Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1197

Dịch: Gin

Mỗi ngày đều nghe sư huynh nói về việc thế giới bên ngoài nguy hiểm, tối tăm tới mức độ nào, vì vậy Tiểu Nhu thật sự không có khát vọng gì với việc tìm hiểu thế giới rộng lớn bên ngoài cả.

Ninh Thư nhìn quanh phòng, ở chỗ này muốn cái gì có cái đó, còn có các sư huynh cẩn thận tỉ mỉ quan tâm.

Có người nguyện ý trở thành chim hoàng yến, lại cũng có người nguyện ý bay lượn giống hùng ưng.

Còn tình hướng của Tiêu Nhu, cô bé bị những người này dùng phương thức nhẹ nhàng trói chặt cánh của mất rồi.

“Sao ngươi lại là Thánh Nữ, ta tới Âm Dương Tông bao lâu rồi, cũng không hề biết tông này có Thánh Nữ?” Ninh Thư nửa thật nửa giả nói.

“Thánh Nữ chỉ là một cái danh xưng, bé đừng để ý, người khác có biết hay không cũng không quan trọng.” Tiểu Nhu không để ý nói.

Trong lòng Ninh Thư có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, “Ngươi còn nhớ những việc trước đây không, ngươi còn người thân nào không?”

Tiểu Nhu gãi gãi đầu, “Sư phụ nói tỷ là cô nhi, còn sự tình lúc trước, tỷ cũng không nhớ nữa.”

Ninh Thư còn muốn nói chuyện với Tiểu Nhu thêm lúc nữa, nhưng lại nghe thấy tiếng mở cửa, còn có giọng nói của nha hoàn, “Chưởng môn, Thánh Nữ đang ngủ.”

Ninh Thư nhỏ giọng nói với Tiểu Nhu: “Mai ta lại tới chơi với ngươi, có điều đừng nói cho người khác biết đến sự tồn tại của ta nhé.”

Ninh Thư nhảy cửa sổ ra ngoài, nép sát vào vách tường.

Một giọng nói trầm thấp vang lên, “Ta mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng người nói chuyện.”

Nam tử mặc cẩm y nhanh chân đi đến trước cửa phòng, mở cửa ra, tiến vào trong phòng, nhìn tới Tiểu Nhu đang nằm trên giường.

“Sư phụ.” Tiểu Nhu nói.

“Vừa rồi Tiểu Nhu nói chuyện với ai thế?” Trong giọng nói của nam nhân mặc cẩm y hàm chứa hàn ý, “Không phải sư phụ nói, không được tiếp xúc với người lạ sao, người ở bên ngoài rất nguy hiểm, cũng rất đáng ghê tởm.”

Ninh Thư nép sát vào chân tường, ẩn đi hơi thở của mình, nghe thấy nhưng lời này thì thật sự cảm thấy cạn kiệt lời.

Trên thế giới này còn có người nào nguy hiểm, đáng ghê tởm hơn người của Âm Dương Tông chứ?

Những người này tuy rằng không có biến Tiểu Nhu thành lô đỉnh như người bình thường khác, nhưng cũng dùng cách tương tự để bồi dưỡng cô bé thành lô đỉnh, không những thế còn bồi dưỡng thành lô đỉnh cường đại.

Có thể tự mình tu luyện thì không thích, lại thích toàn tâm toàn ý tín nhiệm trở thành lô đỉnh của bọn họ cơ.

Có cần phải thế không?

Không biết lễ nghĩa liêm sỉ, cái gì cũng không biết, trở thành lô đỉnh vô tri đơn thuần.

Mặt hồ ly của Ninh Thư có chút vặn vẹo, cho nên đây là một kế hoạch nuôi dưỡng lô đỉnh.

Rồi tới lúc gặt hái kết quả sẽ thành mấy p?

Ninh Thư ở trong lòng tính nhẩm, năm sư huynh, một sư tôn, hậu kỳ không biết còn có bao nhiêu người nữa gia nhập.

Cho nên…

Ninh Thư hoài nghi thế giới này căn bản là thế giới thịt văn đã vậy lại còn là NP?

Tiểu Nhu chính là nữ chủ thịt văn NP?

Ninh Thư:……………

Mặt Ninh Thư không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng nội tâm lại dậy sóng mãnh liệt, chờ đến khi vị sư phụ kia đi rồi, Ninh Thư mới đề khí nhảy qua tường rào, cong mông trở về tìm Ôn Lương.

Suy đoán trước của Ninh Thư, đó là Ôn Lương giữ vai chính thế giới này, cho nên mới gặp nhiều khó khăn.

Nhưng đời không như mơ, giờ cô mới phát hiện ra, bé con ơi, em gái nhóc mới là vai chính.

Ninh Thư đi lại cả một ngày trong Âm Dương Tông, lúc này sắc trời cũng đã tối, có bóng đêm yểm hộ, rất nhanh Ninh Thư đã quay trở lại.

Ôn Lương như cũ bị Mạnh Hứa nhốt lại, trong phòng có thắp đèn, Ninh Thư đứng ở cửa kêu nhẹ một tiếng.

Ôn Lương vội vàng tới cửa, xuyên qua tấm cửa bị khóa nôn nóng hỏi Ninh Thư: “Tiểu Hắc, cậu không sao chứ, mình lo chết mất.”

“Ta không có việc gì.” Ninh Thư nhỏ giọng nói, hỏi: “Ta tìm được một người trông có vẻ giống nhóc, muội muội nhóc có điểm gì đặc biệt không?”

Ôn Lương kích động muốn mở cửa, nhưng cửa lại bị khóa trái, khoá cửa lắc lư hai cái.

