Dịch: Lạc Đinh Đang***
Thẩm Diệc Thần cũng không biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần, hắn hoàn toàn không rõ Lư Quân Ninh có vướng mắc chỗ nào.
Thẩm Diệc Thần nghe thấy lời Lư Viễn Phàm nói, không mặn không nhạt gật đầu, đứng lên đuổi theo Lư Quân Ninh.
Lư Minh Huyên nhìn bóng lưng Thẩm Diệc Thần, ánh mắt lấp lóe.
Ninh Thư và Lưu di nương cũng định đi luôn, không ngờ Lư Minh Huyên bất chợt gọi lại: "Tam muội muội."
Lư Minh Huyên đi tới, khoác tay Ninh Thư, cười híp mắt nói với Lưu di nương: "Lưu di nương, có thể để ta trò chuyện với Tam muội muội một chút không?"
Ninh Thư nói: "Di nương, ngài đi về trước đi, đợi chút nữa con tới tìm ngài."
Lưu di nương có chút không yên lòng, nhưng chỉ có thể đi.
"Đại tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với muội muội?" Ninh Thư hỏi.
Lư Minh Huyên cười nói: "Là muốn cảm ơn muội đấy, về sau tỷ muội chúng ta ở chung cho tốt nhé."
Ninh Thư gật đầu, "Được."
Ninh Thư nhìn Lư Minh Huyên thản nhiên cười nói, xảy ra nhiều chuyện như vậy, thế mà còn có thể cười được như thế.
Không bộc phát trong im lặng thì sẽ biến thái trong im lặng.
Lư Minh Huyên hiện giờ cho Ninh Thư cảm giác là, Lư Minh Huyên biến thái.
"Thần vương điện hạ đối xử với Nhị muội muội thật là tốt, nhưng dường như Nhị muội muội vẫn không biết đủ đâu." Lư Minh Huyên dẫn đề tài tới tên người Lư Quân Ninh.
Nhắc tới tên của Lư Quân Ninh, Lư Minh Huyên không điên cuồng điên loạn như trước, nhưng dạng bình tĩnh này càng khiến người ta bất an.
Ninh Thư phụ họa gật đầu, "Còn không phải sao, xem ra Thần vương điện hạ không phải là Nhị tỷ tỷ thì không chịu."
Lư Minh Huyên cong miệng nhẹ cười, "Không phải nàng ta thì không chịu?"
Lư Minh Huyên nói đôi ba câu với Ninh Thư liền đi, Ninh Thư nhìn chằm chằm bóng lưng nàng ta.
Đây chính là tác dụng khi muốn Lư Minh Huyên ra ngoài. Không thể chỉ mình cô đối đầu với Lư Quân Ninh được.
Nước càng đục càng tốt.
Hẳn trong lòng Lư Viễn Phàm đã có chút hoài nghi Lư Quân Ninh.
Thứ trong thư phòng kia chính là cái gai trong lòng Lư Viễn Phàm.
Đoán chừng tất cả mọi người trong nhà này đều là đối tượng nghi ngờ của Lư Viễn Phàm, hiềm nghi lớn nhất chính là Lư Quân Ninh.
Vậy nên mới tước quyền quản gia của nàng ta, rồi gả nàng ta cho Thẩm Diệc Thần.
Trong lòng Lư Viễn Phàm, quyền thế là quan trọng nhất, nếu có người muốn động đến cây của lão ta, lão nhất định sẽ phản công.
Ninh Thư đi tìm Lưu di nương, Lưu di nương có chút bất mãn nói với cô: "Sao không cho ta tiếp quản chức quản gia?"
"Di nương, Vân di nương quản gia lâu nhất, trong phủ hơn phân nửa đều là người của bà ta, sau là Nhị tỷ tỷ quản gia, quyết đoán, không người nào dám làm ầm ĩ, thế nhưng ngài tiếp nhận, hầu hết đều là người của Vân di nương và Nhị tỷ tỷ."
"Chuyện trong phủ sẽ là xoay chuyển nhưng bất động, tốn công mà không có kết quả, cha còn trách ngài." Muốn ở trung gian kiếm lời vào túi tiền riêng thì cũng phải có năng lực kia.
Muốn chức quản gia, không phải chỉ đơn giản là ăn được chút tiền từ đó.
Lưu di nương thở dài một hơi, sờ lên mặt Ninh Thư, "Khuê nữ trưởng thành, về sau không cần nương quan tâm, con gả đi ta cũng yên tâm."
Ninh Thư; "Yên tâm, yên tâm, ngài cứ yên tâm..."
Cục diện chân vạc là thứ Ninh Thư muốn nhìn.
Nhưng thật ra là mấy phương thế lực vây công Lư Quân Ninh.
Lư Viễn Phàm, Lư Minh Huyên và Vân di nương, còn có Ninh Thư.
Ưu thế của Lư Quân Ninh ở chỗ bên cạnh có một Thần vương Thẩm Diệc Thần quyền cao chức trọng.
Ninh Thư có chút im lặng, không vào triều hết mình phục vụ vì dân lại sa vào hậu viện của nữ nhi.
Xứng với thứ gánh trên vai à?
Quyền cao chức trọng, ăn ngon ngủ tốt chơi vui, dù đầu thai tốt hơn nữa cũng không được hơn đâu.
Bất kể giai tầng gì, năng lực và địa vị đều có liên quan trực tiếp với nhau.
Ninh Thư chống cằm, phải nghĩ biện pháp giải quyết Lư Quân Ninh.
