***
Chuyện Ferry trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, có phải là khởi đầu của thánh chiến, lợi dụng chuyện này, để tiêu diệt tổ chức không.
Ninh Thư càng nghĩ càng thấy, ma cà rồng thức tỉnh lần đó chắc chắc là ma cà rồng đời thứ ba.
Bằng không nhân loại với ma cà rồng vẫn luôn trong trạng thái cài răng lược, nhưng tất cả đều là ngầm hiểu với nhau, thế giới vẫn lấy nhân loại làm chủ.
Nhưng sao ma cà rồng lại có thể chắc chắn tiêu diệt được tổ chức, đánh vỡ thế cân bằng.
Ninh Thư mặt không đổi sắc ăn hết ba cái hamburger size lớn, lại uống hết hai bình sữa lớn, để Casey nhìn tới trợn cả mắt.
“Tôi đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, ngã giữa hàng vạn bụi hoa, nhưng chưa bao giờ thấy ai như cô cả.” ( Tôi năm nay hơn 20 tuổi rồi mà chưa gặp trường hợp nào mà nó như thế này cả.) Casey chớp mắt nói.
Ninh Thư ợ một cái, nói “Chị đây là khác biệt.”
Ăn uống xong xuôi, Ninh Thư quay về phòng, xoa bụng, cảm nhận dạ dày tiêu hóa thức ăn, chuyển hóa thành năng lượng, chuyển đến mọi nơi trên cơ thê.
Cuối cùng tụ tập vào đan điền.
Ninh Thư mở cửa, thấy Mina ngồi trên giường của cô nàng.
Rõ ràng là từ bên ngoài bụi bặm mệt mỏi trở về, nhưng sắc mặt vẫn hồng hào, lại còn tràn đầy ý xuân.
Ninh Thư bấm tay tính toán, lập tức biết Mina có số đào hoa.
Mina nhìn thấy Ninh Thư, trong lúc nhất thời không biết nói gì, có chút xấu hổ, nhưng lại thấy Ninh Thư không thèm để ý tới mình.
Thậm chí ngay cả lời chào hỏi cũng không có, xấu hổ trong lòng lập tức biến mất, ngược lại trở nên bực mình.
Chuyện với Ferry, Mina xác thật cảm thấy hơi hụt hơi, chuyện giữa cô nàng và Ferry thật sự có vẻ đang phát triển theo chiều hướng kỳ lạ.
Vượt qua giới hạn của ma cà rồng và thợ săn.
Mina cảm thấy thật rối rắm, cho dù Ferry vô số lần nói muốn biến cô nàng thành ma cà rồng.
Nhưng Mina vẫn kiên quyết tỏ vẻ không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý.
“Jasmine, tôi đã hoàn thành được mấy nhiệm vụ.” Mina nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư không mặn không nhạt mà ồ một tiếng.
Mina:...........!
Cô nàng làm nhiều nhiệm vụ như vậy, là muốn Ninh Thư lau mắt mà nhìn, nhưng Ninh Thư lại tỏ thái độ không quan tâm, khiến Mina thiếu chút nữa phun máu.
“Jasmine, cuối cùng thì cô có ý gì, nếu cô không muốn làm cộng sự với tôi nữa thì cứ việc nói thẳng, đừng tỏ thái độ lồi lõm như vậy với tôi.”
“Tôi không muốn làm cộng sự với cô.”
Tuy rằng trong lòng Mina có đáp án, nhưng bị Ninh Thư nói thẳng trước mặt, khiến cho Mina không cam lòng.
Cảm giác trái tim bị đập vụn thành hàng trăm ngàn mảnh.
Ninh Thư thấy Mina dùng loại ánh mắt “sao cô có thể tàn nhẫn tổn thương tôi” nhìn cô.
Ninh Thư cực kỳ hưởng thụ, thật sự khiến cho mày đau đớn, thật vui biết bao nhiêu.
“Tôi biết, lúc trước tôi có hơi kém cỏi.”
“Không phải hơi, mà là rất kém cỏi.”
………….Thiếu chút nữa nước mắt của Mina rơi ra ngoài.
Chưa bao giờ gặp qua người nào lại vô tình lạnh lùng tới vậy.
“Giờ tôi cũng có thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ.” Mina nói.
Ninh Thư nhướng mày, kinh ngạc nói: “Cô giết ma cà rồng?”
Mina lập tức gật đầu, “Đúng dzậy.”
Ninh Thư ngạc nhiên nói: “Ferry vì cô, có thể giết chết đồng loại của chính mình, bất ngờ thật đấy.”
Mina:........!
Mina giận tím người, nhịn không được nói: “Jasmine, cô không bôi bôi nhọ người khác trong lòng không thoải mái sao?”
Ninh Thư gật đầu: “Không bôi nhọ cô trong lòng tôi thật sự không thoải mái."
Mina ở chỗ này giằng co với Ninh Thư không được, không muốn nói chuyện với Ninh Thư nữa, sửa sang lại đồ đạc của mình.
Ninh Thư nhìn dáng vẻ này của Mina, lập tức biết ngay điều cô vừa nói là thật, lấy kỹ năng của Mina giết ma cà rồng, lại còn thiêu xác ma cà rồng nữa.
