Dịch: Moringa
Chỉ bởi vì luận văn không đạt mà phạm tội bắt cóc người khác, tố chất tâm lý đúng là yếu như sên.
Sai một lần thì thôi, sai quá nhiều lần như vậy, sao lại không biết rút kinh nghiệm mà sửa nhỉ, bị thiểu năng à.
Cảm giác gã học sinh này trạng thái tinh thần có vấn đề, bị luận văn đả kích thành như vậy?
Một lần mắc lỗi, sao không mở mồm ra hỏi xem sai ở chỗ nào, đúng là cạn lời.
Đến lúc luận văn bị đánh trượt, lại ôm lòng oán hận, mỗi một lần bị bác bỏ, chẳng lẽ không hỏi một chút, bản thân không nói, thường xuyên lặp lại sự ức chế sẽ phát triển trở thành nỗi thù hận.
Ninh Thư gãi đầu, thật chả biết khuyên gì, lập tức nói: “Chuyện này là ba tôi sai, là ba tôi không nói rõ ràng, có điều sao cậu biết tôi là con gái giáo sư Ngải.”
Lý Cường tạm dừng một chút, hung hăng nói: “Ai không biết giáo sư Ngải có một cô con gái xinh đẹp, tôi vốn định bắt cóc cô, nhưng cô mãi không ra khỏi cửa, nếu bắt cóc cô, càng khiến bọn họ đau lòng hơn nữa.”
Tên này đúng là đồ bệnh.
Không biết có phải đọc sách đọc đến ngu người hay không, quả thực sa mạc cmn lời.
Không mở mồm nói có quỷ mới biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, người ta lại không thể chui vào trong đầu để biết người khác tưởng gì trong lòng.
Giáo sư Ngải nói với Lý Cường: “Lý Cường, cậu thả vợ tôi ra, luận văn tốt nghiệp tôi sẽ chấm đạt cho cậu?”
“Không được, giờ đã quá muộn rồi, chỉ có cho ông biết chút lợi hại, ông mới hiểu được, quả nhiên là như thế này, giáo sư Ngải, không phải ông đang sợ hãi hay sao, lúc ném luận văn của tôi không biết có bao nhiêu khí phách, sao giờ ông lại hèn nhát thế.”
Lý Cường nở nụ cười hơi điên cuồng, trong giọng nói hắn cũng tràn ngập sự giễu cợt.
Ninh Thư cau chặt mày, thế giới này đúng là lắm kẻ thần kinh.
Ở thời đại áp lực cạnh tranh luôn đè nặng trên vai này, mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút vấn đề về tinh thần.
Nếu không có cách nào giải tỏa được nó, những cảm xúc này bị đè nén ở trong lòng, dần dà, con người ta sẽ trở thành biến thái.
Tất cả những hành vi đó đều là để giải phóng xúc cảm và áp lực trong lòng.
Nhưng việc đùa bỡn với sinh mệnh của người khác là điều không thể tha thứ.
Sau khi Ninh Thư báo án, âm thanh còi hú của xe cảnh sát nhanh chóng tới gần, xe ngừng dưới dãy phòng khu dạy học, kéo dải phân cách.
Lý Cường nghe thấy tiếng còi, ngó xuống lầu, thấy đệm hơi phía dưới.
Thấy nhiều nhân viên cảnh vụ vây quanh như vậy làm Lý Cường run rẩy trong lòng.
Lý Cường là kẻ trầm lặng, bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
Hắn nghĩ nếu cứ như vậy cuộc đời coi như xong, trong lòng Lý Cường vừa sợ vừa vội, tức hộc máu hét lên với Ninh Thư và giáo sư Ngải: “Các ngươi dám báo công an.”
Lý Cường vươn tay, muốn đẩy mẹ Ngải xuống.
Mẹ Ngải không nói gì, nhưng mặt bà tái nhợt, biểu lộ sợ hãi, cũng biết trong lòng bà hiện giờ vô cùng hoang mang.
Ninh Thư lập tức hô lên: “Chờ một chút.”
Lý Cường nhìn Ninh Thư, Ninh Thư buông tay, “Chuyện này thật ra vô cùng đơn giản, hà tất phải khiến nó trở thành khó khăn như vậy, anh xem hiện giờ cảnh sát ở dưới, anh thả mẹ tôi ra, chuyện này chúng tôi không truy cứu.”
“Chỉ cần chúng tôi không truy cứu nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh cả.” Ninh Thư kiên định nói.
Lý Cường đứng ở nơi đó, hành động do dự, hiển nhiên những lời Ninh Thư nói đánh động hắn.
Nguyên nhân gây ra chuyện này là một bài luận văn, Lý Cường sở dĩ sốt ruột đến mức bắt cóc người khác, chỉ bởi vì nó liên quan đến tiền đồ bản thân, nếu hiện tại bị cảnh sát bắt được, đời hắn coi như xong.
“Cô nói thật chứ?”
Lý Cường không xác định lắm nên hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư vừa muốn gật đầu, cửa sắt trên nóc nhà vang lên tiếng “két”, đi lên cùng cảnh sát, còn có Trình Phi.