Thứ Lư Quân Ninh ỷ vào là phủ đại tướng quân, còn có Thẩm Diệc Thần trung thành cảnh cảnh.
Cô không đối phó được phủ đại tướng quân, cũng không đối phó được Thẩm Diệc Thần.
Ngày ngày Thẩm Diệc Thần đều trông coi ở đây không chịu rời đi, quả thực khiến người ta không nói được lời nào.
Chung quanh đều là người của phái khác, rốt cuộc còn muốn giám thị cô tới khi nào.
Khiến cô làm chuyện gì cũng không tiện.
Mang những thế lực này đi bắt nạt nữ tử hậu trạch, bà mợ nó không cảm thấy xấu hổ hay đỏ mặt à.
Ninh Thư chỉ có thể đè xuống nôn nóng xao động trong lòng, nên làm cái gì thì làm cái đó, các ngươi muốn sổ, ha ha, không có sổ.
Ninh Thư khẽ hát thêu hoa.
"Tiểu thư, tiểu thư, lại xảy ra chuyện rồi."
Ninh Thư:...
Giờ cô rất không thích nghe Nguyên Hương nói chuyện, luôn nói, tiểu thư, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện rồi...
Ninh Thư thả đồ thêu xuống, nâng chung trà lên, chậm rãi hỏi: "Lần này lại là chuyện gì?"
"Tiểu thư." Nguyên Hương tiến đến bên tai Ninh Thư nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư và Thần vương có tiếp xúc da thịt, hiện giờ đang trong đại sảnh đó."
Ninh Thư móc móc lỗ tai, "Em nói cái gì?"
"Nô tỳ nói là..." Nguyên Hương lớn tiếng nói ra: "Đại tiểu thư và Thần vương."
"Phốc..." Ninh Thư tí nữa sặc nước bọt, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Chuyện cụ thể em cũng không rõ, hình như Thần vương và Đại tiểu thư ở sương phòng, bị lão gia phát hiện."
Trong lòng Ninh Thư đơ luôn, vì sao cô luôn không theo kịp tiết tấu thế này!
Lư Minh Huyên lại xảy ra quan hệ với Thẩm Diệc Thần.
Ninh Thư nhanh chóng tới đại sảnh, nhìn thấy bên trong Lư Minh Huyên quỳ trên mặt đất, Thẩm Diệc Thần sắc mặt tái xanh đứng ở một bên.
Và còn Lư Quân Ninh vẻ mặt không thể tin, biểu tình bị phản chết tâm các thứ.
Biểu cảm của Lư Viễn Phàm khó mà hình dung, Ninh Thư cũng không nhịn được đồng tình với lão.
Ninh Thư lặng lẽ đi vào, đứng ở chân tường, đứng xa một chút miễn cho bị dính đến.
"Lão gia, ngài phải làm chủ thay Minh Huyên nha, trong sạch của Minh Huyên mất rồi." Vân di nương khóc hô.
"Trong sạch, nó đã sớm không có trong sạch, sao Lư Viễn Phàm ta lại sinh ra một nữ nhi không biết xấu hổ như thế." Lư Viễn Phàm cả người vô lực, ngay cả lửa giận cũng không phát ra được.
Lư Minh Huyên đập đầu nói: "Cha, nữ nhi và Vương gia thật sự là lần đầu tiên."
Còn lần đầu?
Lư Viễn Phàm tức đến không biết nói cái gì cho phải, "Lê Ngọc đâu, Lê Ngọc?"
"Lần cùng Lê Ngọc kia, Lê Ngọc đi đường bộ." Vẻ mặt Lư Minh Huyên nhỏ nhẹ.
Lời này vừa nói ra, người ở đây cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Vương gia, trên giường còn có máu xử nữ của tiểu nữ, ngài có thể tìm người nghiệm chứng." Lư Minh Huyên cũng không thèm đếm xỉa.
Thẩm Diệc Thần vốn là bị người ta tính kế, hiện tại nữ tử này còn nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, gân xanh trên trán hắn căng lại.
Lư Quân Ninh vẻ mặt hoảng hốt, trạng thái thẫn thờ.
Lư Viễn Phàm lay trán, điên cuồng lay trán.
Ninh Thư không ngờ Lư Minh Huyên vừa ra đã làm chuyện lớn như vậy, hoàn toàn là vò đã mẻ không sợ sứt, dù sao đã như vậy, cũng muốn làm Lư Quân Ninh khó chịu, lên người nam nhân của Lư Quân Ninh.
Thậm chí khả năng thoát khỏi tình trạng trước mắt, gả vào Vương phủ.
Đoán chừng là Vân di nương sử dụng nhân mạch trong phủ, tính kế Thẩm Diệc Thần.
May mắn không để Lưu di nương tiếp nhận hậu viện, không thì chuyện này sẽ đặt Lưu di nương trên lửa nướng.
Cho nên đừng xem nhẹ nữ nhân, bao nhiêu nam nhân đều đưa vào tay nữ nhân.
Trong lòng không thích thứ gì, nữ nhân có thể làm ra những việc vô cùng kinh khủng.
Không thỏa hiệp, chỉ cần đạt tới mục tiêu.
Xem ra Lư Minh Huyên là được ăn cả ngã về không.
Chuyện này nếu mà xử mạnh, rất có thể xử lý Lư Minh Huyên luôn. Nhưng cũng có thể cứ thế làm nhẹ chuyện này, như nào phải xem Lư Viễn Phàm có chịu làm chủ cho Lư Minh Huyên hay không, bảo Thẩm Diệc Thần phụ trách.