Dịch: Gin
“Nhanh lên, hơn một tiếng rồi đấy.” An Húc Thần nhịn không được thúc giục nói.
Tuy bị An Húc Thần thúc giục mà khẩn trương, nhưng sự việc này cũng không phải việc dễ dàng gì.
Túi bụi một lúc lâu, trang web mới khôi phục bình thường.
Có điều tổn thất lại quá lớn, dữ liệu của người sử dụng mất sạch, hay nói cách khác, những người sử dụng đã đăng ký trên trang web nếu hiện giờ đăng nhập lại account của mình, thì màn hình cũng chỉ hiện lên dòng chữ “tài khoản không tồn tại”.
Hơn nữa trang web này của An Húc Thần còn có chế độ tài khoản vip, nói thẳng ra khách hàng phải cống tiền cho web mới được sở hữu.
An Húc Thần nghe nhân viên kỹ thuật nói xong, vỗ cái đốp vào trán mình.
Trang web không thể đăng nhập, chọc cho lũ cư dân mạng chửi bới om sòm, dọa hack trang web, trang web mọe gì hai ba ngày lại lòi ra sự cố, cố mà đầu tư một server tốt mà dùng.
Nhao nhao kêu ca account của họ đã không còn, lại còn tốn biết bao nhiêu là tiền nữa chứ.
Chỉ cần nhìn cũng biết sắp nổ ra bạo động, thậm chí còn có người đi khiếu nại An Húc Thần cố ý lừa tiền.
An Húc Thần không còn cách nào khác, chỉ có thể bảo nhân viên làm thêm account và password tài khoản vip, bù tiền vào trong account cho họ.
Cũng không thiếu kẻ đục nước béo cò, lợi dụng nhộn nhạo xin account vip trở thành người nổi tiếng.
Cuối cùng, An Húc Thần một cắc lẻ cũng không kiếm được, ngược lại phải bồi tiền.
Vì thế hắn phát tiết mọi cảm xúc, đã mời bao nhiêu nhân viên kỹ thuật tạo tường lửa bảo vệ, vậy mà cmn trang web vẫn xảy ra vấn đề.
Áp lực đè nén lên An Húc Thần rất lớn, khiến hắn gầy đi rất nhiều, cũng suy sút không ít, sắc mặt cũng trở nên vàng vọt.
Nhìn thế nào cũng thấy suy sụp rất nhiều.
Qua hai lần công kích khá lớn, Ninh Thư cũng không trắng trợn táo bạo làm tiếp nữa, lỡ như An Húc Thần báo công an thì dẹo.
Kỹ năng hack của cô so với những thiên tài hacker gì gì đó thì cũng chẳng tính là gì.
Còn phải học hỏi nhiều.
Ninh Thư chỉ dùng cách âm thầm gây ảnh hưởng để xâm nhập vào trang web, không khiến cho trang web bị tê liệt, mà chỉ làm cho trang web xáo trộn, phản ứng chậm một chút.
Xem video cũng không có cách nào để xem liền mạch được cả.
Làm vậy sẽ khiến cho trang web của An Húc Thần càng ít người truy cập.
Ngoài việc công kích trang web của An Húc Thần, Ninh Thư cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc bên ngoài, cô khẳng định muốn đi học tiến sĩ, tăng giá trị bản thân, mạ vàng tên tuổi để sau này có thể đạt được chức vị cao.
Tuy đường tình không trôi chảy, nhưng đường sự nghiệp phải trải đầy hoa hồng.
Ninh Thư bận rộn xử lý công việc, không nhận điện thoại của An Húc Thần cũng như Nhan Tô Ni, thật sự là lười không muốn nghe hai đứa ngoài hành tinh này nói chuyện.
Dây dưa với những kẻ này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Nhưng Ninh Thư không nghĩ tới Nhan Tô Ni thế mà tới hẳn công ty cô để gặp mặt, lúc Ninh Thư tan tầm, ra cửa lập tức nhìn thấy Nhan Tô Ni đang đứng ở cửa công ty chờ mình.
Ninh Thư làm bộ không nhìn thấy cô ta, lập tức rời đi.
“Tĩnh Tĩnh…” Nhan Tô Ni đuổi theo Ninh Thư, Ninh Thư quay đầu hỏi, “Có việc gì?”
“Giờ trời cũng đã tối rồi, mình mời cậu ăn tối nhé.” Nhan Tô Ni nói.
Hai người vào nhà hàng Trung, Ninh Thư gọi vài món, đồ ăn lục tục được dọn lên bàn, Ninh Thư vừa ăn vừa nói: “Tìm tôi có việc gì, nếu là việc của An Húc Thần, thì cô không cần phải nói đâu.”
“Cậu cảm thấy ngoại trừ việc liên quan đến An Húc Thần, chúng ta còn có thể nói chuyện gì?” Nhan Tô Ni nói.
Ninh Thư gật gật đầu, “Cũng đúng, chuyện trò giữa những người phụ nữ ngoài đàn ông cũng chỉ có đàn ông, xác thật không có vấn đề nào khác để nói chuyện.”
“Tĩnh Tĩnh, có phải nếu mình cắt đứt hoàn toàn với An Húc Thần, cậu sẽ không đối xử lạnh nhạt với mình nữa đúng không?” Nhan Tô Ni nói.
Ninh Thư gắp một miếng cá hầm ớt, thổi thổi đút thức ăn vào mồm, “Sao có thể thế được, tôi vẫn sẽ lạnh nhạt với cô vậy thôi.”
Nhan Tô Ni thở dài một hơi, “Mình không nghĩ cậu lại để ý tới vậy, vậy mình sẽ chia tay với An Húc Thần, để các cậu vui vẻ chung sống với nhau.”
