Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1399



Chuyện Ninh Thư đoán về cơ bản là chân tướng, nhưng trong thời gian vừa rồi cũng xảy ra kha khá sự tình phức tạp.

Chính là ma cà rồng đời thứ ba dưới sự cầu xin của Ferry, thần không biết quỷ không hay tới tổ chức cứu Mina đi, đưa về địa bàn ma cà rồng.

Mina được đưa tới địa bàn ma cà rồng nhìn thấy Ferry ngủ trong quan tài, cả người chỉ còn lại bộ xương, lúc ấy khóc trôi nhà trôi cửa, khóc lụt cả một góc phòng.

Phải biết Mina này, phụ nữ không ưa được cô ta, nhưng lại có thể khiến đàn ông yêu thích không ngừng.

Ở chung một khoảng thời gian, ma cà rồng đời thứ ba đã quỳ gối dưới mị lực của Mina.

Cho nên là ma cà rồng đời thứ ba cũng thích Mina.

Ở ngay bên quan tài của Ferry bày tỏ với Mina.

Mina tỏ vẻ mờ mịt, vô tội, bla blo nói người cô nàng thích là Ferry.

Mà ma cà rồng đời thứ ba nói vết thương của Ferry quá nặng, có thể sống được hay không còn chưa biết.

Ma cà rồng đời thứ ba muốn biến Mina thành ma cà rồng, người được ma cà rồng đời thứ ba biến thân cho, địa vị cực kỳ cao quý.

Còn cao quý hơn so với thân vương và chủ lĩnh đương thời.


Nhưng Mina là ai, là một người kiên cường không cúi đầu trước thế lực nào, người cô nàng yêu chính là Ferry.

Ferry nằm trong quan tài tức tơi mức chết đi sống lại, Ferry bắt lấy ma cà rồng đời thứ ba hút máu đến chết.

Đừng hỏi vì sao ma cà rồng đời thứ ba yếu nhớt như gà bệnh thế, vì ở trước mặt nhân vật chính, tới thần phật cũng phải quỳ.

Hơn nữa Ferry đang bị thương, dù sao cũng phải tìm được lý do thích hợp để Ferry hút máu ma cà rồng đời thứ ba.

Ma cà rồng đời thứ ba hoành đao đoạt ái, thừa dịp gã bị thương nặng, lại muốn đội mũ xanh cho gã, loại chuyện này bố thằng nào nhịn nổi.

Ferry hút khô máu trong người ma cà rồng đời thứ ba, chiếm được sức mạnh trong máu, chữa trị cơ thể.

Chiếm nhẫn của ma cà rồng đời thứ ba, hấp thu hết ma cà rồng đời thứ ba không bỏ thứ gì.

Cặn bã cũng không dư lại chút nào.

Sau khi Ferry khỏe lại, chuyện đầu tiên đó là biến Mina thành ma cà rồng, để Mina trở thành con mồi của một mình gã, chỉ thuộc về gã.

Mina đáng thương khóc lóc giải thích chuyện lúc trước với Ferry.

Ferry tha thứ cho Mina, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết được.

Sau đó Ferry mang theo một đám ma cà rồng tới báo thù rửa hận.

Ferry nhấc tay chiếu về phía Ninh Thư, nhẫn chiếu một chùm ánh sáng về phía Ninh Thư, Ninh Thư nhanh chân chạy trốn.

Lỡ như bị bắn trúng cả cơ thể lẫn linh hồn đều bị tiêu diệt, qua khủng bố.

Cũng không biết là thứ gì.

Ferry có nhẫn trong tay, Ninh Thư chỉ có thể thông qua kết ấn chống cự.

Nhưng phù chú không kiên trì được lâu.

Hơn nữa lại còn tiêu hao hết sức mạnh trong cơ thể, một khi hao hết sức mạnh, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.

Nhẫn này của Ferry, khiến Ninh Thư không có cách nào tới gần gã được cả.

Trực tiếp khiến người khác biến mất, không kể lớn hay nhỏ, ngay cả linh hồn cũng biến mất.

Chết thẳng cẳng.

Quá khó nhằn.


Mina thấy Ninh Thư có thể tạo ra phù chú phương Đông mạnh như thế, trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng giờ lại thấy Ninh Thư bị Ferry đánh cho chạy đông chạy tây.

Còn Ferry thì đứng yên như núi, làm cho cô trở nên chật vật như vậy.

Đúng là chỉ có cái mồm, chẳng có bản lĩnh gì cả.

Mina nhịn không được che miệng cười nhạo, thần sắc khinh thường.

Còn tưởng rằng lợi hại như thế nào cơ.

Ninh Thư bỏ qua sự khinh bỉ của Mina, cứ cười đi, còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu, xem cô nàng cười được tới lúc nào.

