Dịch: Moringa
Biên tập: Vong Hồn
Mái ngói trên nóc nhà có những tiếng vang rất nhỏ, xem ra không chỉ có một người.
Mạc Tuyệt Trần quả nhiên là bị vây công.
Mạc Tuyệt Trần càng cố rúc vào trong chăn thêm chút xíu nữa.
Ninh Thư lúc này thật lòng chỉ muốn hô to một tiếng: Tên ma đầu ở đây này các anh em.
Thanh âm trên nóc vang lên một chút rồi biến mất.
Mạc Tuyệt Trần mặt đỏ bừng thò đầu từ trong chăn ra, xốc chăn lên xong sửa lại đầu tóc, ”Thật ghê tởm, chăn của nha đầu mập này toàn mùi dầu mỡ, thật buồn nôn”.
Ninh Thư:→_→
Đậu xanh, ai bảo ngươi chui vào nha.
“Tối lửa tắt đèn chạy vào phòng ta làm gì, ta xin ngươi vào chắc?” Ninh Thư mặt lanh te nhìn chằm chằm Mạc Tuyệt Trần.
Lúc ấy, đáng lẽ nàng không nên vớ gậy, mà trực tiếp lấy dao xiên cho hắn vài phát có phải hơn không.
Cố Duệ lấy ra bình thuốc, đổ một viên đưa cho Mạc Tuyệt Trần: “Ăn đi.”
Mạc Tuyệt Trần cầm lấy viên thuốc ngửa cổ nuốt vào, rồi hất tóc ” Ngươi cho là ta thích nhảy vào phòng ngươi a? chẳng qua là do bọn danh môn chính phái thích làm ra vẻ đạo mạ, giả mù sa mưa đó, tuyệt đối sẽ không vào phòng nữ nhân để tìm kiếm người, lại sẽ càng không lục soát.”
“Đặc biệt là không tin ta sẽ nhảy vào phòng của một nữ nhân mập ú như vậy.”
Ninh Thư:...
Tiện nhân.
“Ngươi ăn phân lớn lên hả, sao nói chuyện bốc mùi như vậy” Ninh Thư nhìn Mạc Tuyệt Trần hằm hằm.
Mạc Tuyệt Trần có lẽ muốn trả thù Ninh Thư lần trước động tay động chân với mình, nên muốn đả kích trên phương diện tinh thần, nói chuyện vô cùng độc mồm ”Thật không hiểu ngươi như này mà vẫn sống được trên đời, có nghĩa lý gì chứ.”
Ninh Thư trợn trắng mắt ”Cuộc đời ta tràn ngập hy vọng, ta có thể mỗi ngày tưởng tượng ta gầy đi sẽ xinh đẹp tựa nữ thần, mà những kẻ đã gầy còn xấu thì ảo tưởng cái gì?”
“Ta mãi mãi trẻ trung, người béo làn da căng đầy, nhìn không có nếp nhăn”
“Xì....” Mạc Tuyệt Trần mang vẻ mặt trào phúng ”Lớn lên đã béo như lợn còn ảo tưởng sức mạnh”
“Liên quan méo gì đến ngươi, ta béo ăn gạo nhà ngươi chắc?” Ninh Thư nói mát Mạc tuyệt Trần ” Nhìn ngươi lớn lên nửa đực nửa cái, bôi tí son vào, đi di hồng viện làm kỹ nữ là vừa khéo”
“Nữ nhân ghen ghét đúng là đáng ghê tởm, ta là đàn ông so với ngươi còn đẹp hơn, ngươi còn lý do gì mà sống.” Mạc Tuyệt Trần ngược lại đắc ý nói.
“Ghen ghét bổn tọa ưu tú hơn người.”
“Đậu xanh...” Gặp phải thằng mặt dày vô địch.
“Ta có thể sinh con ngươi làm được không?”
“Ta có thể khiến cho nữ nhân sinh con,ngươi làm nổi không?”
Ninh Thư:..phụt...
Trời sinh đẹp trai không bằng chai mặt.
“Cho nên...” Mạc Tuyệt Trần quét Ninh Thư từ trên xuống dưới ”Ngươi sống mà làm gì, tốn cơm chật đất.”
“Được rồi, đi chữa thương đi.” Cố Duệ lên tiếng, cắt đứt tranh chấp giữa Mạc Tuyệt Trần và Ninh Thư.
Mạc Tuyệt Trần ngồi trên mép giường, ngả người nằm nghiêng, tay chống đầu, lười biếng nói:”Tối nay ta ở đây cho chắc, chưa biết chừng mấy tên danh môn chính phái muốn trừ ma vệ đạo còn rình quay lại.”
“Cút, ai cho phép ngươi ở trong phòng ta.” Ninh Thư một tay chống eo, trông như cái ấm trà ”Sao không tới thanh lâu ấy, đi đi,danh môn chính phái sẽ không gióng trống khua chiêng tới kỹ viện đâu.”
Mạc Tuyệt Trần cuốn tóc câu được câu không, trên đầu dùng một cây trâm gỗ ghim lỏng cố định lại, sắc đẹp đủ lừa tình nha.
“Ta bị thương, lười đi lắm, lúc nãy còn bị nha đầu mập này đánh lén, hiện tại không rời giường được.” Mạc Tuyệt Trần nói không có tí thành ý nào.
“Ngươi ngủ giường ta, ta ngủ ở đâu?” Ninh Thư nhìn chằm chằm Mạc Tuyệt Trần, xem ra bản thân nàng nên giấu sẵn ít độc dược trên người.
