc chắn không sai.

Hỷ Đào nhìn Ninh Thư kiên quyết như vậy, bèn ra mở tủ quần áo, lấy đồ cho nàng.

Ninh Thư xuống giường, lúc này nàng mới cảm thụ được cơ thể này béo đến mức nào. Ví như hình cầu cũng không quá đáng, thậm chí suýt chút nữa, nàng còn không nhìn được cả mũi chân của chính mình.

Quần áo thì rất to và rộng, sau khi buộc nốt cái đai lưng vào giữa bụng, Ninh Thư quả thực muốn che mắt mình lại quá.

Hỷ Đào đem miếng vải bố trắng mang lên đầu cho Ninh Thư, nhìn nàng đau lòng mà nói:”Tiểu thư, lão gia đã đi, tiểu thư phải chiếu cố thân thể của mình cho tốt”

Ninh Thư ừ một tiếng, Hỷ Đào vừa mở cửa ra thì một cơn gió lạnh ập vào phòng, khiến Ninh Thư rùng mình một cái.

Đừng nhìn nàng cả người là mỡ như vậy thì sẽ không sợ lạnh. Thực tế, Ninh thư còn có cảm giác như đang không mặc gì luôn. Cũng không phải là do áo không đủ ấm, mà do cơ thể này mỡ quá nhiều nên máu không lưu thông nổi, khiến cơ thể chịu lạnh kém hơn bình thường.

Ninh Thư lại vào khoác thêm áo choàng, rồi ra khỏi phòng.

“Ngươi đi đằng trước.” Ninh Thư lùi lại rồi bảo Hỷ Đào. Tiểu nha hoàn sững người, mờ mịt, nhưng ngay sau đó nga một tiếng, theo lời nàng đi trước, tiến đến sảnh ngoài nơi đặt linh đường.

Trên hành lang đều treo đèn lồng trắng, trong viện thì tuyết đọng thành một lớp dày. Gió lạnh thấu xương gào thét ngoài trời, đem theo cái giá buốt giống như từng mũi dao găm sắc bén xẹt qua, thấm vào tận xương cốt.

Cuối cùng cũng đến được linh đường. Ninh Thư mệt đến đứng không vững, phải bám vào bậu cửa mà thở hổn hển.

Một chiếc quan tài nằm ở giữa phòng, còn có tăng lữ ngồi hai bên mắt nhắm nghiền, tay gõ mõ, tay lần tràng hạt, miệng thì tụng những đoạn kinh văn đầy pức tạp và khó hiểu.

Trước mặt quan tài còn có ba người đang mặc áo tang cùng quỳ nơi đó, có một người đang bốc những tờ tiền giấy tròn tròn, thả liên lục vào chậu than để cho ngọn lửa nhảy nhót trong đó.

Ninh Thư vừa thở hổn hển vừa đi vào trong phòng, đang tính toán quỳ xuống thì lại phát hiện ra chính mình không có bồ đoàn. Ninh Thư do dự, chẳng lẽ lại ‘thịch’ một cái mà quỳ trên mặt đất? Trời lạnh như vậy, nền nhà cũng có vẻ cứng, mà làm như vậy thì có khoa trương quá không?

Ninh Thư còn đang do dự thì có ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm nàng, hiển nhiên là ba vị kia cùng quay lại.

Ninh Thư cũng nhìn lướt qua ba người, chiếu theo lời kể của Hỷ Đào, lập tức nhận ra từng người luôn, cho dù nàng chưa từng gặp mặt.

Hiển nhiên đi, vì họ đều có những phong cách rất riêng biệt và quá rõ ràng.

Một người tiên tư đạm nhiên bình ổn, một tên yêu nghiệt bất nam bất nữ lạnh te, và một cái tiểu thụ bạch thỏ ngượng ngùng.

Ninh Thư cùng ba người này im lặng không nói gì, mắt to trừng mắt nhỏ.

Hỷ Đào cầm một cái bồ đoàn đến đặt ở trước mặt Ninh Thư, Trước ba đôi mắt cùng đang nhìn mình đó, nàng quỳ xuống một tiếng thình thịch, thịt thừa trên người theo hành động của nàng mà run rẩy như sóng vỗ.

Ba người động tác nhất trí, đồng loạt rời ánh mắt đi.

Ninh Thư da mặt run rẩy, mẹ nó, thể trọng quá nặng, một cái quỳ này hạ xuống, mặc dù bồ đoàn là loại cực dày đệm hương bồ, mà Ninh Thư vẫn cảm giác được là đầu gối nàng muốn nát luôn đi.

Ninh Thư liếc nhìn ba người này, đồng thời cũng di chuyển ánh nhìn quan sát tình huống xung quanh.

