Dịch: Gin
Vì để cho cuộc đàm phám không đi tới thất bại, Ninh Thư lập tức khuấy động không khí, “Em trai tôi thần kinh hơi thô, nghĩ sao nói vậy, trẻ con không biết gì, anh Owen cũng trải qua nên biết, kỳ thật ai ai cũng chẳng còn nhiều thời gian để sống.”
Owen:…
“Anh trai, anh đừng tức giận vội, nghe Alvis nói xong đã..” Vivian lập tức nói.
Alvis ho khan một tiếng, vẻ mặt Owen có chút không kiên nhẫn, “Vậy cậu nói đi, nếu những người đó thẹn quá hóa giận, hủy diệt tinh cầu Selde này thì phải làm sao?”
Ngón tay nhợt nhạt của Alvis chạm vào xe lăn, lắc đầu, “Chắc chắn sẽ không.”
“Hiện giờ Selde là thùng rác của vũ trụ, nếu bọn họ chưa tìm được hành tinh nào khác thích hợp để đổ rác, thì sẽ không phá hủy Selde đâu, nhiều nhất chỉ có thể giết người xả giận thôi.”
“Nhiều hành tinh của Tinh Tế đều vứt rác tại Selde, nếu hủy diệt Selde, hàng tấn rác thải trên Selde sẽ trôi nổi trong không gian vũ trụ, khi đó sẽ trở thành bụi vũ trụ, làm ảnh hưởng tới đường bay của phi thuyền.”
Người trong nhà đều bị lời nói của Alvis làm cho sửng sốt.
Owen nhìn chằm chằm Alvis, “Sao cậu biết được?”
“Suy bụng ta ra bụng người, khoảng thời gian trước còn có phi thuyền đến Selde đổ rác, chứng tỏ Selde vẫn còn hữu dụng, đám người này không dám phá hủy Selde đâu.”
Ninh Thư thật sự muốn cho Alvis một tràng pháo tay, bản lĩnh thông não chi thuật của Alvis cũng sắp ngang ngửa Naruto rồi đấy.
Có thể nói hươu nói vượn không chớp mắt.
Ngay cả khi những người đó hủy diệt tinh cầu Selde, bỏ trốn mất dạng, cũng sẽ không có một ai quan tâm.
Đến nỗi tất cả đống rác trên Selde trở thành bụi vũ trụ, vẫn có thể dọn sạch được, tùy thuộc vào việc người của liên minh Tinh Tế có sẵn sàng bỏ tiền vốn ra không thôi.
Suy cho cùng, rác thải luôn là vấn đề khiến cho các ông lớn đau đầu, nếu phi thuyền đi với vận tốc ánh sáng đụng phải rác rưởi, bụi vũ trụ, sẽ có khả năng sẽ ra vấn đề lớn.
Việc giải cứu giữa liên minh Tinh Tế quả thực rất rắc rối.
“Anh ơi, em cảm thấy Alvis nói rất đúng.” Vivian kính nể nhìn Alvis.
Owen đẩy Vivian đang đứng trước mặt mình ra, “Ra chỗ khác chơi đi.”
Em gái hắn thấy Alvis nói gì cũng cho là chân lý.
Owen nghĩ nghĩ, “Tôi sẽ triệu tập mọi người.”
Owen thương lượng với Alvis một số chi tiết, sau đó quyết định rời đi.
“Đi thôi.” Owen túm lấy tay Vivian kéo cô bé rời đi.
Ninh Thư rót cho Alvis chén nước, giơ ngón tay cái lên với Alvis, “Quá lợi hại, uống miếng nước cho ngọt giọng đi em.”
Ngày thường không thèm lên tiếng, lúc mấu chốt lại có phong phạm đại tướng mới ghê.
Owen tìm một vài người lại đây, trong đó có March, khi March nhìn thấy Ninh Thư, hất cằm hừ lạnh một tiếng với Ninh Thư.
Ninh Thư mặc kệ thằng nhỏ, đứng trên núi rác quan sát tình huống phi thuyền.
Vẫn còn rất nhiều người đi khảo nghiệm lực tinh thần, nhưng cũng có rất nhiều người bị đào thải.
Thậm chí Ninh Thư còn nhìn thấy có người trực tiếp rơi từ trên phi thuyền xuống, hình như là bị người ném ra ngoài.
Phi thuyền bay ở trên không trung, có độ cao nhất định, bị ném xuống từ trên đó xuống chắc chắn bị chết, nếu trên mặt đất có rác rưởi gì bén nhọn, chọc thủng thân thể, khẳng định không thể sống tiếp được.
Owen cùng mấy người bận rộn, Ninh Thư ngẫu nhiên hỗ trợ.
Nhìn đến bẫy rập gần như đã hoàn thành, Ninh Thư lập tức lên kế hoạch đi khảo nghiệm lực tinh thần.
“Cẩn thận.” Vi Vi An nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư cười nói: “Không có vấn đề gì.”
“Đừng để ai tiết lộ bí mật.” Ninh Thư nhìn Owen nói.
Owen không ngờ Ninh Thư lại nói thế, chắc chắn nói “Tôi làm chuyện gì cũng không tới phiên cô nói.”
Đúng rồi, người ta là boss lớn cơ mà.
Ninh Thư dặn dò Alvis một tiếng, “Em cũng phải cẩn thận, chị đi đây, còn ít thức ăn trong nồi nhớ ăn đấy.”
Alvis gật đầu.
Ninh Thư đi về hướng phi thuyền, phi thuyền nhìn gần, mẹ nó như dãy Vọng Sơn ngựa chạy tới chết cũng không đi hết nổi.
