Dịch: Moringa***
Ninh Thư nghe mẹ Ngải lải nhải, lời trong lời ngoài đều nhấn mạnh rằng Ninh Thư đừng tự đẩy mình vào ngõ cụt, đừng cả ngày gây chuyện đòi ly hôn.
Cứ dăm ba bữa lại cãi vã, tình cảm có sâu đậm tới mấy cũng bị mài mòn thành con số không.
Ninh Thư ăn trái cây, nghe mẹ Ngải khen Trình Phi tốt thế này tuyệt thế nọ.
Như kiểu chỉ có mình cô là kẻ gây sự vô cớ ấy.
Nếu anh ta cái gì cũng tốt, thì vì cớ gì nguyên chủ lại muốn ly hôn.
Đàn ông tốt càng phải giữ cho chắc mới đúng.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên sô pha, bắt đầu tu luyện, mắt điếc tai ngơ với mấy lời mẹ Ngải nói.
Lăn qua lộn lại vẫn chỉ những lời này.
Giáo sư Ngải hết tiết trở về nhà, thấy Ninh Thư trên sô pha, trực tiếp mở miệng nói: “Lần này trở về lại gây ra chuyện gì rồi?”
Ninh Thư:…
“Chả có gì cả, con về thăm ba mẹ thôi.” Ninh Thư nhún vai, suy cho cùng hai người này không yên tâm về nguyên chủ tới mức nào.
Dưới sự “trợ giúp” của Trình Phi, cô trở thành tượng đài của kẻ vô công rỗi nghề ưa gây chuyện.
Làm người ta luôn phải rầu thối ruột ấy.
Giáo sư Ngải mặc áo vest, rất có khí chất văn học, liếc mắt nhìn Ninh Thư, nói: “Kiên nhẫn của đàn ông cũng chỉ có hạn, chẳng qua là do con rảnh rỗi cả ngày, mới tự mua việc vào người thôi.”
“Để ba tìm quan hệ, giúp con làm trợ giảng ở trường, tuy rằng không phải là giảng viên, nhưng ít nhất con cũng có được một công việc, đỡ phải suốt ngày làm phiền Trình Phi.” Giáo sư Ngải nói.
Ninh Thư:…
Sao có cảm giác Trình Phi mới là con ruột của hai người thế.
Sống lâu mới biết đời là bể khổ.
Ninh Thư nghĩ nghĩ rồi gật đầu đồng ý, “Được, khi nào con đi làm?”
“Thứ hai, trở về bàn bạc thêm với Trình Phi đi, muốn làm thì nói, ba nhờ người giữ vị trí lại cho con.” Giáo sư Ngải nói.
Giáo sư Ngải thấy Ninh Thư nghe lời, cũng không nặng nề thêm nữa, giọng điệu hiền hòa hơn một chút: “Tới trường có gì không hiểu, cứ nhìn nhiều hỏi nhiều sẽ biết.”
“Cảm ơn ba, con biết rồi.” Ninh Thư cười nói.
Mẹ Ngải làm xong cơm trưa, tiếng chuông cửa chợt vang lên.
Ninh Thư ra mở cửa, người ấn chuông chính là Trình Phi
Ninh Thư có chút kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Cô không hề gọi điện thoại nói cho Trình Phi cô ở đây, sao anh ta biết mà tới.
Trình Phi mang theo đồ vào nhà, cười ngọt ngào gọi ba mẹ với hai vợ chồng già.
Nhìn thấy Trình Phi, khuôn mặt hai người đều nở nụ cười sáng lạn.
Không giống bộ dáng ưu sầu, không nỡ nhìn thẳng khi thấy cô.
Cô kém cỏi tới vậy à?
“Trình Phi, trưa nay ở lại đây ăn đi.” Mẹ Ngải cười nói.
Trình Phi ngồi bên cạnh Ninh Thư, gật đầu, “Tốt quá, con vẫn luôn nhớ món ăn của mẹ, tay nghề nấu nướng của mẹ là tốt nhất.”
Mẹ Ngải được Trình Phi khen mà vui vẻ ra mặt.
Ninh Thư chỉ yên lặng nhìn.
“Sao anh lại tới đây, em không nói cho anh biết em về nhà mà.” Ninh Thư hỏi.
Trình Phi cười, “Cho dù em có đi đâu, anh cũng có thể tìm được em.”
“Ồ…” Đây là buông lời ân ái?
“Anh về nhà không thấy em, nên đoán là em đã về đây.” Trình Phi nói.
Ninh Thư bĩu môi nói: “Anh cũng nên gọi điện thoại cho em, lỡ em không ở đây, coi như anh đi không công.”
“Chắc chắn là ở đây, tôi có thể cảm nhận được.”
Ninh Thư:…
Nói chuyện bình thường chút chút có được không.
Lúc ngồi vào bàn ăn, Trình Phi bóc hết vỏ tôm, đặt cả con tôm vào bát Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn con tôm trong bát, gắp một đống thịt kho tàu béo ngậy trả lại bát Trình Phi, cười tủm tỉm nói: “Đây là món anh thích nhất đấy.”
Trình Phi yêu chiều nhìn Ninh Thư, “Cảm ơn em.”