Cơ bản là tự cô nàng không thể làm được.
Cùng lắm là Ferry phẩy tay, sau đó ma cà rồng liền biến thành cát bụi.
Nếu chính tay Mina giết, thì đã đứng lại đấu khẩu với cô rồi, Mina là kiểu cho bù bản thân vô lý cũng phải gào mồm lên tranh bua giảng giải ba phần đạo lý cho người rồi.
Ninh Thư chậc chậc mấy tiếng.
Mina buồn bực thả đồ trong tay xuống, nhìn Ninh Thư nói: “Jasmine, cô có tư cách gì mà khinh thường tôi?”
“Tôi thừa tư cách để khinh thường cô.”
“Không có lập trường, không có kỹ năng, tôi thấy có khi cô muốn trở thành ma cà rồng, để bất tử, còn giữ lại được nhan sắc của chính mình đấy.” Ninh Thư thô lỗ nói.
Mina đứng lên, “Jasmine, cô nói chuyện mà không thấy hổ thẹn sao, tôi gặp được người mình thích, người đó chỉ trùng hợp lại là ma cà rồng mà thôi.”
“Tôi không tin khi cô rơi vào lưới tình, có thể làm theo lẽ thông thường.”
Ninh Thư nhún vai, “Vì sao lại không thể?”
“Cho dù ma cà rồng có thích tôi, tôi cũng sẽ không lung lay lập trường của bản thân, tôi hiểu rõ, thợ săn và ma cà rồng không thể ở bên nhau.”
“Mặc dù không tâng bốc bản thân mình thành vĩ nhân, nhưng lại lấy tổ chức, lấy nhân loại ra làm lá chắn cho mình.”
Mina chế nhạo, “Đồ đạo đức giả dối, cứ như mình nhân từ thật ấy.”
Ninh Thư cũng khinh thường cười một tiếng, “Đừng lấy tư tưởng tình cảm của cô để phỏng đoán ý nghĩ, cách làm của tôi, đồ ích kỉ.”
“Hay lại như cô, thân đang ở trong tổ chức, lại mơ tưởng tới ma cà rồng, không có nguyên tắc và lập trường của chính mình, cô dựa vào cái gì mà cười nhạo tôi nhân từ, độ lượng.”
“Sống nhờ cơm của tổ chức, lại vì một tên ma cà rồng, mà ruồng bỏ tổ chức, cái ngữ như cô, nên ném xuống mương, xuống cống, chứ nuôi làm gì cho tốn cơm tốn gạo?”
Mặt Mina đỏ bừng, bực tức nói: “Tư tưởng cực đoan, đừng có vỗ ngực tự nói mình cao cả, vĩ đại như thế, hơn nữa ma cà rồng và nhân loại đã ký kết hiệp ước hòa bình.”
“Ngây thơ, mọi giao ước đều phải dựa trên điều kiện bình đẳng, phải ở vị trí ngang hàng.
Khi kẻ yếu bị tàn sát, ai sẽ là người quan tâm tới hiệp ước.”
“Đấy….
đấy là cô chưa gặp được người mình thích, nên mới có thể dứt khoát nói vậy, tới một ngày cô rơi vào tình huống của tôi rồi, cô sẽ hiểu, cho dù tất cả bị hủy diệt, vẫn mong cầu được ở cạnh bên người ấy.”
“Có điều người như cô, sẽ chẳng có ai yêu thương đâu.”
Phụ nữ cãi nhau, đều dùng phương pháp đả kích này?
Cô không có thằng nào thích, thì cô chính là kẻ thất bại.
Ninh Thư một chút cũng không cảm thấy mình đáng thương, sao phải khúm núm cầu xin tình yêu từ kẻ khác, lại còn dùng thứ tình yêu phải xin xỏ đó ra để phô trương.
Ninh Thư thích cách kết giao của đám đàn ông hơn.
Hơn nữa Ninh Thư hiểu rõ mình là một người ích kỷ, ai cũng không quan trọng bằng chính bản thân mình.
Ninh Thư nhún vai: “Cho nên, tôi không phải phiền não về vấn đề này, tôi cũng sẽ không muốn hủy diệt tất cả chỉ để ở bên một thằng ất ơ nào đó.”
“Cô……” Mina nghẹn lời, người này thật đáng ghét, cô nàng nhớ rõ Jasmine trước kia không hề đáng ghét như vậy.
Jasmine hiện tại thật khó chống lại.
“Cô có biết, mồm miệng xắt xéo như cô, thật khiến người ta ghét bỏ không?”
Ninh Thư không để ý nói: “Nói ra ý nghĩ trong lòng, lại bị nói là mồm miệng xắt xéo, tôi chỉ mới nói thôi, còn cô thì ngay cả hành động cũng làm rồi đấy thôi.”
“Cô trực tiếp dùng hành động chứng minh mình là một kẻ đê tiện, ai ai cũng chán ghét.”
Mina tức tới phồng má trợn mắt, “Jasmine, cô ghen tị với tôi.”
Ninh Thư: ……….
“Tôi ghen tị cô cái gì, ghen tị với tình yêu mà ma cà rồng dành cho cô sao?”