Dịch: Phong Thanh
La Giang bị tấn công bất ngờ nên không kịp phòng ngừa, bị chó hoang cắn vào chỗ dưới. Con chó vừa cắn vừa ngoặm chặt làm bộ vị của La Giang trở nên biến dạng.
La Giang lấy tay che lại phía dưới, phát ra tiếng thét chói tai. Sau đó cả người hắn ngã trên mặt đất, máu chảy đầm đìa.
Bộ vị bên dưới đau đến độ ý thức của La Giang dần mơ hồ đi, tiếng thét của hắn kinh động toàn bộ người đang tản bộ trong công viên.
Rất nhanh đã có người gọi điện cho Cấp cứu.
La Giang đau quá nên ngất đi, nằm giữa vũng máu.
Chỉ một lúc sau, xe cứu thương đã tới rất nhanh, nâng La Giang vào trong xe.
Quần của hắn dính đầy máu. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.
Xe cứu thương hú còi rời đi, một vài người chỉ vào vết máu trên mặt đất thảo luận.
Không lâu sau, ông bà La đối diện nhà Hồ Đóa cũng có động tĩnh, liên tiếp những tiếng bước chân dồn dập.
Ninh Thư nghe tiếng còi báo xe cứu thương, lại thấy động tĩnh nhà họ La đối diện.
Cô suy đoán trong lòng, có lẽ La Giang đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ba Hồ khó hiểu “Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Tôi không biết, không biết ông La đêm tối này còn đi đâu nữa.” Mẹ Hồ nói, đẩy đẩy chồng mình, “Ông cũng mau đi theo xem đi, tốt xấu gì cũng là hàng xóm nhiều năm.”
Ba Hồ gật đầu, đến cửa thay giày. Ninh Thư ra khỏi phòng, nói với mẹ Hồ: “Mẹ con mình cũng đi đi.”
Đàn bà con gái ai cũng là chúa buôn chuyện, mẹ Hồ nghĩ ngợi một lúc, cũng mang giày ra ngoài cùng với Ninh Thư.
Vào mùa hè, buổi tối thường mát mẻ, trong công viên không xa khu chung cư đang có một đống người vây xung quanh xôn xao bàn tán.
Mẹ Hồ sáp lại gần hỏi đã xảy ra chuyện gì, biết được có một người bị chó hoang cắn chỗ hiểm phía dưới bụng, người đó hét lên mọi người mới biết, lúc này đang được đưa đi cấp cứu.
Một đám người xúm lại luyên thuyên mãi không hết chuyện. Ninh Thư nhìn mẹ Hồ cùng người ta nói chuyện phiếm quên hết mọi thứ.
Cô đành đi tới một cửa hàng thức ăn nhanh cách đó không xa, mua một ít thức ăn rồi đi tới công viên.
Một con chó lẻn đến trước mặt Ninh Thư. Cô cầm đùi gà và đồ ăn nhanh để trên mặt đất.
Chú chó hoang trút bỏ cảnh giác, mải mê ăn đùi gà.
Ninh Thư cười tủm tỉm nói: “Nhóc làm được việc đấy.”
Tay cô sờ lên người chú chó, truyền một ít linh khí vào cơ thể nó, “Hy vọng nhóc có thể sống lâu hơn được một chút.”
“Còn giờ thì chạy nhanh đi, nhóc không thể ở chỗ này được nữa rồi.” Ninh Thư nói với chó hoang.
Trong công viên xảy ra chuyện chó hoang tấn công người dân, sẽ khiến cho mọi người khủng hoảng. Nhất định sẽ có người tới xử lý những con chó hoang này, có lẽ là đem đi tiêu hủy.
Mà cô cũng không thể đem con chó này về nuôi. Nhà họ La ở đối diện, La Giang bị chó cắn mà cô ngay lập tức nuôi một con chó, khó tránh khỏi bị người khác nghi ngờ.
Trước đó khi nhìn thấy chó hoang, trong lòng Ninh Thư đã có một kế hoạch, tất cả nhờ vào kỹ năng giao tiếp với động vật của cô.
Hàng ngày, lúc cô đến công viên cho chó ăn thường lấy ảnh La Giang ra, trên hình có khoanh đậm vào vị trí chỗ hiểm của La Giang.
Đôi khi cô sẽ ném một con búp bê hay gấu bông để huấn luyện cho chú chó.
Bởi thông qua huấn luyện nên hoàn toàn đạt được hiệu quả như lúc này.
Mà chú chó hoang này cũng rất thông minh.
Ninh Thư nói nếu gặp được người trong ảnh, ngàn vạn lần không được khách khí, đặc biệt là khi trời tối.
Bởi vì dạo gần đây La Giang thường hay về nhà khuya. Mỗi ngày hắn sẽ ở bệnh viện dạo chơi, muốn giăng lưới tóm gọn hai mỹ nhân trong lòng bàn tay.
Ngoại trừ biện pháp này, tạm thời lúc này Ninh Thư chưa nghĩ ra biện pháp nào khác.
Chú chó hoang ăn hết đùi gà và các món khác, kể cả xương cũng nhai sạch.
Ninh Thư cười cười: “Nhanh đi đi. Chỗ này không thể ở lâu.”
