Dịch: Gin
Triệu Bác đóng cửa thư phòng lại, nhìn Ninh Thư nói: “Nghị nhi, con chôn chân tại Ma giáo nhiều năm như vậy, chắc phải quen thuộc địa hình và cơ quan bẫy rập tại đó đúng chứ.”
“Vâng, ngày thường con đều chú ý quan sát địa hình tại Ma giáo.” Ninh Thư gật gật đầu nói.
Triệu Bác trầm ngâm một chút: “Đồ của Ma giáo bị con cầm đi, khẳng định chúng sẽ không cam lòng, vì vậy chúng ta phải thừa dịp Ma giáo chưa có phản ứng, mà phản kích giăng lưới bắt hết bọn người Ma giáo trong một lượt, vì bách tính trong thiên hạ dốc hết tâm trí và sức lực.”
Ninh Thư liên tục gật đầu, “Con nghe theo đại bá.”
“Chỉ còn hơn một năm nữa giới võ lâm lại có một đại hội tỷ võ, ta hy vọng con có thể trở thành võ lâm minh chủ đời kế tiếp. Nếu bây giờ con có trong tay một đội quân, tụ tập được các danh môn chính phái tiến đánh Ma giáo, thì tới lúc đó cùng với danh vọng của Triệu gia bảo, con sẽ có cơ hội trở thành võ lâm minh chủ đời kế tiếp.”
“Con không có ý kiến gì cả, hết thảy đều nghe theo chỉ dạy của đại bá.” Mặt Ninh Thư tràn ngập vẻ tán đồng.
Đây chính là lý do vì sao Ninh Thư phải trực tiếp giết chết Tề Nghị, cho dù Tề Nghị không lấy được bí tịch võ công nhưng nếu hắn chạy thoát được, thì chỉ cần trở tay một cái Tệ Nghị sẽ tụ tập người lại tiến đánh Thánh Ma Phong.
Một mẻ bắt gọn đám Ma giáo xong xuôi lại chậm rãi tìm kiếm bí tịch là được, dù làm cách nào cũng không lỗ vốn.
Là nam chính, nên Tề Nghị làm gì cũng sẽ chắc chắn thành công, vì vậy những việc như thả hổ về rừng thật sự sẽ gây hậu hoạn vô cùng.
Triệu Bác nhanh như vậy đã muốn tấn công Ma giáo, một là bởi vì sợ Ma giáo sẽ truyền việc mất trộm bí tịch ra ngoài, khiến Triệu gia bảo trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Hai là vì muốn tạo dựng lên sự trung thành, uy nghiêm tuyệt đối với các danh phái khác trong giang hồ và lập được công trạng chiến tích.
Hơn nữa lại càng vì đại hội võ lâm kế tiếp, bản thân hắn là võ lâm minh chủ tiền nhiệm không thể tham gia, vậy nên hắn càng muốn một võ lâm minh chủ mới cũng phải xuất phát từ Triệu gia bảo.
Có được danh hiệu võ lâm minh chủ, đối với sự phát triển của Triệu gia bảo thực sự quan trọng.
Hiệu lệnh trên giang hồ của Võ lâm minh chủ, có thể kiếm được những vô số tài nguyên.
Còn có đâu, chính là muốn ép Ninh Thư giao "thứ đó" ra.
Ninh Thư liên tục gật đầu, “Vậy khi nào đại bá triệu tập danh môn chính phái?”
“Đợi thêm một khoảng thời gian nữa ta sẽ cho bồ câu đưa thư gửi cho chưởng môn các phái, bọn họ sẽ rất nhanh mang theo người ngựa tụ tập tấn công Ma giáo.” Triệu Bác nói.
“Tới lúc đó, đành nhờ con mang những người này đi tấn công Ma giáo, ở trước mặt các môn các phái trực tiếp nói chuyện.”
Quá nhanh quá nguy hiểm, hành động thật chóng vánh, Ninh Thư gật đầu, “Hết thảy đều nghe theo sự an bài của đại bá.”
