Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1174

Dịch: Moringa

Ninh Thư không nghĩ tới việc hôm nay mấy tên này lại mò đến nhanh tới vậy, có thù tất báo là chuyện không phải bàn, nhưng sao lại sớm thế nhỉ.

Cho dù là quân tử thì cũng phải mười năm mới báo thù cơ mà.

Những kẻ này đứng đầy cả sân, kêu gào ầm ĩ.

“Cậu nhanh tìm cơ hội chạy đi nhé, còn mình sẽ tìm cách cản bọn họ lại, không thể để bọn người này bắt được cậu, biết chưa?” Ôn Lương nôn nóng nói với Ninh Thư.

Ôn Lương chạy ra ngoài, hét to với những kẻ này: “Các ngươi chạy đến nhà của ta làm gì?”

Ôn Lương nhìn thấy trong sân có rất nhiều người đến, trong đó còn có mấy tên thân hình vạm vỡ, không chỉ có vậy còn có kẻ cầm trong tay một cái lồng sắt.

Trong lòng Ôn Lương hơi run, bởi cậu nhóc hiểu rõ công dụng của cái lồng sắt là gì.

Đây là một trong những pháp khí bắt giữ yêu thú mà bọn buôn lậu dùng, pháp khí này rất lợi hại, lồng sắt có thể phóng to cũng có thể hóa nhỏ, chỉ cần bị nhốt trong lồng, đừng mơ tưởng tới chuyện chạy trốn nữa.

Chiếc lồng gây áp chế rất lớn đối với yêu thú, bị nhốt trong lồng, yêu thú sẽ suy yếu đi chẳng khác gì mấy con chó mèo bị bệnh.

“Ôn Lương, nhanh đem con súc sinh kia giao ra đây, đừng cho là bọn ta không biết đó là yêu thú, Ôn Lương, ngươi dám ngang nhiên làm bạn với yêu thú.” Cánh tay Ôn Học bị bó kín, bởi vì phẫn nộ, khuôn mặt trở nên vặn vẹo.

“Tiểu Hắc không phải yêu thú, cậu ấy chỉ là một con chó nhỏ thôi.” Ôn Lương lớn tiếng nói, trong lòng thầm cầu nguyện cho Tiểu Hắc có thể trốn nhanh đi.

“Là chó hay yêu thú, thì cứ để cho những tên buôn yêu thú phân biệt đi, con súc sinh kia khiến ông đây ra nông nỗi này, ông muốn lột da hầm canh nó.” Ôn Học âm ngoan nói.

Vết cào trên cánh tay hắn rất sâu, chỉ cần sâu thêm một phân nữa thôi, là cánh tay hắn sẽ trở thành tàn phế.

Ôn Lương dù đang run rẩy nhưng vẫn thẳng lưng ưỡn ngực nói: “Là ngươi động thủ với ta trước, Tiểu Hắc chỉ bảo vệ ta thôi.”

“Con súc sinh đó yêu tính chưa bỏ, hôm nay chỉ khiến ta bị thương, chưa biết chừng một ngày nào đó lại đả thương những người dân trên trấn nữa.”

“Thái gia gia ta quản lý thị trấn này, không thể để chuyện như thế xảy ra được, ta đây là lo nghĩ cho người trong trấn, Ôn Lương, chẳng lẽ ngươi muốn hại chết những người khác sao?” Ôn Học chụp lên đầu Ôn Lương vô số tội danh.

“Ngươi đúng là đồ thiên sát cô tinh, khắc chết người trong nhà mình chưa đủ, lại còn muốn hại chết toàn bộ người dân trong trấn nữa hả?”

(Vỗ tay, ~~~ 10 điểm cho việc ăn đứng dựng ngược, ngậm máu phun người của cháu, mời cháu về chỗ)

Ôn Lương bị lời nói của Ôn Học làm cho sửng sốt, nhưng vẫn kiên định như cũ nói: “Tiểu Hắc là chó, không phải yêu thú như lời ngươi nói, chắc chắn không phải yêu thú.”

“Nó là yêu thú hay thứ súc sinh gì thì ngươi cũng lôi nó ra nhìn thì biết, ngươi không giao nó ra có phải vì đang chột dạ không?”

Ôn Lương tức run người, biết rõ Ôn Học đang khích tướng, nhưng lại không làm được gì hắn.

Nhìn đám người buôn lậu mang trên mình sự tàn ác, trong lòng Ôn Lương tràn đầy tuyệt vọng.

Không biết hồ ly nhỏ đã trốn được chưa.

Vài người đẩy Ôn Lương ra, làm cậu ngã ngồi trên mặt đất, cuống quít đứng lên.

Ôn Học cười nhạo một tiếng, “ Đã làm bạn với yêu thú, lại còn cùng chung một phòng.”

Cả đám xông vào phòng, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen, ngay sau đó trên mặt đau xót, có thứ gì đó sắc nhọn cắt qua da thịt trên mặt.

“Á…”

“Mặt ta…”

“Mắt của ta…”

Đám người ngay lập tức kêu la, bụm mặt.

Ninh Thư nhảy dựng, tặng thêm một vuốt lên trên vết thương đang băng bó của Ôn Học.

“A…” Ôn Học kêu thê lương.

“Mau, mau bắt con súc sinh đó lại.” Ôn Học nghiến răng nghiến lợi hô.

Đám buôn lậu ném lồng sắt trong tay về phía Ninh Thư, cái lồng sắt từ từ to lên.

Nhìn thấy cái lồng, trong lòng Ninh Thư lập tức dâng lên cảm giác bực bội, hơn nữa sức mạnh trong cơ thể dường như bị thứ gì đó chặn lại.

Ninh Thư tránh né pháp khí, pháp khí chụp hụt, lại bay về hướng Ninh Thư.

