Dịch: Gin
***
Thân thể Tống Hàn vốn dĩ đang trong trạng thái tiêu hao quá mức, nên lúc này hắn rất trông đợi vào việc cướp lấy âm nguyên của Ôn Nhu, nhưng kết quả thu được lại chả có cái khỉ mốc gì cả.
Âm nguyên lại càng không có, với kinh nghiệm chiếm đoạt vô số nữ tử nên Tống Hàn hiển nhiên biết Ôn Nhu là xử nữ, nhưng vì sao lại không có âm nguyên.
Lại càng không có sức mạnh gì chảy vào trong thân thể hắn.
Tống Hàn chịu đựng mỏi mệt, đau đớn cày cấy thêm một lúc lâu nữa, nhưng kết quả vẫn như cũ, không chiếm đoạt được chút sức mạnh nào.
Tống Hàn cực kỳ buồn bực kết thúc. Trước khi hắn dừng lại, Ôn Nhu ở dưới thân đã ngất, sắc mặt vô cùng hồng nhuận.
Tống Hàn nghi hoặc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ có người phong ấn sức mạnh của Ôn Nhu?
Không chiếm đoạt được sức mạnh, ngược lại còn mệt đến chết, Tống Hàn túm cổ áo Ôn Nhu, lôi về Âm Dương Tông.
Sau khi trở về nhà, Ôn Lương bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Tiểu hồ ly ở Âm Dương Tông ăn mệt, cũng bắt đầu nghiêm túc tu luyện, có đôi khi lại chạy về trong tộc một chuyến, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Còn Ninh Thư vẫn miệt mài xua tan âm hồn sát khí trong Huyết Hồn Kỳ cả ngày lẫn đêm.
Những tháng ngày an tĩnh như vậy từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Ôn Lương chậm rãi lớn lên, khác xa với vẻ gầy gò ốm yếu lúc mới gặp Ninh Thư.
Ôn Lương đang tự mình bước đi trên con đường trở thành nam tử hán.
Biết Ninh Thư là hồ ly, mỗi bữa cơm Ôn Lương đều mua cho Ninh Thư ít thịt.
Ăn thịt tốn kém quá nhiều, thật sự khiến Ninh Thư có chỗ không tiêu được, thẳng thắn bảo Ôn Lương không cần lãng phí tiền, nhóc ăn gì ta ăn nấy.
Ôn Lương ngẫu nhiên sẽ mua một ít mứt hoa quả đặt ở trong nhà, tới lúc tiểu hồ ly trở về lập tức có đồ nhóp nhép ăn.
Tuy ngày tháng trôi qua an bình, nhưng Ninh Thư nhìn ra được ở trong lòng Ôn Lương cũng không yên ổn như bề ngoài thể hiện, hiển nhiên là lo lắng cho Ôn Nhu.
Ôn Lương không ngừng tu luyện, chăm chỉ tu luyện, dường như không có lúc ngừng.
“Sao thế, trông nhóc có vẻ mệt mỏi quá vậy?” Lúc dùng bữa, Ninh Thư nhìn tới Ôn Lương thần trí không yên, trong mắt tràn đầy tơ máu, hình như không nghỉ ngơi tốt.
Còn một khả năng nữa chính là tẩu hỏa nhập ma.
Ôn Lương uống một ngụm cháo, xoa xoa ấn đường, “Mình có cảm giác không tốt lắm, hãi hùng khiếp vía, cứ cảm thấy hình như Nhu Nhu đã xảy ra chuyện.”
“Cũng đã hơn ba tháng rồi, mà không có tin tức gì của Nhu Nhu, thần trí của mình càng lúc càng không yên, cứ cảm thấy con bé dường như đã gặp chuyện, hiện giờ ngay cả việc tu luyện của mình cũng trì trệ không tiếp tục được nữa.”
“Không biết là ảo giác hay làm sao, mình cứ nghe thoang thoảng thấy tiếng Nhu Nhu kêu cứu với mình, nói mình nhanh tới cứu con bé.”
“Nhóc nghĩ xem nên làm thế nào?” Ninh Thư hỏi, “Đi Âm Dương Tông sao?”
Ôn Lương không nhịn được che ngực, trái tim không chịu khống chế kinh hoàng lên, đập thình thịch như gõ trống, phải sau một lúc lâu mới khôi phục lại được như bình thường.
Ninh Thư không có ý kiến, “Nếu nhóc muốn, thì đi thôi.”
“Nhưng chỉ với hai người chúng ta thật sự có thể đi sao?” Tuy muốn cứu em gái, nhưng Ôn Lương cũng hiểu việc chỉ dựa vào sức của hai người mà muốn tiến vào Âm Dương Tông cũng khó.
Ninh Thư cảm thấy Ôn Lương hẳn là đi cứu người.
“Vậy đi thôi, không đi nhóc ở lại chỗ này cũng vô dụng.” Ninh Thư nói.
Ôn Lương gật gật đầu, thu thập tay nải, mua lương khô, nước uống, vũ khí.
Thu thập xong xuôi, Ninh Thư thả rồng nước ra, Ôn Lương nhảy lên trên người rồng nước, nhoáng lên một cái lập tức biến mất.
Từ trấn nhỏ đến Âm Dương Tông không ngắn, cho dù với tốc độ cực nhanh của rồng nước, cũng phải hai ngày mới tới nơi được.
Thiên Khê Cốc vẫn như cũ, sương trắng bao phủ, Ôn Lương sầu não, “Vào thế nào đây?”
Lần trước được đệ tử Âm Dương Tông dẫn vào, lần này không dùng trò cũ muốn tiến vào cũng thật sự rất khó.