Mẹ nó, nếu không có cái nhẫn này, Ninh Thư tuyệt đối liều mạng với Ferry.

Ninh Thư không dám mạo hiểm, dùng chính cơ thể mình chống cự với nhẫn ruby.

Có trang bị thì ghê gớm à.

Tuy rằng chị đây không có………..

Ý, từ từ đã, Ninh Thư đột nhiên nhớ tới hoa hồng lúc trước nhặt được.

Hoa hồng kia tươi mới vô cùng.

Ninh Thư vừa tránh chùm sáng của nhẫn ruby, vừa gọi 2333: “Nhanh ném hoa hồng cho tôi.”
Sau tay Ninh Thư xuất hiện một đóa hoa hồng.

Ninh Thư giữ chặt trong tay, lấy hoa hồng ra.

Không biết hoa hồng này có tác dụng gì, nhưng có thể tươi đẹp trong một thời gian dài như vậy, khẳng định là bảo vật.

Đã vậy, đây còn là đồ của ma cà rồng, nói không chừng có thể tương sinh tương khắc, khắc chế nhẫn trong tay Ferry.

Có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống thì sao.

Mina nhìn thấy Ninh Thư cầm một bông hồng tên tay, nhịn không được cười nhạo: “Jasmine, giờ cô lấy hoa ra để làm gì, chẳng lẽ đây là đồ tên nào đó tặng cho cô sao.”
“Người giống như cô, còn có tên nào thích sao.”
Ninh Thư nhìn Mina một cái, “Không phải cô cũng có người thích sao, có gì hay mà khoe khoang mãi thế, trừ được đàn ông thích, cô có được cái gì.”
“Cô có rất nhiều thứ, nhưng lại không có được tình yêu của đàn ông, thật đáng buồn, không có ai yêu cô, chẳng có ai thương cô cả.” Mina nói.

Ninh Thư nhếch miệng cười đưa hoa lên mũi ngửi.

“Người khác có yêu tôi hay không, tôi không quản được, chẳng lẽ tôi còn phải bắt người ta yêu mình, nói nữa, tôi muốn gì cũng có thể tự mình làm được, còn cần van nài tình yêu của người khác sao?”
Ninh Thư vẫn không thể tin nổi, vì sao không có người yêu, lại thành nhược điểm để người khác công kích.


Trở thành tồn tại thật đáng buồn?
…… Cô nàng gặp được người mình yêu, nhưng chưa gặp người khiến cô nàng trở nên tốt đẹp.

Giá trị của cô nàng chỉ là để cho đàn ông thích.

Còn tồn tại của cô đây là để khiến người khác chán ghét mà không thể làm gì được cô.

Ninh Thư chỉ thích để cho cô nàng chán ghét cô, hận cô, nhưng lại không làm được gì cô.

“Miệng lưỡi trơn chu, cực kỳ chán ghét.” Mina oán hận nói.

Ninh Thư cười, dáng vẻ của Mina lúc này, cô rất thích.

Có bản lĩnh thì tới đánh tôi đi, tới đây.

Mina xem thường đóa hóa Ninh Thư lấy ra, mà sắc mặt Ferry có chút chần chừ, đôi mắt nhìn chăm chú vào hoa hồng trong tay Ninh Thư.

“Đồ của gia tộc Toledo.” Ferry nhìn bông hồng, không thể rời mắt.

Mười ba thị tộc, mỗi thị tộc có một biểu tượng thị tộc khác nhau.

Tộc huy của gia tộc Toledo là hoa hồng, tự xưng là gia tộc hoa hồng, là gia tộc giàu có nhất, đẹp nhất, luôn hướng về những thứ hoàn mỹ nhất.

Nhưng những thứ này không quan trọng, quan trọng là bông hồng là một báu vật.

“Giao ra đây, đây là đồ của ma cà rồng bọn ta.” Ferry chìa tay ra.

Ninh Thư:.................!
“Mày nói đưa thì chị phải đưa à?” Ninh Thư trợn mắt nói, “Ai nói đây là đồ của ma cà rồng, giờ nó ở trong tay chị, thì chính là đồ của chị nghe chưa.”
“Mày có chứng cứ gì nói thứ này là của mày, condi khốn nạn kia.”
Ninh Thư không nghĩ tới, Ferry lại không biết xấu hổ tới vậy, lại có thể ngửa tay đòi như thật thế.

Ferry lạnh mặt, “Đây là đồ của ma cà rồng, phải trả lại cho ma cà rồng, nếu không đừng hòng được sống.”
Ninh Thư vẫy vẫy hoa hồng, “Vậy thì tới giết đi, đúng là thứ không biết xấu hổ, cứ như đồ của mày không bằng.”



Bình Luận (0)
Comment