Dịch: Moringa
Trước mắt là bảo vật, ba tên tu sĩ không chút do dự lập tức tiến lại gần để đoạt lấy.
Có được bảo bối giá trị liên thành trong tay, dù để ăn vào hay mang đi bán, đều có lời hết.
Trái cây có bốn quả, nếu có thể đoạt một, đã là tốt lắm rồi.
Đừng thấy ba người đó lúc này chưa có xung đột mà nhầm lẫn, tính toán trong đầu họ đã lộ rõ như ban ngày.
Ba người ngự kiếm phi hành bay về hướng vách núi có cây hỏa diễm.
Nhưng lúc ba người vừa bay đến, có một bầy thiêu thân to tầm ngón tay cái che trời bay tới.
Trước đó tất cả mọi người không phát hiện bầy thiêu thân này, những con thiêu thân này bám trên vách núi, màu sắc trên cơ thể chúng trùng màu với màu đất ở vách đá.
Khi thấy có người tới gần, bầy thiêu thân ùn ùn bay tới tấn công, lúc chúng vỗ cánh, có bột phấn màu trắng rơi xuống.
Bột phấn này hẳn là vũ khí phòng vệ của lũ thiêu thân.
Bột có mang độc!!
Giữa trời băng tuyết, thiêu thân hẳn phải đông lạnh chết rồi mới đúng, nhưng nơi này lại tụ tập nhiều thiêu thân, hẳn là dựa vào hơi ấm của hỏa diễm quả.
Loài thiêu thân có tính hướng sáng và ưa nhiệt, chúng phải sống dựa vào hơi ấm của hỏa diễm quả cho qua mùa đông, giờ thấy có người muốn hái, bầy thiêu thân này lập tức bay tới tấn công.
Bầy thiêu thân bao vây ba người nọ, dẫu có dùng đao chém bầy thiêu thân này cũng không khác gì dùng pháo đuổi muỗi.
Đám thiêu thân này chủ yếu chỉ tấn công vào mặt hoặc vào mắt người, hơn nữa chúng lại còn có độc, lực sát thương rất lớn.
Có điều cũng không thể quên rằng, ba người này là người tu chân, một tên trong đó bóp pháp quyết, gọi ra một con hỏa long, trong nháy mắt đốt trụi toàn bộ đàn thiêu thân trước mặt, xác thiêu thân rơi lả tả trên mặt đất.
Trong không khí ngập ngụa trong mùi khét của xác thịt bị thiêu rụi.
Nhưng đám thiêu thân số lượng quá lớn, hết đợt này lại tới đợt khác ào lên, tuy rằng sức chiến đấu chẳng đáng kể, nhưng cũng khiến người ta bực bội.
Ninh Thư nhìn hỏa diễm quả trên vách núi, phủ phục thân mình, cơ bắp toàn thân căng cứng, sau đó vận khí dẫm lên triền vách núi, nhanh như chớp chạy tới trước quả hỏa diễm.
Quả hỏa diễm chỉ nhỏ bằng quả cà chua bi, Ninh Thư dùng miệng ngậm hai viên rồi đánh bài chuồn.
Ninh Thư không dám dừng lại một giây, chạy nhanh như chớp.
“Sư huynh, có con súc sinh cướp mất hai quả rồi.” Một tên tu sĩ giận dữ nói, lúc mở miệng bị một con thiêu thân nhào vào trong miệng.
Con thiêu thân vẫy cánh trong miệng, khiến gã ghê tởm khủng khiếp, hơn nữa còn bị trúng độc, khiến cho toàn bộ khoang miệng và môi đều tê dại mất cảm giác.
Ninh Thư ngậm hỏa diễm quả nhanh chóng chạy trốn, nhiệt độ của quả hỏa diễm rất cao, Ninh Thư cảm giác đầu lưỡi bị bỏng đến nổi bọc nước.
Ngay cả nước bọt trong miệng cũng như sôi lên.
Có điều Ninh Thư vẫn phải cố dùng miệng ngậm chặt, không thì lũ thiêu thân lại đuổi theo.
Nàng để lại hai quả hỏa diễm là đề phòng ngừa lũ thiêu thân và mấy tên tu sĩ đuổi theo mình.
Thêm nữa, trái cây chỉ còn hai, mà có tận ba người.
Nếu có thể khiến chúng đồng môn tương tàn thì càng tốt.
Ba người ăn chia không đều, chắc chắn sẽ xảy ra việc tranh đoạt.
Ninh thư thở hồng hộc chạy về phía hang động, Ôn Lương đang đứng ở cửa động chờ đợi.
Bên ngoài thật sự quá lạnh, đôi tay Ôn Lương co ro xiết lại bọc chặt lấy quần áo, không ngừng nhảy tới nhảy lui sưởi ấm.
Thấy Ninh Thư quay lại, cậu nhóc không kìm được mà nở nụ cười.
Ninh Thư chạy vào trong động, nhanh chóng nhả hỏa diễm quả trong miệng ra, lè lưỡi hít hà.
Đầu lưỡi Ninh thư bị nóng đỏ bừng, không khỏi than thầm, thế gian rộng lớn việc quái gì cũng có thể xảy ra.
Một trái cây mà có thể nóng đến như vậy, không hiểu lấy nhiệt lượng từ đâu ra.
Lúc Ninh Thư nhả hỏa diễm quả ra, ngay lập tức có nguồn nhiệt tỏa ra từ giữa hang, toàn bộ hang động ấm áp hẳn lên.