Ninh Thư sắc mặt không đổi, “Sao vậy, giờ thấy An Húc Thần nghèo túng, tình hình công ty không tốt, vậy nên cô phải lập tức rời khỏi hắn à?”
“Hai người không phải tình yêu đích thực của nhau sao?”
Ninh Thư vừa nói vừa gắp đồ ăn ăn,”Quả nhiên độc thân thì thích làm gì cũng được nhỉ.”
Ninh Thư lại phát hiện ra một đặc điểm của Nhan Tô Ni, đó là trăng hoa, cũng không thể gọi là trăng hoa được, mà phải nói là quá coi trọng mẫu người để yêu.
Hiển nhiên An Húc Thần lúc này không còn phù hợp với mẫu đàn ông lý tưởng trong nội tâm của Nhan Tô Ni.
Ghét anh rồi, không có cảm giác thì lập tức phải chia tay thôi.
“Tĩnh Tĩnh, cậu đừng chua ngoa vậy có được không, việc quan trọng nhất của chúng ta hiện giờ đó là giải quyết vấn đề, giải quyết vấn đề giữa ba người chúng ta.” Nhan Tô Ni bất đắc dĩ nói.
Ninh Thư chớp chớp mắt, tôi chua ngoa?
“Mọi việc đã giải quyết hoàn mỹ, tôi ly hôn, thành toàn tình yêu của các người rồi, vậy cô còn muốn giải quyết thế nào nữa, Nhan Tô Ni, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Nhan Tô Ni vừa định nói tiếp, thì điện thoại vang lên, Nhan Tô Ni cầm di động lên xem, liếc Ninh Thư một cái, ra khỏi phòng nghe điện thoại.
Ninh Thư vừa ăn, vừa căng lỗ tai muốn nghe xem Nhan Tô Ni nói cái gì?
Khoảng chừng khoảng bảy tám phút sau, Nhan Tô Ni mới đi vào, trên mặt cô ta hơi hơi ửng đỏ, rất hợp với cả đầu tóc uốn nhuộm đỏ của mình, rất xinh đẹp.
Ninh Thư híp mắt nhìn chằm chằm Nhan Tô Ni, Nhan Tô Ni bị Ninh Thư nhìn tới mức không được tự nhiên, cầm đũa lên dùng bữa.
Song đồ ăn trên bàn đều bị Ninh Thư cho gần hết vào bụng, Nhan Tô Ni giơ đũa dạo qua một vòng, cuối cùng lại buông đũa xuống.
Ninh Thư có chút hoài nghi Nhan Tô Ni đã có bạn trai mới.
Bằng không vì cái gì vừa mới gọi điện thoại còn phải tránh đi.
Ninh Thư vẻ mặt tùy ý hỏi: “Vừa rồi là An Húc Thần gọi tới à?”
Nhan Tô Ni sửng sốt, lắc đầu phủ định, “Là việc của công ty.”
Quả nhiên không phải An Húc Thần gọi tới.
Việc của công ty mà còn phải tránh đi, rõ ràng không phải việc của công ty, chém gió.
Có khả năng An Húc Thần bị phản bội rồi.
Nhan Tô Ni phản bội hắn rồi, mà Tiết Tĩnh cũng phản bội hắn.
Nếu muốn sống với nhau không có trở ngại gì, thì dù sao cũng phải tránh việc mọc sừng trên đầu.
An Húc Thần tội gì phải níu kéo hai người phụ nữ.
“Tĩnh Tĩnh, hiện giờ mình rất ít liên lạc với An Húc Thần, mình sẽ từ từ chậm rãi chặt đứt với anh ta, có lẽ mình cũng sẽ không xuất hiện trước mặt hai người nữa, nếu vậy cậu có thể đừng hận mình nữa có được không?” Nhan Tô Ni nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư thong thả ung dung lau miệng, cầm túi đứng lên.
Thuận tay cầm lấy một đĩa đồ thừa, đi đến trước mặt Nhan Tô Ni, kéo cổ áo Nhan Tô Ni ra, đổ hết một đĩa thức ăn thừa cùng nước có sẵn trong đĩa vào trong áo của Nhan Tô Ni.
Nhan Tô Ni kinh hãi thét chói tai đứng lên, vội vàng lấy giấy lau bên trong quần áo.
“Cậu làm cái quái gì vậy?” Nhan Tô Ni thét to với Ninh Thư, hôm nay cô ta mặc váy liền, nước canh chảy tuột xuống cẳng chân, trên quần áo dính đầy vết nước thấm chặt vào người, có thể tưởng tượng ra tình hình bên trong quần áo chật vật tới mức nào.
“Nhan Tô Ni, bỏ cái ý nghĩ vất đồ bỏ của cô vào người tôi đi, cô không cần tên khọm già An Húc Thần, lại muốn đẩy cho tôi, cô nghĩ tôi là cái bãi tập kết rác của cô à?” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Mẹ nó, chỉ vì một thằng đàn ông, phiền vcc, nếu không phải vì sợ phạm tội, Ninh Thư mẹ nó thật sự có ý nghĩ muốn băm chả An Húc Thần.
“Tiết Tĩnh, mày thật sự cho rằng mình tốt đẹp lắm à, không phải mày cũng thích An Húc Thần sao, mày lại còn cho rằng mình ái ố mỹ miều lắm ấy hả, nói trắng ra là mày đoạt bạn trai của tao, hai người chúng mày cũng chỉ là kết hôn trên danh nghĩa mà thôi, mà kể cả cho dù có kết hôn rồi đi chăng nữa, thì cũng biểu đạt được điều gì?” Nhan Tô Ni cầm đĩa trên bàn ném về phía Ninh Thư.
P/s: Cười ĩa…..