“Muội ấy hiện đang ở nơi nào, có gặp bất trắc gì không?” Ôn Lương muốn hỏi muội muội có phải đã trở thành lô đỉnh rồi không, nhưng lời này thế nào cũng không thể nói được thành lời.

Xuyên qua khe cửa nhìn chằm chằm Ninh Thư.

Ninh Thư nói: “Muội muội của nhóc rất khỏe, chưa bị biến thành lô đỉnh, muội muội nhóc còn là Thiên Linh Căn đấy nhé.”

“Thiên Linh Căn?” Ôn Lương lặp lại một tiếng, sau đó thở hắt ra một hơi, “Không có việc gì thì tốt.”

Tuy rằng chưa bị biến thành lô đỉnh, nhưng tình huống cũng chẳng khả quan hơn là mấy.

Tiểu Nhu hình như không nhớ được ký ức trước kia, mấy năm nay lại cùng sư phụ và các sư huynh sớm chiều ở chung, cực kỳ tín nhiệm và ỷ lại bọn họ.

Những lô đỉnh khác bị bạo lực bên ngoài phá hủy tâm trí, còn tâm trí Tiểu Nhu là bị phá hủy từ trong tinh thần, cho dù có là Thiên Linh Căn, có thể tu luyện ra thực lực mạnh mẽ cũng không làm được trò trống gì.

Trở thành đóa hải đường, tùy ý những người này ngắt hái, đồng thời không lo ăn không lo mặc, cũng chẳng biết thế nào là nguy hiểm, bởi họ sẽ dùng hết toàn tâm toàn lực bảo hộ cô bé.

“Ta thấy nữ hài kia ở chỗ khóe mắt có một viên lệ chí, màu đỏ, nhóc nhớ lại xem muội muội nhóc có không?” Ninh Thư nói với Ôn Lương.

“Đúng, đúng vậy.” Ôn Lương càng thêm kích động, “Khi còn nhỏ lúc nương ôm muội muội trong lòng, có nói nữ tử có lệ chí lớn lên phúc mỏng, còn muốn tìm người nhờ họ bỏ nốt ruồi đỏ đó đi.”

“Tiểu Hắc, cảm ơn, cảm ơn cậu.” Ôn Lương lau nước mắt trên mặt.

Ninh Thư nhếch nhếch khóe miệng, phúc mỏng gì đó chị đây không tin, nhưng khóe mắt có một nốt ruồi son như thế, lại có vẻ thực vũ mị.

Đặc biệt là trên gương mặt hồn nhiên của Tiểu Nhu, có một nốt như vậy, có nét mị hoặc ẩn trong thuần tịnh, quả đúng là nữ nhân lý tưởng trong lòng nam nhân, đơn thuần lại vũ mị.

“Mình muốn đi gặp Nhu Nhu.” Ôn Lương sốt ruột nói.

Ninh Thư trầm ổn nói: “Nhóc không nên gấp gáp, chuyện này yêu cầu chúng ta phải lên kế hoạch một cách cẩn thận, nhóc cứ thế này cũng không có cách nào đi ra ngoài được đâu, chờ ta tìm một tên đệ tử Âm Dương Tông có dáng người như nhóc rồi tính tiếp.”

Ôn Lương hít một hơi thật sâu “Mình hiểu rồi.”

Ôn Lương cũng rõ ràng, không được xúc động, không chỉ không cứu được muội muội, còn sẽ khiến bản thân rơi vào trong đó.

Đến lúc đó lại càng không cứu được muội muội.

Ninh Thư cũng không ôm bao nhiêu hy vọng khi nghĩ cách cứu Ôn Nhu ra khỏi chốn này, bởi Ôn Nhu đã quen với cách sống hiện tại.

Sẽ không nghĩ tới việc thay đổi cách sống, đặc biệt từ trước tới nay Ôn Nhu còn chưa bước qua khỏi cổng viện.

“Ta lại đi tìm hiểu thêm, nhóc cứ ở đây chờ đợi.” Ninh Thư dặn dò một câu.

“Tiểu Hắc, mình nghĩ chúng ta phải nhanh một chút, Mạnh Hứa kia nhìn mình với ánh mắt rất quái dị, khẳng định là hắn muốn biến mình thành lô đỉnh.” Ôn Lương nói.

Ninh Thư không chút suy nghĩ nói: “Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, trực tiếp đánh ngất trói gô cổ hắn lại.”

Ninh Thư để ý, quan hệ giữa các đệ tử Âm Dương Tông rất lỏng lẻo, cho dù có một đệ tử tạm thời biến mất, những người khác cũng không hề chú ý tới.

Cả ngày đều chống đẩy, làm gì còn thời giờ đi quản việc của người khác.

Vũ lực Ôn Lương không yếu, hơn nữa bên người còn có nhóc hồ ly biết tạo huyễn thuật.

Nếu phải đối phó với Mạnh Hứa quả thực rất dễ dàng.

Ninh Thư lại tới sân viện của Tiểu Nhu, song cũng không có đi vào ngay, dừng bước trước cửa.

Cô cảm giác được viện của Tiểu Nhu có người canh gác, lại còn không chỉ có một người.

Tuy rằng hơi thở đã được thu liễm, nhưng Ninh Thư vẫn cảm giác được, lông trên người cô không chịu khống chế mà dựng ngược lên.

Ninh Thư không chút nghĩ ngợi xoay người rời đi.

Thừa dịp bóng đêm, Ninh Thư tay chân nhẹ nhàng sờ soạng khắp Âm Dương Tông.

Ban đêm lạnh lẽo, có điều hương vị ngọt ngấy ái nị trong không khí không còn ghê gớm như lúc ban ngày nữa.
Bình Luận (0)
Comment