Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1289

Dịch: Gin

Ninh Thư: Hửm?

Dùng tay?

Tùy ý đi, dùng dây đằng cũng được, mà dùng tay cũng được.

“Làm cái gì đấy?”

“Dừng tay.”

Trong nháy mắt Tiểu Thảo biến thành vô số dây đằng khổng lồ, nện thật mạnh vào cửa, dây đằng cuốn lên trên cửa.

Dây đằng tựa như muốn cuốn toàn bộ tòa nhà đầu não.

Đầu não dồn dập vang lên tiếng cảnh báo.

Dây đằng quanh quẩn, những chỗ nào dây đằng vươn tới đều nở ra những đóa hoa nhỏ xinh, tung bay phấn hoa, bất cứ những thứ gì bị phấn hoa chạm vào, giống như bị bào tử bám vào, cỏ sinh trưởng và phát triển nở rộ trên cơ thể.

“Ta sẽ đi phá hủy dữ liệu và đầu não.” Ninh Thư nhìn Tiểu Thảo nói.

“Nếu việc này thành công, nhóc sẽ có được công đức, sau này con đường tu luyện cũng sẽ suôn sẻ, thuận lợi hơn nhiều.” Ninh Thư nhặt súng trên mặt đất lên, chuẩn bị đi tìm trung tâm của đầu não.

Dây đằng tiếp tục vươn dài, tòa nhà đầu não bị dây đằng quấn chặt cả trong lẫn ngoài.

Ninh Thư bám vào dây đằng khổng lồ trèo vào trong tòa nhà đầu não.

Ninh Thư không biết bản thể chính của đầu não ở chỗ nào.

Bởi đầu não xảy ra vấn đề, nên toàn bộ tinh cầu Omega đều rơi vào trong tình trạng hỗn loạn, các phi thuyền bay trên trời mất kiểm soát đâm loạn vào nhau, mạng lưới internet của Tinh Tế cũng ở trong trạng thái hỗn loạn không kém.

Tất cả đám robot rơi vào trạng thái tê liệt.

Vô số phi thuyền đang đối diện với tòa nhà chứa đầu não, thủ trưởng trong phi thuyền phẫn nộ đập bàn.

“Sao ma đằng lại chạy tới được chỗ này?”

Những người mặc quân trang đều im lặng cúi đầu.

“Nếu không thì tấn công đi.” Một người trong đám đông dè dặt nói.

“Tấn công cái rắm, chỗ đó là cội nguồn của tinh cầu Omega, đầu não còn đang ở bên trong, không chỉ vậy còn bao nhiêu nhân viên nghiên cứu cũng đang ở bên trong, tinh cầu Omega không thể gánh nổi tổn thất này.” Thủ trưởng vung tay cho người vừa lên tiếng một bạt tai.

“Thủ trưởng, tôi đã từng cứu mạng ngài đấy.” Người đàn ông bị đánh ấm ức nói.

“Không phải đã giao cho liên minh thợ săn Tinh Tế đi tiêu diệt ma đằng sao, tại sao giờ ma đằng lại chạy được tới chỗ này, ai có thể cho tôi một lời giải thích không?”

Mọi người có mặt đều cúi đầu, không ai biết được lý do vì sao ma đằng lại có thể chạy tới được nơi này.

“Đi vào trong tìm con chip đi, con chip của đầu não.” Thủ trưởng hít sâu một hơi.

Đừng nói tới việc xâm chiếm tinh cầu khác, rất có thể công nghệ của Omega sẽ bị ngưng trệ ngay lúc này.

Rất nhanh, một số lượng lớn người tiến vào bên trong đầu não, nhưng đều bị dây đằng bắt lại.

Mặc dù trong tay bọn họ nắm giữ vũ khí có lực sát thương cực lớn, cộng thêm việc dây đằng bị bắn thành tro, nhưng chỉ ngay trong chớp mắt một dây đằng khác lại vươn ra cản đường lần nữa.

Dây đằng dùng sức co rút lại, toàn bộ tòa nhà đại não rung chuyển “ầm” một tiếng, lung lay sắp đổ, tựa như đang chìm trong thống khổ rên rỉ.

Thảm họa.

“Tấn công dây đằng trong phạm vi nhỏ.” Thủ trưởng hạ mệnh lệnh.

Ninh Thư cầm súng, trên người vận quân phục, nhìn thấy cái gì cũng hủy hết, một số tài liệu nghiên cứu khoa học quan trọng, Ninh Thư cũng hủy sạch.

Nhân loại nhỏ bé yếu đuối, cũng có thể giết được các vị thần, bọn họ chẳng có gì phải kiêng kị, cũng không có ai có thể ngăn cản bước chân tấn công của họ được cả.

“Ông Jeffrey.” Ninh Thư gặp người quen, ông Jeffrey đang xách một vali đen bên người.

Không nghĩ tới việc ở chỗ này vẫn có thể gặp được thầy của Alvis.

Jeffrey kinh ngạc, nói: “Thừa dịp hỗn loạn, trốn mau.”

Ninh Thư nhìn chằm chằm vali đen trong tay Jeffrey, cười tủm tỉm hỏi: “Ông Jeffrey à, trên tay ông là thứ gì vậy?”

Jeffrey tùy ý nói: “Là ít thành quả nghiên cứu của tôi.”

Ninh Thư tới gần Jeffrey, Jeffrey lui về phía sau hai bước, giấu vali sau lưng mình.

Ninh Thư chuyển động thân hình cực nhanh, đoạt lấy vali trong tay Jeffrey.

“Trả vali lại cho tôi.” Jeffrey vội vàng nói.