Ninh Thư:…
Mẹ Ngải thấy vậy, không giấu được nụ cười trên mặt.
“Trình Phi, ba và mẹ vợ con chỉ có một đứa con gái này, khó tránh khỏi nuông chiều nó một chút, con hãy bao dung nó, nếu nó có làm gì không đúng, con nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ dạy bảo nó.” Giáo sư Ngải nói với Trình Phi.
Trình Phi đặt đũa xuống, hiền lành cười nói: “Không có việc gì đâu ba, con cảm thấy Ngải Vân rất tốt.”
“Nó là con gái của ba, ba biết tính nó, về sau nó có gây chuyện, con cứ mặc kệ nó là được.” Giáo sư Ngải trừng mắt nhìn Ninh Thư một cái mới nói.
Ninh Thư:…
Đây là cha ruột thật à.
Trình Phi gật đầu, trong giọng nói mang theo ý cười, “Con biết rồi ba, về sau cô ấy gây sự, con không để ý nữa.”
Ăn xong cơm, mẹ Ngải giục Ninh Thư và Trình Phi nhanh trở về, để Trình Phi còn làm việc, đừng để muộn giờ.
Ra khỏi phòng, Ninh Thư và Trình Phi đi trong sân trường, nhìn các học sinh đang chạy ở sân bóng.
Trình Phi nói: “Thời gian trôi nhanh thật, mới đây không lâu vẫn còn cảm giác mình đang học đại học.”
“Đúng vậy.” Hoàn toàn chả có cảm giác gì.
Hai người chậm rãi đi trên lối nhỏ trong vườn trường, Ninh Thư nói: “Ba đã tìm cho em một công việc, làm trợ giảng trong trường, tuần sau sẽ đi làm.”
Trình Phi dừng bước, nhìn Ninh Thư, “Em muốn làm việc?”
Ninh Thư quay đầu lại nhìn hắn, “Em muốn xem ý kiến của anh thế nào, dù sao ở trong trường, tiện thể chăm sóc ba mẹ.”
“Vậy là em muốn đi làm?” Trình Phi nhìn đám học sinh trong sân bóng, trẻ trung nhiệt huyết, phơi phới tuổi xuân.
Ninh Thư gật đầu, “Đương nhiên em muốn tìm việc, suốt ngày ru rú trong nhà, rất nhàm chán, đi làm cũng có thể trợ giúp gia đình, không thể cứ mãi để một mình anh đi làm kiếm tiền được.”
Công việc của Trình Phi cũng không thoải mái, nếu có người cần cấp cứu, nửa đêm gõ cửa, Trình Phi vẫn phải tới phòng khám.
Trình Phi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn không tán thành việc em đến trường học làm việc, người nhiều, lắm thị phi, em không đối phó nổi đâu.”
Ninh Thư nghiêng đầu nhìn hắn, “Vậy anh cảm thấy em nên làm gì, có công việc nào thích hợp cho em không?”
Trình Phi nói: “Thu nhập từ phòng khám cũng đủ cho chúng ta sinh hoạt, cuộc sống không phải chỉ có tiền, nếu điều kiện vật chất đã ổn rồi, hà tất phải vì tiền mà chịu đựng sự vất vả không cần thiết.”
“Anh không muốn em phải chịu cực khổ.”
Ninh Thư gật đầu, “Anh nói cũng có lý.”
“Vậy em từ chối ba đi.” Trình Phi xoa đầu Ninh Thư, “Ngoan, nghe lời anh.”
“Không, em còn phải suy nghĩ đã.” Ninh Thư nhìn chằm chằm Trình Phi.
Trình Phi nhịn không được cười một tiếng, “Nghịch ngợm.”
Theo những gì Ninh Thư quan sát được, Trình Phi biểu hiện rất tự nhiên.
“Anh đưa em về.” Trình Phi giúp Ninh Thư mở cửa.
Ninh Thư ngồi vào xe, nhìn Trình Phi vòng qua đầu xe, ngồi bên cạnh cô.
Trên người anh ta thoang thoảng mùi nước sát trùng, cũng không gay mũi.
Trình Phi khởi động xe, bàn tay thon dài điều khiển tay lái.
Ninh Thư lại tiếp tục quan sát anh ta, thật sự người đàn ông này đã giết Ngải Vân sao?
Trình Phi đối với Ngải Vân quá tốt, hơn nữa quan tâm chú ý từng li từng tí.
Những gì có thể làm vì Ngải Vân, anh ta đều làm được cả.
“Nhìn anh làm gì?” Trình Phi nói, “Có phải cảm thấy anh rất đẹp trai không.”
“Ừm, rất đẹp, em đang nghĩ, sao em có thể gả cho một người đẹp trai tới vậy, quả thực không thể tưởng tượng nổi.” Ninh Thư nhún vai nói.
“Cho nên, em phải quý trọng anh.” Trình Phi nửa đùa nửa thật nói.
Ninh Thư chỉ nhếch khóe miệng không nói gì.
Trình Phi đưa Ninh Thư về nhà, lại nói lần nữa với Ninh Thư: “Anh hy vọng em có thể từ chối công việc ba tìm cho em.”