“Đây là thứ gì?” Vẻ mặt Ôn Lương ngạc nhiên, bởi vì lạnh, không kìm được tới gần trái cây.
Ninh Thư đẩy một quả hỏa diễm đến trước mặt Ôn Lương, Ôn Lương liếc nhìn Ninh Thư một cái, nhặt hỏa diễm quả lên.
“Úi úi á, nóng.” Ôn Lương tung hứng quả hỏa diễm qua lại giữa hai tay, “Nhưng cũng rất ấm.”
Ninh thư: →_→ ….
Ninh thư làm mẫu ăn hỏa diễm quả vào bụng, lúc cắn vỡ quả, nước quả bên trong tràn cả khoang miệng.
Cảm giác như giữa mùa hè nóng chết cha còn ăn tiểu long bao vừa mới ra lò, nước quả trong miệng, nóng tới mức tuột mn cả lưỡi.
Ninh thư mặt không cảm xúc nuốt xuống bụng.
Ôn Lương hỏi, “Quả này có thể ăn sao?”
Ninh thư gật đầu, không nóng chút nào đâu cậu em ạ.
Ôn Lương cắn răng, ném trái cây vào trong miệng, nháy mắt muốn nhổ ra, quá nóng.
Ninh thư giơ móng vuốt đẩy cằm Ôn Lương, cằm vừa nâng lên, quả hỏa diễm lăn tuốt vào trong bụng.
Ôn Lương le lưỡi hà hơi, khó chịu kinh khủng, giống như là nhai sống một quả ớt hột cay xé miệng, yết hầu và dạ dày bỏng cháy như bị thiêu đốt.
Sau đó toàn thân đều nóng khủng khiếp, Ôn Lương có cảm giác như mình bị ném vào trong vạc dầu.
“Nóng quá, nóng quá ……” Ôn Lương nằm trên mặt đất giằng xé quần áo của mình, vẻ mặt vặn vẹo.
Trông cậu nhóc cực kỳ thống khổ.
Lớp da trên người đỏ rực, chẳng khác gì tôm luộc, mồ hôi chảy ròng ròng khắp người.
“Cố chịu chút đi.” Ninh thư nói thầm trong lòng, tẩy gân phạt tủy đâu phải chuyện dễ dàng.
Mồ hôi Ôn Lương tuôn ra như mưa, quần áo trên cơ thể ướt đẫm dính vào người, gân xanh trên trán cũng kịch liệt nhảy nhót.
Theo thời gian trôi đi, mồ hôi chảy ra dần dần trở nên vẩn đục, trên người hắn giống như bị người ta trét một lớp than bẩn đen như mực.
Ôn Lương đau đến mức ý thức cũng trở nên mơ hồ, trong miệng nôn ra máu đen, một bãi nối tiếp nhau, mang theo mùi tanh hôi.
Đây là tạp chất trong gân mạch và nội tạng của thân thể bị thải ra.
Đến cuối cùng Ôn Lương nằm trên mặt đất rên rỉ mấy câu không thành tiếng, tiếng hít thở mỏng manh, đau đến đến tận cùng, đã lâm vào hôn mê.
Ninh Thư giật giật mũi, má ơi, thúi hoắc.
Ninh Thư cũng ăn một trái, nhưng đau đớn vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng.
Lông trắng trên người Ninh Thư cũng bị nhiễm đen một ít, là tạp chất mà thân thể thải ra.
Ninh Thư có cảm giác toàn thân nhẹ nhàng, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được linh khí xung quanh.
Nhìn Ôn Lương hôn mê trên mặt đất, Ninh Thư nằm xuống bên cạnh, bắt đầu hấp thu linh khí.
Quả nhiên đã đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, tốc độ Ninh Thư hấp thu linh khí tăng lên rất nhiều so với lúc trước.
Ninh Thư rơi vào trạng thái như ngủ như không, linh khí tụ tập lại xung quanh, hình thành một vòng bao lấy Ninh Thư.
Đương nhiên người bình thường cũng không thể nhìn thấy linh khí, chỉ có thể cảm giác không khí lạnh dần thôi.
Không biết đã tu luyện bao lâu, lúc Ninh Thư mở mắt ra đã không thấy Dịch Lương đâu.
Trong hang thoang thoảng mùi hôi thối, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cậu nhóc đâu.
Trong lòng Ninh Thư căng thẳng, tên nhóc kia đâu rồi, lỗ mãng chuồn đi thế lỡ gặp phải mấy tu sĩ trước cũng đoạt quả Hỏa Diễm thì phải làm sao giờ.
Tuyệt đối sẽ dẹo ngay từ phút giây chạm mặt đâu tiên.
Rốt cuộc thì nhóc đi đâu rồi?
Ninh Thư rời khỏi hang động, định đi tìm Ôn Lương.
Vừa mới bước ra ngoài, Ninh Thư đã gặp được Dịch Lương, trong tay cậu nhóc còn đang cầm một con thỏ.
Lúc chạy, trông thằng nhóc cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng.
Chỉ chốc lát đã tới trước mặt Ninh Thư.
“Hôm nay chúng ta ăn thịt thỏ nướng.” Dịch Lương nắm lấy hai tai con thỏ, quơ quơ về phía Ninh Thư.
Có lẽ Dịch Lương đã tắm rửa kĩ càng, dơ bẩn trên người đều được tẩy sạch, trở về với làn da trắng nõn lúc ban đầu.