Có độc trong tay việc đầu tiên phải đánh bả tên điên này.
Mạc Tuyệt Trần bây giờ chưa ra tay với nàng, là bởi còn muốn thứ kia, Ninh Thư hoài nghi,c hỉ cần hắn có được nó, chắc chắn sẽ giết mình.
“Ngủ chỗ nào kệ xác ngươi.” Mạc Tuyệt Trần nằm xuống giường, rồi lại ngồi dậy:” Đổi một bộ chăn mới, gối cũng thay luôn.”
Ninh Thư khinh không thèm nói, chiếm phòng nàng chưa tính toán, còn muốn sai như con sen, ngươi chưa ngủ đã mơ mộng xuân thu a.
Hiện tại Ninh Thư đánh không lại hắn, bằng không đã ném luôn Mạc Tuyệt Trần ra ngoài rồi.
Thể chất của cơ thể này không tốt, căn cốt không được, ngay cả tu luyện cũng chậm như sên.
Ninh Thư xoay người ra khỏi phòng, Cố Duệ hỏi:” Trời tối như vậy, ngươi còn đi đâu?”
“Đến chỗ Hỷ Đào ngủ, hai ngươi ở đó mà chơi gay” Ninh Thư còn tiện tay đóng cửa lại ” Chơi vui vẻ.”
Ninh Thư gõ cửa phòng Hỷ Đào,Hỷ Đào nhìn thấy Ninh Thư, xoa xoa mắt hỏi: “Tiểu thư đói bụng à?”
“Ta không ăn khuya lâu rồi, đừng chắc chuyện ăn nữa, tối nay ta với ngươi ngủ chung, ta không có chỗ để ngủ.” Ninh Thư nói.
Cuối cùng là Ninh Thư và Hỉ Đào nằm chung, giường thì nhỏ nên Ninh Thư phải nằm nghiêng, lúc tỉnh lại, người mỏi rã rời.
Hỉ Đào cũng không được ngủ yên.
Ninh Thư nghẹn một bụng tức trong lòng, trở lại phòng mình, Mạc Tuyệt Trần đã biến mất, có lẽ là đi chữa thương.
Ăn sáng xong, Cố Duệ đến tìm Ninh Thư, nói muốn đưa Ninh Thư đi xem cửa hàng Phương gia.
Ninh Thư sửa soạn một chút, rồi cùng Cố Duệ ra ngoài.
Nàng ngồi lên kiệu, lúc bốn kiệu phu nâng lên, đều hự một tiếng.
Ninh Thư nhủ thầm trong lòng, chưa sụm bã chè gãy eo là may đấy.
Kiệu lắc lư lảo đảo mà đi, Ninh Thư cảm thấy mình chuẩn bị ngủ gật thì kiệu ngừng lại.
“Tiểu thư,tới rồi.” Hỷ Đào vén mành lên.
Ninh Thư bước ra, trước mặt nàng là một cái biển hiệu, đó là một cửa hàng bán trà.
Cố Duệ đi đầu, Ninh Thư theo sau, nàng cũng xem xét và kiểm tra những lá trà này, rồi bảo tiểu nhị gói mỗi loại lại cho nàng một chút.
“Mang nhiều trà về như thế để làm gì?” Cố Duệ có chút kinh ngạc hỏi.
“Ta phải nếm mỗi vị khác nhau” Ninh Thư nói:“Trà có thể giảm cân.”
Cố Duệ gật đầu:”Cũng đúng.”
Tiếp theo, họ lại đi hiệu thuốc, Ninh Thư cũng bảo dược đồng bốc ít thuốc cho nàng.
“Ngươi muốn uống thuốc?” Cố Duệ lắc đầu can ngăn:” Thuốc thì không thể uống loạn được.”
“Không sao cả, ta có phương thuốc giảm béo riêng, ta thực sự muốn giảm cân.” Ninh Thư sai tiếp:“ Theo lời ta nói mà bốc.”
Kế tiếp lại đi cửa hàng lương thực.
Ninh Thư lấy một ít gạo.
Cố duệ thấy Ninh Thư lấy chỗ này một ít, chỗ kia một tẹo, cũng không có tâm tình gì đưa Ninh Thư đi dạo nữa.
Hình thể Ninh Thư rất dễ gây sự chú ý, đi đến chỗ nào, người ta liếc mắt cái là nhận ra.
Tiểu thư Phương gia chính là một nữ sumo.
“Ta đưa sổ sách cho ngươi xem, chỗ nào không hiểu thì hỏi ta, nếu ta không ở nhà thì hỏi tiên sinh quản lý.” Về đến nhà, Cố Duệ dặn dò nàng.
Ninh Thư nheo mắt nhìn Cố Duệ:”Tự nhiên ngươi lại bảo ta học những thứ này làm gì? Sao ta có cảm giác như ngươi sắp đi xa?”
Cố Duệ gật đầu:” Đúng là ta tính rời khỏi Phương gia, ta có chuyện cần làm.”
“Ngươi đi đâu?” Ninh Thư hỏi, chắc không phải đi hoàn thành nghiệp lớn phục hưng đất nước chứ?
Ninh Thư lộ vẻ mặt phiền não nói:” Không đi không được sao, ngươi xem ta căn bản không quản được chuyện trong nhà, ngươi đi rồi ta làm sao bây giờ?”
“Không có việc gì, mỗi tiệm đều có một chưởng quầy riêng, mỗi tháng ngươi kiểm tra kết toán là được, không cần phải nhọc lòng” Cố Duệ ôn hòa nói.