Ninh Thư vượt qua một núi lại thêm một núi rác, mới tới được bên dưới phi thuyền, người nhiều đến nỗi dường như Ninh Thư bị đẩy xuôi theo dòng người.
Mới vừa đi tới cửa cabin của phi thuyền, một luồng nước mạnh mẽ phun thẳng vào người cô, lực mạnh tới nỗi khiến Ninh Thư ngã ngồi trên mặt đất.
Ninh Thư thấy có nước, trực tiếp há miệng uống no bụng.
Lần đầu tiên được uống nước sạch mát lạnh tới vậy, nước sạch tới vậy mà chỉ dùng để tắm rửa, quả thực quá lãng phí.
Uống được nước sạch là một điều hạnh phúc.
Dơ bẩn trên người Ninh Thư đều bị nước rửa trôi hết, hóa ra là sợ bụi bẩn của Selde làm bẩn phi thuyền.
Có mấy người ăn mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, những người này biểu tình chất phác, đôi mắt vô hồn không giống của con người, trong con ngươi cũng như trên da mặt có các loại ký hiệu và hoa văn hiện lên.
Chắc là robot, nhưng đám robot này lại có da, tương tự như người thật.
Robot đưa đám người Ninh Thư tới đại sảnh để khảo nghiệm lực tinh thần.
Dọc theo đường đi, Ninh Thư đều quan sát tình huống chung quanh, trên phi thuyền, chắc chắn chỗ nào cũng gắn camera theo dõi.
Cũng không biết trung tâm điều khiển ở chỗ nào.
Chẳng mấy chốc, đám người Ninh Thư đã tới đại sảnh rộng lớn, chẳng khác gì sân vân động thu nhỏ.
Ở trong phi thuyền, càng có thể trực quan cảm nhận được độ rộng lớn của phi thuyền.
Nơi nơi đều là công nghệ cao, Ninh Thư nhìn tới hoa cả mắt.
Tất cả cư dân Selde tiến vào phi thuyền đều kinh ngạc cảm thán, nhìn ngó xung quanh, một bộ không thể tưởng tượng nổi.
Người chôn chân trong bãi rác từ nhỏ, sao có thể tưởng tượng được thế giới bên ngoài.
Nội tâm Ninh Thư tràn đầy cảm thán kinh ngạc, chỉ là một vị diện nho nhỏ, lại chứa đựng rất nhiều tinh cầu to to.
Sự tiến hóa của vị diện này quả thực không thể tin nổi.
Hy vọng trong tương lai thế giới của cô có thể xây dựng được thành như vậy, cũng có thể phát triển lớn như vậy.
Quá trình khảo nghiệm phải sử dụng thiết bị trước, người phải đứng vào trong một khoang cabin kiểm tra đo đạc, để có thể nhanh chóng phân tích tình trạng của người được khám xét, lực tinh thần, vóc dáng và các tình trạng thể chất khác nhau.
Ninh Thư nhìn những người kiểm tra đằng trước, rất nhiều người không đủ tư cách, một trăm người không ai đủ tư cách.
Bị loại bỏ ngay tại khoang cabin kiểm tra đo đạc.
“Lực tinh thần không hợp cách.”
“Lực tinh thần không hợp cách, cơ thể có mầm bệnh, kiến nghị cách ly ngay lập tức.”
Người bị phát hiện mang mầm bệnh trong người trực tiếp bị đuổi đi, hơn nữa còn bị ném bay ra khỏi phi thuyền.
Ninh Thư:…
Thật tàn nhẫn!
Người của tinh cầu Selde trên cơ bản ai cũng có bệnh, các loại rác thải hư thối cộng thêm các loại rác thải chứa chất phóng xạ, cơ thể không có bệnh mới là lạ.
Đại sảnh còn không tới một nửa, cũng không thấy có người nào có lực tinh thần đủ tư cách.
Ninh Thư nhìn người giám sát khảo nghiệm trên phi thuyền đang mất hết kiên nhẫn, sắc mặt rất xấu, chắc là do không tìm được người có lực tinh thần đủ tư cách, cho nên sắc mặt mới khó coi như thế.
Đến phiên Ninh Thư kiểm tra đo đạc, cô phải hít một hơi thật sâu, mới dám bước vào khoang cabin kiểm tra đo đạc.
Ninh Thư cảm nhận được có ánh sáng rà quét trên cơ thể mình.
Lực tinh thần của cô chắc là đủ tư cách, dù gì lực tinh thần của nguyên chủ cũng đủ tư cách mà.
Ánh sáng lại quét qua trên người Ninh Thư lần nữa.
Nhân viên công tác trên phi thuyền lộ vẻ chờ mong, thông thường rà quét nhiều lần cũng tương đương với việc lực tinh thần đạt tiêu chuẩn.
Mất một thời gian dài mới tìm được vài người có lực tinh thần đạt chuẩn, cấp trên đã và đang đổ lỗi cho họ, nói bọn họ lãng phí năng lượng.
“Lực tinh thần đủ tư cách, lực tinh thần cấp A, còn chờ khai phá thành lực tinh thần cấp S.” Giọng nữ cứng nhắc trong cabin vang lên.
“Cuối cùng cũng có một người đủ tư cách.” Một nhân viên kiểm tra đo đạc nói, nhìn Ninh Thư đang ngơ ngác trong cabin nói: “Mau ra đây, ngươi còn có thí nghiệm phải làm.”
Những người Selde nhìn Ninh Thư với ánh mắt tràn ngập hâm mộ và ghen tị, từ đây cô đã bước một chân vào cổng thiên đường.