Ninh Thư trấn định nói: “Không cần, dùng bạo lực tự mình vào.”
Rồng nước bay đến trên kết giới, thân thể càng lúc càng lớn, càng ngày càng ngưng đọng, sau đó quẫy mạnh đuôi một cái xuống trận pháp kết giới.
Kết giới tức khắc run lên hai cái, những cũng vẫn chưa bị phá vỡ.
Rồng nước tiếp tục đập lên kết giới.
Ninh Thư lại truyền không ít linh khí vào cơ thể rồng nước, linh khí như nước chảy vào trong cơ thể rồng nước.
Cơ thể rồng nước càng ngày càng ngưng đọng, sức mạnh càng lúc càng lớn, Bành một tiếng nện trên kết giới.
Kết giới theo tiếng động mà bị phá hủy.
“Lớn mật, là kẻ nào?” Một tiếng quát chói tai vang lên, tông chủ Âm Dương Tông nhìn thấy rồng nước, đồng tử rụt rụt.
Ninh Thư không để ý tới hắn, lập tức vọt vào Âm Dương Tông.
“Nhu Nhu, muội đâu rồi?” Ôn Lương áp sát vào thân rồng nước, gào lên.
“Nghiệt súc.” Tông chủ Âm Dương Tông giận tím người, không kiêng nể gì cứ như chỗ này là chốn không người, thích thì tới xâm phạm tông môn của hắn như vậy sao, nếu lần nào tới cũng vậy thì là ai cũng sẽ tức giận tới run người.
Ôn Lương làm lơ lời cảnh cáo cũng như công kích của tông chủ Âm Dương Tông, phóng kỳ lân ra, kỳ lân thực khổng lồ, trực tiếp đập nát một đống nhà ở.
Còn có rồng nước, nơi nào rồng nước đi qua, nơi đó đều bị cái đuôi quét thành phế tích.
Đệ tử Âm Dương Tông thấy rồng nước vây quanh, gây ra động tĩnh lớn, kinh động tất cả đệ tử của Âm Dương Tông, huyền phù ở giữa không trung nhẹ nhàng bao quanh lấy Ninh Thư.
“Hết lần này đến lần khác tới Âm Dương Tông làm loạn, thật sự cho rằng Âm Dương Tông là ăn chay sao.” Mặt tông chủ Âm Dương Tông xanh mét.
“Giao muội muội ta ra đây.” Ôn Lương quát.
“Muội muội ngươi không ở Âm Dương Tông.” Tống Hàn cười nhạo một tiếng nói.
“Ngươi có ý gì?” Ôn Lương sắc mặt không tốt hỏi.
Ninh Thư nhắm mắt lại cảm ứng, ngay sau đó mở mắt ra nói: “Không cần lôi thôi với bọn chúng, ta biết con bé ở chỗ nào rồi.”
Rồng nước dưới chân bay vọt về một phía.
Sắc mặt tông chủ Âm Dương Tông đen như đít nồi, “Ngăn bọn chúng lại.”
Kỳ lân trực tiếp đánh bay những kẻ này.
Ninh Thư nhảy lên mái của một viện nhỏ, “Hẳn là ở bên trong, chúng ta tìm xem.”
Ôn Lương nhảy xuống khỏi rồng nước, đi theo đằng sau Ninh Thư.
Cảm ứng của Ninh Thư càng lúc ngày càng mạnh mẽ, đến một phòng, bị một bức tường chặn lại.
Ôn Lương không nói năng gì, nện một quyền lên vách đá.
Đây là một gian mật thất, trong mật thất có một cái lồng sắt chế tạo tỉ mỉ, có một cô bé đang ngủ trong lồng sắt.
Cả người hỗn độn, trên y phục có cả vết máu tươi đan xen với máu khô.
“Nhu Nhu, Nhu Nhu.” Ôn Lương ở bên ngoài lồng sắt hốt hoảng gọi Ôn Nhu.
Ôn Nhu suy yếu mở to mắt, nhìn đến Ôn Lương, môi mấp máy, “Ca ca.”
Ôn Nhu thực suy yếu, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Ôn Lương trực tiếp ném bay lồng sắt nặng nề, cõng Ôn Nhu ra khỏi mật thất.
Vừa ra khỏi cửa đã bị người bao vây.
Ôn Lương vốn dĩ đang tức giận khi nhìn thấy em gái mình bị người khác đối xử như thú vật, nhìn thấy đám sư phụ và sư huynh của Ôn Nhu, đôi mắt tức khắc đỏ lên.
Ninh Thư phóng rồng nước ra, rồng nước dùng chiêu thần long bái vĩ, quét đám yếu nhớt ra xa.
“Chúng ta đi mau.”
Ôn Lương nhảy lên rồng nước, rồng nước bay nhanh về phía cổng lớn, vọt tới chỗ kết giới.
Rồng nước không ngừng đập lên kết giới, kết giới này so với kết giới kiên cố lúc nãy, đã mạnh hơn rất nhiều.
Rồng nước va đập một hồi lâu, cũng chưa thể phá được kết giới, người của Âm Dương Tông đã đuổi tới.
Ninh Thư xem xét trận pháp, trận pháp này đã thay đổi, không giống trận pháp lúc trước.
Ninh Thư tìm cách phá trận, sau đó rồng nước lại tiếp tục va chạm vào pháp trận.
Ôn Lương thả kỳ lân ra chiến đấu với những kẻ này, cuối cùng kết giới Bành một tiếng bị phá vỡ, rồng nước chở đám Ninh Thư Ôn Lương đi, tốc độ cực nhanh rời khỏi Âm Dương Tông.
Dọc đường đi không có ngừng lại, vẫn luôn thẳng một đường quay trở về trấn nhỏ.