Khó trách lúc trước Tề Nghị có trong tay bí tịch còn phải đi tấn công Ma giáo, một là bởi vì yêu cầu có chiến tích, yêu cầu làm nên uy vọng của minh chủ võ lâm và của cải.
Hai là để chôn sâu việc hắn đã từng ở ngốc tại Ma giáo thời gian trước.
Triệu Bác nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lập tức nói: “Chất nhi nhất định sẽ không phụ lại sự khổ tâm của đại bá, nhất định sẽ khiến cho Ma giáo huỷ diệt.”
Triệu Bác gật gật đầu, lại dặn dò nói: “Hiện tại con đã rời khỏi thánh Ma giáo, làm việc không thể giống như khi ở tại Ma giáo, nhớ rõ phải khiêm tốn (thật thà, dũng cảm) có lễ nghĩa.”
“Tuy rằng ta là minh chủ võ lâm, nhưng sống trong chốn giang hồ rộng lớn này còn có rất nhiều tiền bối võ học cao thâm, đức cao vọng trọng. Con nhất định không thể đắc tội với những người này biết không?”
Ninh Thư gật đầu, “Chất nhi nhớ kỹ, nhất định sẽ điều chỉnh lại cảm xúc.”
“Không phải con bị trúng độc sao, lần này người bên Y Tiên Cốc cũng sẽ qua đây, để cho bọn họ xem giúp con đi.” Triệu Bác quan tâm nói.
Trên mặt Ninh Thư lộ ra vẻ vui sướng “Khi nào thì người của Y Tiên Cốc kia tới ạ, không biết sau khi giải độc xong, con còn có thể cao lên được nữa hay không?”
“Cốc chủ Y Tiên Cốc có y thuật cao thâm, nhưng lại không dễ dàng xuất cốc.” Triệu Bác thở dài một hơi, “Ta sẽ tận lực mời người giúp con.”
“Cảm ơn đại bá, đúng rồi, có vật con phải đưa cho người.” Tựa hồ tới bây giờ Ninh Thư mới nhớ tới việc bí tịch.
Trên mặt Triệu Bác lộ ra một tia vội vàng, nhưng loại cảm xúc này chỉ chợt lóe qua rồi biến mất, vô cùng trấn định.
“Đại bá, chất nhi cáo lui trước.” Ninh Thư chắp tay ra khỏi thư phòng, trở về phòng mình, lấy cuốn bí tịch ra, đi tới thư phòng đưa cho Triệu Bác.
Triệu Bác vội vàng cầm lấy bí tịch, cẩn trọng xem xét từng trang từng trang một.
“Bá phụ, người nhìn xem, đây là thứ chất nhi lấy được từ trong tay Hồng Diệp – muội muội của giáo chủ Ma giáo Dạ Hoa.”
“Chất nhi dùng thủ đoạn để đoạt lấy, khiến cho Hồng Diệp kia tự nguyện trộm lấy bí tịch.” Giọng Ninh Thư tràn đầy đắc ý.
“Rất tốt, chuyện này đừng nói cho bất kỳ kẻ nào biết.” Triệu Bác cất bí tịch đi.
“Con nghỉ ngơi cho thật tốt, mấy ngày tới, các môn các phái sẽ tụ tập lại đây, tới lúc đó con còn phải đứng lên thông lĩnh những người này.”
Ninh Thư gật đầu, “Đã rõ.”
Ninh Thư ra khỏi thư phòng, nhìn thoáng qua cửa thư phòng, trong lòng cười nhạo một tiếng. Hê hê ಠ◡ಠ
Không có linh căn thì có luyện nữa luyện mãi cũng chỉ là công dã tràng thôi, hơn nữa bí tịch này tuy có chín phần là thật, cộng thêm cơ thể có linh căn, nhưng nếu thật sự tu luyện thì nói không chừng kết quả cũng sẽ thành tẩu hỏa nhập ma.
Ninh Thư đi về phía phòng mình, đột nhiên có bóng người từ trong núi giả nhảy ra, tựa hồ muốn dọa Ninh Thư, còn kêu một tiếng cổ quái.
Ninh Thư một chân đá bay người đột nhiên nhảy tới, thình thịch một tiếng nằm rạp trên mặt đất.
