Dịch: Moringa
Ninh Thư ở tạm trong trường học, cô tính thứ hai sẽ bắt đầu công việc.
Từ lúc tốt nghiệp gả cho Trình Phi tới giờ, Ngải Vân chưa một ngày đi làm.
Đúng là yêu chiều bảo bọc quá mức.
Ninh Thư đặc biệt chú ý tình hình hai vợ chồng già họ Ngải, trong cốt truyện họ xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết.
Ninh Thư luôn nhắc mãi với giáo sư Ngải, phải chú ý bảo dưỡng xe, bảo ông lúc rảnh rỗi nên đi kiểm tra bảo trì định kỳ.
Mặc kệ thế nào, Ninh Thư không hy vọng hai vợ chồng giáo sư Ngải xảy ra chuyện đáng tiếc.
Phải tận lực bảo hộ bọn họ.
Từ lúc dọn về ở trường tới giờ, Trình Phi hầu như hôm nào cũng chờ dưới lầu, cũng không lên tầng, chỉ si ngốc mà nhìn lên lầu.
Có đôi khi Ninh Thư đứng trước ban công, nhìn thấy Trình Phi như vậy, không biết vì cái gì, luôn cảm thấy không thể khống chế được nổi da gà.
Trình Phi luôn dùng ánh mắt vừa bi thương vừa bất đắc dĩ nhìn chằm chằm cô.
Ninh Thư chưa từng yêu đương, nhưng cảm giác Trình Phi mang đến cho cô khá bối rối.
Cảm thấy thật phiền toái.
Thời tiết gió mặc gió, mưa mặc mưa, nhìn như vô hạn thâm tình, thực chất gây cho người ta áp lực vô cùng lớn.
Đối mặt Trình Phi như vậy, Ninh Thư không thèm nhìn anh ta, thích làm thế nào thì tùy.
Trình Phi gửi tin nhắn Ninh Thư, quanh đi quẩn lại vẫn là cầu xin tha thứ và thể hiện tình yêu.
Ninh Thư nhìn là xóa, cũng không thèm để ý.
“Ai, mẹ vừa mới gặp Trình Phi dưới lầu, bảo nó lên nó cũng không lên, nói là sợ con nhìn tháy nó lại tức giận.” Mẹ Ngải xách giỏ rau vào nhà nói với Ninh Thư.
Ninh Thư nhún vai, không nói chuyện, ngồi xếp bằng ở trên sô pha tập yoga, thân thể vặn thành đủ mọi tư thế.
Mẹ Ngải liếc Ninh Thư một cái, “Thật sự con quyết tâm ly hôn với nó à?”
“Con biết ngày nào nó cũng đứng dưới đó, trường học có bao nhiêu cô sinh viên đều nhìn nó chằm chằm, đừng bởi vì hai đứa đã kết hôn mà không kiêng nể gì như vậy, đến lúc mất rồi đừng có mà hối hận.”
Ninh Thư nhẹ nhàng thở ra một hơi, tạo dáng Kim Kê Độc Lập, nhàn nhạt mà nói: “Sao mẹ luôn nghĩ là con sai, tuy giờ nhìn có vẻ như con sai, nhưng thực ra con không hề sai…”
“Sự thật rồi sẽ chứng minh là con đúng.” Ninh Thư thay đổi tư thế, thở hổn hển.
Mẹ Ngải vừa tay nhặt rau, vừa tức giận nói: “Gần nhất xảy ra chuyện như vậy, ngay cả phòng khám Trình Phi cũng đóng cửa.”
“Mỗi tối đều ngủ trong xe, con không đau lòng chút nào sao?”
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, “Anh ta đang uy hiếp con.”
Mẹ Ngải:…
“Con đúng là rắn như đá, con đi nói chuyện với nó đi, không có gì mà không giải quyết được cả.” Mẹ Ngải nói.
“Mẹ không tán thành con ly hôn với Trình Phi, trước không nói phụ nữ từng ly hôn sẽ bị người ta đàm tiếu, hơn nữa Trình Phi còn là một người đàn ông tốt.”
Ninh Thư nâng cánh tay lên, hít sâu, “Mẹ à, con rõ ràng không có bệnh, mà Trình Phi lại coi con như kẻ bệnh, còn bảo con bị tâm thần, đây là chuyện gì.”
Mẹ Ngải nghẹn lại, cũng không biết nên nói gì.
Ninh Thư nhịn không được hỏi: “Có phải mẹ rất ưng ý Trình Phi?”
“Đúng vậy, nếu con ly hôn, về sau lại tìm người khác, mẹ đều sẽ so sánh với Trình Phi, ba con là đàn ông không cảm giác được, nhưng con với mẹ đều là phụ nữ, còn Trình Phi là mẫu đàn ông mà hầu hết phụ nữ hy vọng có được.”
“Cho nên có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, nếu con nhất quyết đòi ly hôn, mẹ cũng không cản được, chỉ là đáng tiếc người con rể tốt như vậy lại thành của nhà người khác.”
Ninh Thư nhíu nhíu mày, cho tới nay, Trình Phi đều cho người ta cảm giác mình là người hoàn mỹ.
Những người xung quanh ai cũng đầy thiện cảm với anh ta.
Ngay cả mẹ vợ cũng vô cùng hài lòng trước người con rể này.