Trình Phi vừa thấy Ninh Thư, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi đến bên cạnh, hỏi: “Ngải Vân, em không có chuyện gì chứ.”
Ninh Thư cau mày, “Sao anh lại tới đây?”
“Anh nhận được tin, nói trường học xảy ra chuyện, nên nhanh chóng tới đây.” Trình Phi nói, nhìn về phía mẹ Ngải bị trói, “Mẹ yên tâm, con sẽ không làm mẹ xảy ra chuyện gì đâu.”
“Tôi cảm ơn anh.” Ninh Thư nhàn nhạt nói, nhận được tin tức đúng là chóng vánh thật, tới mức chạy cùng cảnh sát tới đây.
Lúc trước Ninh Thư chỉ cảm thấy đây chỉ là một vụ trả thù đơn giản, nhưng giờ Trình Phi chạy tới, Ninh Thư không cảm thấy đây chỉ là vụ trả thù bình thường nữa.
Tay Ninh Thư sờ vào trong túi, mở ra chế độ ghi âm của di động, để phòng ngừa vạn nhất.
Trình Phi che Ninh Thư phía sau mình, nhìn Lý Cường lạnh nhạt nói: “Làm chuyện gì cũng phải suy xét đến hậu quả, cậu không thể vì thất bại của mình mà gieo sự thất bại trên người khác.”
“Vậu nghĩ cho kỹ, nếu cậu đẩy người xuống, có khả năng sẽ phải đối mặt với lao ngục tai ương.” Trình Phi nhìn Lý Cường đội vớ đen.
Lý Cường thở hổn hển, như thể đôi mắt vằn lên màu đỏ tươi.
“Bắt cóc đòi tiền, mười năm trở lên tù có thời hạn, nếu cậu giết hại hoặc gây thương tổn cho người bị bắt cóc, gây ra trọng thương, hoặc tử vong, sẽ bị phán tù chung thân hoặc tử hình.”
“Gần nửa đời trước đã thất bại như thế, còn muốn tự hủy hoại cả nửa đời sau của mình à?”
Lý Cường lột vớ den trùm đầu, lộ ra một gương mặt bình thường.
Lý Cường nhìn chằm chằm Trình Phi, dung mạo Trình Phi anh tuấn, dáng người thon dài, quần áo đều là hàng hiệu, vô cùng có khí chất.
So sánh khiến Lý Cường như chìm trong bùn lầy.
“Tao là kẻ thất bại thì sao, luận văn của tao không được thông qua lại làm sao, rõ ràng là giáo sư Ngải cố ý gây khó xử, cố ý không cho tao tốt nghiệp.”
Trình Phi khinh thường nhếch miệng, không nói một lời, nhưng sự khinh thường lộ hẳn ra ngoài.
Ninh Thư:…
Mịa, Ninh Thư vừa trấn an được người ta, trong lòng Lý Cường cũng sợ hãi, sắp xong đến nơi rồi, Trình Phi tự nhiên lại nhảy ra.
nửa uy hiếp nửa giảng đạo lý.
Còn nói người ta thất bại, chỉ có mình thành công nhất.
Bà nó chứ.
Nhìn đến Lý Cường run rẩy cả người, Ninh Thư có cảm giác không tốt lắm.
Cô bước nhanh về hướng mẹ Ngải, nhưng Lý Cường vẫn đẩy bà xuống.
Ninh Thư tóm chặt dây thừng trói mẹ Ngải.
Trình Phi thấy vậy vội vàng chạy tới kéo Ninh Thư, Lý Cường hiện giờ đã bị kích thích, cho dù trước mắt có là núi đao biển lửa hắn cũng mặc kệ.
Bị Trình Phi châm chọc, đặc biệt Trình Phi vẫn là loại người mọi phương diện đều vô cùng xuất sắc.
Đứng trước mặt Trình Phi, Lý Cường cảm giác vô cùng tự ti, cảm giác vừa hổ thẹn lại tức giận hóa thành việc không màng tất cả, muốn giữ lại sự tự tôn.
Khuôn mặt Lý Cường vặn vẹo, tự nhiên lại đẩy Ninh Thư, Ninh Thư quay đầu lại, một chân đá vào người hắn.
Trình Phi kéo lại dây thừng trói mẹ Ngải, cùng Ninh Thư kéo bà lên.
Lý Cường bị Ninh Thư gạt ngã trên mặt đất, bò lên, xông về phía Ninh Thư.
“Ngải Vân, cẩn thận.” Trình Phi kéo Ninh Thư ra, hơi vô ý bị Lý Cường va vào, cơ thể bị hẫng, liền ngã từ trên tầng xuống.
Dưới lầu hỗn tạp tiếng ồ lên cùng tiếng thét chói tai.
Ninh Thư vội vàng nhìn xuống dưới, thấy Trình Phi nện mạnh xuống tấm khí lót.
Có cảnh sát đi lên đỡ Trình Phi, Trình Phi lúc này đã ngất xỉu.