Nó xoay đầu muốn đi, bỗng quay đầu lại hướng về phía Ninh Thư nức nở một tiếng, cô vẫy tay. “Về sau nhóc không được tùy tiện cắn người nữa nhé.” Ninh Thư nói với nó. Nếu chó cắn người thì sẽ bị đem đi tiêu hủy.
Lúc này là ban đêm, không ai thấy một con chó hoang chạy nhanh tới bụi cỏ.
Ninh Thư quay về bên người mẹ Hồ, mẹ Hồ thì đang tám chuyện trên trời dưới đất với một nhóm phụ nữ.
Bà nhìn thấy Ninh Thư thì hỏi: “Con chạy đi đâu vậy?”
Ninh Thư cầm chai nước đưa cho mẹ, “Con đi mua nước.”
“Con đừng chạy lung tung, trong công viên này có chó điên cắn người đấy.” Mẹ Hồ ra hiệu Ninh Thư ngồi bên cạnh bà. Ninh Thư uống nước, ngoan ngoãn nghe mọi người nói chuyện phiếm.
Gió đêm thổi tới mang lại cảm giác thoải mái.
Tám chuyện một hồi lâu, mẹ Hồ cũng thấy buồn ngủ, “Chúng ta về nhà thôi.”
“Dạ.” Ninh Thư nhanh nhẹn đứng lên.
Hai mẹ con về đến nhà, ba Hồ cũng đã quay về.
“Nhà ông La xảy ra chuyện gì vậy?”
Ba Hồ uống một ngụm trà “Thằng La Giang bị chó cắn, con chó hoang trong công viên cắn ngay chỗ đó phía dưới bụng. Có lẽ do nó gây chuyện với ông La xong rồi chạy đi, kết quả bị chó cắn.”
“Hóa ra người đó là La Giang.” Mẹ Hồ lại hỏi tiếp: “Có nghiệm trọng không?”
Ninh Thư vểnh tai, cô muốn nghe một chút về tình trạng của La Giang.
Ba Hồ đặt tách trà xuống, lắc đầu nói: “Cực kỳ nghiêm trọng, nghe nói một bên trứng đã bị chó hoang cắn thủng, da cũng bị xé rách, mà chỗ đó bị cắn giờ cũng chỉ còn một ít da thịt sót lại.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Mẹ Hồ hoảng sợ “Con chó kia đúng là điên rồi, sao lại có thể cắn thằng nhỏ thành như vậy?”
“La Giang còn phải giải phẫu để nối lại bộ phận kia.”
Ba Hồ nhìn thoáng qua Ninh Thư “Con còn chưa đi ngủ à?”
Ninh Thư dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi ngủ. Rõ ràng là ba Hồ không muốn con gái mình nghe những chuyện thế này.
Ninh Thư nghe được tin tức của La Giang, cảm thấy thỏa mãn nên đi ngủ.
Cô về phòng, ngồi trên giường chống cằm. La Giang đã bị thương nặng như thế, không biết hắn có thể khôi phục như lúc đầu không.
Cái hệ thống kia sẽ sử dụng năng lượng của nó để chữa trị thân thể của La Giang sao?
Nếu nó bỏ được tiền vốn thì cô có lẽ lại phải ra sức chọt thêm một gậy nữa rồi.
Mà cô không thể lại dùng chó hoang để xử lý hắn được nữa, có những cách chỉ xài được một lần.
Ví như bị chó hoang cắn, hoàn toàn là sự kiện ngẫu nhiên, lần đầu là ngẫu nhiên, nếu xảy ra lần thứ hai thì rõ ràng có vấn đề.
Hơn nữa, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. La Giang bị chó cắn thành như vậy, về sau hắn nhìn thấy chó sẽ nhanh chóng tránh xa.
Ninh Thư ngồi trên giường bắt đầu tu luyện, nếu cô có một thân thể khỏe mạnh sẽ làm được rất nhiều việc.
Lúc này, La Giang bị chó cắn đến mức bộ phận kia không còn ra hình dạng gì đang nằm trên bàn giải phẫu.
Do hắn bị chó hoang cắn nên bộ phận đó cần phải khử trùng tiêu độc rất nhiều lần.
Bác sĩ mổ chính là nữ bác sĩ xinh đẹp La Giang đang quen, lúc cô nhìn thấy La Giang thì sửng sốt một hồi.
Trong lòng cô cảm thấy hơi quái lạ, người này quả thật hay bị thương ngay tại chỗ hiểm.
Lần trước là trứng sưng lên, lần này thì bị hủy thành thế này.
Toàn bộ quá trình giải phẫu đều sử dụng kính hiển vi, thật sự rất khó khăn.
Nếu là phẫu thuật bình thường, chỉ cần nối lại là được, nhưng bây giờ phải tính đến khả năng hoạt động của bộ phận này.
Vì vậy phẫu thuật cần phải nối mạch máu hai phía lại với nhau.
Tóm lại đây là một cuộc phẫu thuật cực kỳ tinh tế, cho dù là nối lại được thì về sau có thể xuất hiện các bệnh lý, nối xong cũng không so được với lúc ban đầu.