Ninh Thư cầm vali bỏ chạy, Jeffrey cuống quýt đuổi theo Ninh Thư, nơi nơi đều có dây đằng bám lấy.

Thân dây đằng rất dày và rậm, vương vít khắp nơi khiến việc di chuyển rất bất tiện.

Mà thân hình Ninh Thư nhẹ nhàng nhảy qua được những sợi dây đằng, nhoáng một cái đã không thấy đâu.

Ninh Thư dừng lại, phát hiện ra một điều, cô không thể mở được cái vali này.

Ninh Thư trực tiếp lấy súng laser bắn, dù sao mục đích của cô cũng là hủy diệt thứ này.

Cho dù đồ bên trong có bị hỏng cũng không có vấn đề gì.

Dưới sự tấn công của tia súng, vali bật mở, bên trong có một khối lập phương đen kịt.

Đen nhánh một mảnh, không biết là thứ gì.

Khối lập phương không lớn lắm, chỉ to bằng một khối rubik, nhưng có vẻ nặng.

Ninh Thư lật trái lật phải xem xét, cũng không phát hiện thấy chỗ nào để mở, có vẻ như Rubik này là một khối hoàn chỉnh thống nhất.

Ninh Thư bĩu môi, đặt lên mặt đất, lấy súng bắn vào, nhưng lại không có phản ứng gì xảy ra.

Cái quỷ gì đây, trên đời này không có thứ gì không phá hủy được chỉ là chưa tới ngưỡng tới hạn của chúng thôi.

Vậy mà ngay cả chùm sáng từ súng laser cũng không làm sứt mẻ được thứ này.

“Đưa thứ này cho ta.” Giọng của 2333 đột nhiên vang lên trong đầu Ninh Thư.

“…… Không phải ngươi đang trong trạng thái ngủ sâu sao, tỉnh lại rồi à?” Ninh Thư hỏi.

“Trên tay cô là sinh mệnh đầu não do con người chế tạo ra, hiện giờ đang ngủ say chưa tỉnh lại.” 2333 giải thích nói.

“Thứ này hẳn là ngưng tụ từ kiến thức và công nghệ của một nền văn minh siêu cấp nào đó, bọn họ cần lực tinh thần, có lẽ là muốn đánh thức sinh mệnh của đầu não này.”

Ninh Thư đột nhiên cảm thấy trên tay nặng trĩu, thứ nhỏ nhoi này lại có thể chứa đựng biết bao nhiêu đồ vật.

Sinh mệnh, con người bọn họ có thể dùng khoa học công nghệ sáng tạo nên sinh mệnh.

“Cậu muốn cái này để làm gì?” Ninh Thư hỏi, loại đồ vật này vẫn nên huỷ đi là tốt nhất.

Đầu não chưa thức tỉnh, người của tinh cầu Omega đã có thể dựa vào những tri thức ẩn chứa trong đầu não này, đi đánh chiếm những vị diện khác.

“Tôi thu giúp cô, nói không chừng sau này còn có chỗ dùng?” 2333 nói, “Loại trí tuệ này có chức năng vận hành mạnh mẽ, nếu nó thức tỉnh được, hiệu suất năng lực của nó khó có thể đong đếm nổi.”

“Chẳng nhẽ cậu định cắn nuốt thứ này?” Ninh Thư hoài nghi hỏi.

“Không hề, tôi không có ý gì với thứ này, với năng lực của cô hiện giờ, thứ này cũng chẳng có hữu dụng gì cả, đương nhiên, tôi cũng chẳng có cách nào sử dụng được nó cả.”

“Đồng ý.”

Khối lập phương đen nhánh trong tay Ninh Thư biến mất.

“Sao một nền văn minh siêu cấp lại có thể biến mất được?” Ninh Thư hỏi.

“Một khi có thứ gì đó phát triển tới mức uy hiếp đến vị diện, vượt quá giới hạn, người bên trên sẽ ra tay xử lý, nếu lại vượt qúa giới hạn, lại bắt đầu tiến hành quy trình hủy diệt chúng, rồi bắt đầu lại từ đầu, mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.”

Ninh Thư:……

Mạc danh đồng tình, giống như việc ra vườn cắt rau hẹ vậy, hẹ dài ra, lại cắt đứt.

“Đừng đánh giá thấp khả năng nghiên cứu và tinh thần không biết mệt mỏi của nhân loại, càng đừng coi thường dã tâm của bọn họ.” 2333 nói.

Nhân loại không có cơ thể cứng cáp, chỉ có da thịt mềm mại, nội tạng dễ tổn thương, chỉ cần một vết thương nhỏ cũng khiến họ mất đi sinh mệnh, nhưng chính bọn họ lại có thể trở thành chúa tể của vị diện.

Có được sức mạnh giết chết các vị thần.

Tòa nhà bắt đầu lung lay sắp đổ.

Ninh Thư tìm thấy Tiểu Thảo, “Chạy thôi.”

Tiểu Thảo dùng sức, o ép tòa nhà thêm lần nữa khiến tòa nhà đổ sập, ầm vang một tiếng.

Ninh Thư nắm tay Tiểu Thảo, ra sức chạy vội.

“Mau đi vào tìm đi, nhất định phải tìm ra được thứ đó.” Thủ trưởng nhìn tòa nhà đầu não đổ sập, tức tới xanh mặt.

Toàn bộ tinh cầu Omega chìm trong hỗn loạn, từ trường nhiễu sóng, robot hoặc bị tê liệt hoặc bạo động, mọi chương trình đều bị đảo lộn.

Ninh Thư chạy về nhà.

“Elisa, Elisa……” March vẫy tay gọi Ninh Thư.

Ninh Thư vội vàng chạy tới.
Bình Luận (0)
Comment