Ninh Thư buông tay, “Mẹ, đừng thất vọng nhé, mẹ yên tâm, tất cả ảo ảnh rồi sẽ có ngày tiêu tan.”
Mẹ Ngải trợn trắng mắt nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư đi ra ban công, thấy Trình Phi vẫn đứng dưới lầu.
Anh ta cảm giác được ánh mắt Ninh Thư, ngước mắt lên nhìn cô.
Ninh Thư giơ tay, “Xin chào.”
Trình Phi nhìn chằm chằm Ninh Thư không nói gì.
“Anh vẫn nên về đi, để hai ta có thời gian suy ngẫm, anh cứ đứng dưới ấy làm tôi rất bối rối, khi có câu trả lời tôi sẽ nói với anh.”
Trình Phi ngẩng mặt nhìn Ninh Thư, “Ngải Vân, tôi hy vọng em về với tôi.”
Ninh Thư không nói chuyện.
Trình Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi đến xe, còn quay đầu lại lần nữa nhìn về phía ban công nơi Ninh Thư đang đứng.
Ninh Thư phất phất tay, Trình Phi mở cửa xe, từ từ khởi động xe đi mất.
Trình Phi vừa đi, Ninh Thư thở dài một hơi, hành động của Trình Phi thật sự gây cho người ta áp lực rát lớn.
Mẹ Ngải là một ví dụ điển hình, nó đã làm tới mức này, đối xử với con tốt tới như vậy, sao con vẫn thờ ơ.
Thật giống như lúc tỏ tình, mọi người xung quanh ồn ào, hô hào bảo đồng ý, những người đó chẳng qua là tới hóng chuyện, mà bản thân mình lại phải đối mặt với chuyện kết giao cùng kẻ mình không thích.
Là đồng ý, hay là cự tuyệt đây.
Hành động của Trình Phi chính là như vậy, dùng người khác để trách móc cô.
Ninh Thư cảm giác sâu sắc rằng mình không bao giờ có thể yêu đương nổi.
Tới giờ cơm chiều, Ninh Thư nói với hai vợ chồng Ngải: “Con quyết định sẽ ly hôn.”
Giáo sư Ngải vẫn chưa nói gì, mẹ Ngải mở miệng nói: “Quyết tâm rồi à?”
Ninh Thư gật đầu, “Con suy nghĩ rất nhiều mới đưa ra quyết định đó.”
“Thật là…” Mẹ Ngải ngay cả tâm tình ăn cơm cũng không còn.
Giáo sư Ngải hỏi Ninh Thư: “Vì sao lại muốn kết thúc cuộc hôn nhân này?”
“Điều kiện Trình Phi không tốt à?”
Ninh Thư nói: “Con chỉ cảm thấy không thích hợp, Trình Phi rất tốt, nhưng ở bên nhau không thoải mái.”
“Vậy thì tùy con, bát nước hắt đi không hốt lại được, gương vỡ lại lành cũng vẫn có vết rách.” Giáo sư Ngải bình tĩnh nói.
“Nhưng đây không phải chỉ là yêu đương, nói chia tay thì không liên quan nữa, hai đứa là vợ chồng.”
“Chuyện này, con đã thương lượng cùng Trình Phi chưa?”
Ninh Thư gật đầu, “Con sẽ bàn với Trình Phi.”
Giáo sư Ngải ừ một tiếng, thả đũa xuống, cũng không ăn nữa.
Tuy rằng giáo sư Ngải tôn trọng ý kiến của Ninh Thư, nhưng con gái mình muốn ly hôn, trong lòng ông vẫn không thoải mái.
Giáo sư Ngải đứng lên, về phòng.
Mẹ Ngải cũng không thiết ăn uống, bắt đầu thu dọn bát đũa trên bàn.
“Mẹ, con còn chưa ăn đâu.” Ninh Thư nói.
“Ăn đất đi.”
Ninh Thư:…
Ngày hôm sau, Ninh Thư gọi điện cho Trình Phi, hẹn gặp ở quán cà phê.
Ninh Thư không trực tiếp tới phòng khám tìm Trình Phi, nơi đó là khu vực tư nhân của hắn.
Ninh Thư cầm chìa khóa xe, xuống lầu lái xe tới quán.
Trước lúc đi, mẹ Ngải nhìn Ninh Thư muốn nói lại thôi.
Ninh Thư ôm mẹ Ngải, “Mẹ à, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ hạnh phúc.”
Mẹ Ngải miễn cưỡng cười cười.
Ninh Thư lái xe của giáo sư Ngải đi tìm Trình Phi.
Chỉ là lúc dừng ở ngã tư đèn đỏ, Ninh Thư phát hiện phanh không ăn.
Có đạp thế nào cũng vô dụng.
Trên đường đi tới đi lui đầy người, nếu cô cứ phóng tiếp như vậy, chắc chắn sẽ gây tai nạn.
Cuối cùng vẫn xảy ra chuyện.
Biết phanh xe vô tác dụng, Ninh Thư cũng không đạp phanh nữa, bẻ lái đâm về phía vành đai bảo hộ.
Đồng thời vận khí kình trong đan điền, ổn định thân thể của mình.
“Rầm” một tiếng vang lên, đầu xe tông về huớng vòng bảo hộ, tiếng kim loại va chạm vô cùng chói tai.