Ninh Thư nhảy dựng lên, khuyến mại cho cái lồng pháp khí đôi nhát cào.

Pháp khí bị vuốt của Ninh Thư đánh bay vào tường, "loảng xoảng" một tiếng, ấy vậy mà lại không bị hề hấn gì.

“Cậu đi mau đi, nhanh lên.” Ôn Lương cũng nhận ra tình huống hiện tại không khả quan.

Ninh Thư hướng về Ôn Lương kêu một tiếng, dùng miệng lôi kéo quần áo Ôn Lương, đối phương người đông thế mạnh, trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách.

Ôn Lương sốt ruột nói: “Cậu đi trước đi, bọn họ không dám làm gì mình đâu.”

Ninh Thư: “……”

Gớm, tự tin thế cậu em, lại định nằm mơ bắt con tưởng bở à cậu em.

Mấy kẻ đó đều đã chịu vài cào của cô, da tróc thịt bong, giờ mà bỏ qua cho Ôn Lương mới là lạ.

Đặc biệt là Ôn Học.

“Cậu đi nhanh đi.” Ôn Lương đẩy Ninh Thư.

Ninh Thư sao có thể dứt áo rời đi như thế được, Bạch Tam Nương chính vì bỏ đi trong lúc hoạn nạn, mà mang sự thương tiếc đến hết đời, chuyện này cũng chính là tâm ma trong lòng Bạch Tam Nương.

“Ôn Lương, ngươi cấu kết cùng yêu thú, muốn gây hại cho toàn bộ thị trấn, ta phải bắt ngươi về để thái gia gia thẩm phán.” Mặt Ôn Học trắng bệch, trên mặt, trên tay đều là vết thương.

Hơn nữa cánh tay hắn còn bị thương tới hai lần.

Máu tươi chảy dài trên mặt, khiến Ôn Học hoài nghi gương mặt của hắn sắp bị hủy mất rồi.

Gã sai vặt bên cạnh Ôn Học không màng vết thương trên mặt mình, nhanh chóng bôi thuốc cho hắn.

“Ta không có, ta cũng chưa từng gây bất kỳ tổn hại gì cho ai trong thị trấn.” Ôn Lương gân cổ nói, mạch máu nổi lên, trên cổ ửng đỏ một mảng.

“Đó là thứ gì?” Ôn Học chịu đau hỏi bọn buôn lậu yêu thú.

“Hơi giống hồ ly.”

“Hờ hờ, hóa ra là ở cùng hồ ly tinh, bị nó mê hoặc tâm trí, nên mới có thể làm ra những chuyện điên rồ này đây.” Ôn Học oán hận nói.

Hiện tại tất cả mọi người đều bận xử lý vết thương của mình, có tên buôn lậu bị Ninh Thư cào mù mắt, đang nằm trên đất kêu la thảm thiết.

Toàn bộ cơ thể yêu thú đều quý giá, xương cốt hoặc da lông đều có thể luyện khí, da thịt mang tinh hoa đất trời, giúp người ăn được cường gân kiện cốt.

Cực kỳ đắt giá.

Ninh Thư dùng sức kéo Ôn Lương về hướng lỗ chó.

Điều quan trọng nhất bây giờ là mạng sống, nhà cửa hay mấy thứ linh tinh vụn vặt khác đều chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần còn sống thì vẫn có hi vọng.

“Đuổi theo…” Ôn Học âm ngoan nói, “Vốn nghĩ sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng không ngờ tới ngươi lại tàn độc tới thế, nuôi yêu thú tấn công người khác, Ôn Lương, ngươi chết chắc rồi.”

Ôn Lương sửng sốt trong giây lát, lại thấy Ninh Thư kéo mình mất sức, cậu nhóc xoay người, nhanh chóng bỏ chạy, theo Ninh Thư chui qua lỗ chó, hướng về sau núi.

Mấy tên kia lần theo dấu chân trên tuyết đuổi sát theo sau.

Ôn Lương hổn hển chạy đi, đám người phía sau càng lúc càng gần.

Ninh Thư nhìn mấy dấu chân trên mặt tuyết, quyết đoán chỉ ra, còn nó thì hai người bọn họ xác định bỏ xác nơi đây.

Ninh Thư ngẫm nghĩ, dùng móng vuốt đào tuyết thành một hố, đẩy Ôn Lương nằm xuống.

Sau đó lại dùng tuyết phủ lên người Ôn Lương, chỉ để lại một lỗ để thở.

Giấu Ôn Lương ổn thỏa, Ninh Thư lập tức chạy trở về, suy cho cùng vẫn phải đánh một trận với bọn người này, để chúng không thể đuổi theo được nữa.

Ninh Thư điều động khí kình trong thân thể, một ngọn gió sắc bén quét về hướng những kẻ kia.

Đám người bám theo còn đang tập tễnh trên mặt tuyết, trong nháy mắt, một bóng đen xuất hiện trước mặt, móng vuốt bay múa, có thể nghe được tiếng vải vóc bị xé rách.

Thân thể bọn họ chợt lạnh, gió thổi tụt cả trứng lại, cúi đầu thấy, quần đã tuột từ bao giờ.

Vội vàng kéo quần lên, hai tay túm quần, chẳng có cách nào cản được công kích hay phản đòn.

Ninh Thư múa vuốt vẩy qua vẩy lại, mỗi vuốt hạ xuống đều cuốn theo tơ máu.

“Nhanh lên, nhanh giết chết con nghiệt súc đó đi.” Ôn Học tức hộc máu hô lên.

Pháp khí trong tay một tên buôn lậu không ngừng biến đổi, ầm ầm đè về phía Ninh Thư, muốn nhốt Ninh Thư vào lồng.

P/s::D sắp tết rồi
Bình Luận (0)
Comment