Cố Duệ đang quỳ ngay bên cạnh Ninh Thư, quay sang nàng hỏi:”Thân thể khá hơn chút nào không?” Thanh âm của hắn giống như nước suối chậm rãi chảy qua, ngữ tốc thong thả nhưng lại có một loại cảm giác không dính khói lửa phàm tục nhân gian. Thong dong, đạm nhiên.

Ninh Thư lỗ tai giật giật, cúi đầu nói:”Khá hơn nhiều!”

“Nếu cái này phì nữu này tới rồi thì ta liền đi trước, lần đầu tiên mang loại đồ vật này trên người trong đời”.”. Mạc Tuyệt Trần gỡ miếng vải bố trên đầu xuống, đứng lên, lộ ra một đầu tóc đen, dài, mượt, óng ả. Liền tính là đang mặc áo tang vải thô thì cũng không che đậy được phong tư tuyệt mỹ của hắn.

Ánh mắt hắn đạm mạc, động tác tùy ý, tràn ngập tà khí. Nhìn thôi cũng thấy được cái vẻ tùy tâm sở dục, hơn nữa, trong tay người nam nhân này khẳng định có không ít mạng người.

“Ta kêu hắn một tiếng nghĩa phụ, thủ linh cữu hắn một ngày, coi như được rồi” Mạc Tuyệt Trần bước ra đại sảnh, nhoáng một cái đã không thấy tăm hơi.

Ninh Thư:…

Ụ óa, hắn lại là một cao thủ võ lâm.

“Duệ ca ca, ta thấy hơi đói bụng, ta muốn đi ăn một chút gì đó” Lê Cửu Ca quay sang nói với Cố Duệ, cùng lúc đó cũng không quên nháy mắt với Ninh Thư.

Cố Duệ gật đầu “ Ừ, đi đi”.

Lê Cửu Ca trẻ hơn so với nàng dự tính, nhìn qua cũng chỉ tầm thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi gì đó.

Vậy mà lão gia tử còn đem hắn làm người được để cử làm phu quân cho nàng? Cũng quá điên rồ đi.

Trước quan tài chỉ còn Ninh Thư và Cố Duệ song song cùng quỳ, Ninh Thư cầm một chồng tiền giấy chuẩn bị hóa vàng mã. Duỗi tay ra, nhìn đến tay mình có từng ngón giống như củ cà rốt, hơn nữa do bị cước vì trời lạnh nên đỏ rực. Lại nhìn tay của Cố Duệ, thon dài trắng tinh, ngón nào cũng như ngọc như ngà.

Ninh Thư: →_→

Đàn ông con trai, tay có cần phải đẹp đến thế không. Ninh Thư có xúc cảm muốn đập đầu thay cho hóa vàng mã quá. Cảm xúc chập chờn làm Ninh Thư thở hồng hộc, hơn nữa, vì thịt quá nhiều nên thở cũng thấy khó khăn. Mọe nó, mập mạp thật dễ cáu bẳn nha.

Cố Duệ nhìn thoáng qua Ninh Thư, mở miệng nói:” Phương Lan Tâm, ngươi không cần quá đau lòng, ta đã đáp ứng với nghĩa phụ, sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi”

Ninh Thư cũng ậm ừ một tiếng, không nói chuyện.

Cơ bản bây giờ nàng đang rất mờ mịt với tất cả, không có cốt truyện, nàng không thể biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ba nghĩa tử này của lão gia có nhân phẩm ra sao, cũng không biết những yêu hận tình thù gì giữa Phương Lan Tâm và ba người này. Tất cả đều dựa vào chính nàng mày mò.

Nhìn thấy ba người này, trong lòng Ninh Thư cũng không cảm thấy họ sẽ để ý đến cái gia tài bạc triệu của Phương gia đâu.

Lại còn muốn cưới một tảng thịt di động, người đầy cơ bắp, còn mồ côi là nàng này nữa.

Bây giờ, tình huống vẫn chưa rõ ràng, cứ im im là tốt nhất.

Quỳ một lúc, Ninh Thư cảm thấy thân thể nàng sắp không chịu nổi nữa, đem đầu gối hoạt động một chút.

Cố Duệ quay sang tiểu nha hoàn nói:”Hỷ Đào, đỡ tiểu thư nhà ngươi lên”.

Hỷ Đào lập tức đưa tay ra đỡ Ninh Thư, nhưng do cơ thể nàng quá nặng, khiến cô bé phải cố gắng đỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn vì gồng sức mà đỏ bừng hết cả lên.

Ninh Thư ngồi ở trên ghế, Nàng Khẽ dựa người một cái làm chiếc ghế dát một tiếng kẽo kẹt rên rỉ.

Ninh Thư:…

Con mẹ nó, quá xấu hổ!

Cố Duệ một mình quỳ trên mặt đất, động tác đưa tiền giấy ném vào chậu than vẫn vô cùng ưu nhã, biểu tình đạm nhiên, Căn bản nhìn không ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Bình Luận (0)
Comment