Triệu Linh Nhi bị Ninh Thư một chân đá bay, nằm sấp trên mặt đất không đứng dậy nổi, trên khóe miệng còn tràn ra máu tươi.
“Khụ khụ khụ… Ngươi.” Triệu Linh Nhi đau đớn tới mức khuôn mặt nhăn nhúm lại.
“Ai dô, Linh Nhi, sao lại là ngươi, ta còn tưởng là thích khách tới nữa chứ.” Ninh Thư đi về phía Triệu Linh Nhi, vươn tay muốn kéo Triệu Linh Nhi dậy.
“Ngươi cút đi.” Triệu Linh Nhi chỉ vào Ninh Thư.
“Sư muội.” Có đệ tử Triệu gia bảo chạy lại đây, nhìn thấy Triệu Linh Nhi đang nằm trên mặt đất, vội vàng như ong vỡ tổ đỡ Triệu Linh Nhi dậy.
“Sư muội, muội sao rồi?” Đám đệ tử vây xung quanh đều quan tâm hỏi Triệu Linh Nhi.
Lúc trước không có ai an ủi Triệu Linh Nhi, Triệu Linh Nhi không khóc được, lúc này lại có người an ủi, làm cho Triệu Linh Nhi cảm thấy cực kỳ uất ức, nước mắt giọt ngắn giọt dài thi nhau rơi xuống.
Tại Triệu gia bảo này có ai dám đối xử với nàng vậy cơ chứ, Triệu Linh Nhi thực sự cảm thấy ấm ức.
“Tề Nghị, sao ngươi lại có thể bắt nạt sư muội, nam tử hán đại trượng phu, bắt nạt nữ tử thực sự là việc khiến người khác khinh thường.” Một đệ tử lên tiếng, đệ tử này lúc trước khi còn ở trấn nhỏ đã ra tay tiếp ứng Ninh Thư.
“Sư huynh, các người có thể giúp ta đánh hắn không, hắn hành xử chẳng khác gì cục phân cả.” Triệu Linh Nhi chỉ vào Ninh Thư, dị thường phẫn nộ nói.
“Như vậy đi, thực xin lỗi sư huynh Tề Nghị, chúng ta giao đấu hai chiêu, sư muội là người được toàn bộ sư huynh đệ Triệu gia bảo bảo hộ.” Một tên đệ tử rút kiếm ra, “Mời Tề Nghị sư huynh thi đấu với ta.”
Ninh Thư nhìn lướt qua gương mặt đẫm nước mắt của Triệu Linh Nhi, xuyên qua khe hở ngón tay là vẻ đắc ý dào dạt đang nhìn chằm chằm vào Ninh Thư, tựa như một yêu tinh cổ quái.
Ninh Thư xoay người rời đi, cô lười cùng bọn hâm dở này nháo loạn.
“Ngươi đây là nhận thua sao?” Triệu Linh Nhi chống nạnh, nhưng quả thật là bị Ninh Thư đá đau tới tím tái, mới nói hai câu lập tức cảm giác được chỗ ngực và bụng đau rã rời.
“Vây quanh ở nơi này làm cái gì thế hả?”
Triệu Bác từ trong thư phòng đi ra, nhìn thấy một đám người vây ở một chỗ, uy nghiêm nói: “Cảm thấy bản thân đã là đệ nhất thiên hạ, nên không cần luyện võ?”
“Sư phụ.” Các đệ tử sôi nổi ôm quyền hành lễ.
Ninh Thư hô: “Đại bá.”
Nghe thấy xưng hô của Ninh Thư, tất cả những đệ tử có mặt đều sửng sốt một chút, sôi nổi nhìn về phía Ninh Thư.
Triệu Bác cười cười nói: “Giới thiệu với các con, đây là Triệu Nghị, là người của Triệu gia bảo chúng ta, từ giờ các con là sư huynh đệ của nhau.”
“Cha, hắn đánh con, vô duyên vô cớ công kích con, đánh con tới mức chảy máu.” Triệu Linh Nhi dậm dậm gót chân cáo trạng với cha nàng.