Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 187

Edit: Akito

Bây giờ nhân lúc không có việc gì Ninh Thư liền thu dọn đồ đạc của mình, tính toán thời gian những tên danh môn chính phái lấy danh chính nghĩa giúp đỡ nhân dân dưới sự dẫn dắt của minh chủ võ lâm, hẳn là sắp tới tấn công Ma giáo rồi.

Hơn nữa hiện tại Cung Vô Mị vô cùng nóng nảy, Ninh Thư cũng không dám lắc lư trước mặt Cung Vô Mị, lúc không có việc gì hắn lại đập đồ trong phòng, nếu không thì giết thị nữ, phàm là người chọc tới Cung Vô Mị đều không có kết cục tốt.

Trong lòng Ninh Thư càng sợ hãi hơn, sờ mông hổ già lại không dám thừa nhận kinh sợ, vạn nhất chỉ sợ Cung Vô Mị bổ nhào vào nàng thì làm sao bây giờ, chỉ sợ bị nam nhân đè, nói nữa nữ chủ tùy tiện tìm đường chết đều được.

Ninh Thư đoán rằng Cung Vô Mị tức giận vì chuyện bị danh môn chính phái bao vây.

“Tiểu Hồng tiểu thư, giáo chủ tìm người.” Quản sự Lưu lại tới tìm Ninh Thư, bây giờ Ninh Thư chỉ sợ nhìn thấy tên này, tên này trung thành và tận tâm với Cung Vô Mị, khiến cho Ninh Thư cũng muốn ném cho hắn một bao độc dược, đúng là sợ cái gì thì tới cái đó.

Vẻ mặt Ninh Thư đứng đắn đi theo quản sự Lưu tới trước cửa phòng Cung Vô Mị, cửa phòng đang đóng, điều này làm cho Ninh Thư rất kinh ngạc, bởi vì tên Cung Vô Mị này lẳng lơ cực kỳ, coi như thời điểm bạch bạch bạch cũng không đóng cửa, sao bây giờ giữa ban ngày lại đóng cửa nha.

Tức khắc Ninh Thư không muốn đi vào nữa.

“Phỏng chừng giáo chủ các ngươi ngủ rồi, vậy ta đi trước đây.” Ninh Thư xoay người muốn rời đi.

Quản sự Lưu ngăn Ninh Thư lại, nói: “Giáo chủ chờ người ở bên trong.”

Ninh Thư nhìn thoáng qua cây kiếm treo bên hông quản sự Lưu, yên lặng xoay người.

Quản sự Lưu mở cửa, để Ninh Thư tiến vào.

Ninh Thư nắm độc dược trong lòng bàn tay, mới chậm rãi đi vào, Ninh Thư đi vào, quản sự Lưu bên ngoài lập tức đóng cửa lại, trong lòng Ninh Thư tức khắc có cảm giác xấu, mẹ nó còn đóng cửa nữa chứ, chắc không phải muốn giết người hủy xác?

“Còn đứng đó làm gì, đến chỗ bản tôn.” Giọng nói Cung Vô Mị đột nhiên vang lên, thanh âm hết sức tối tăm.

Ninh Thư chậm rì rì đi qua, vén rèm cửa lên, tức thì ngửi được một mùi thúi khiến người ta khó có thể chịu được, chính xác là mùi tiểu ra quần, cái loại mùi thúi lên men này, thiếu chút nữa làm Ninh Thư cũng muốn nôn ra.

Nhưng nhìn thấy Cung Vô Mị khuôn mặt xanh mét, Ninh Thư hết sức nhịn xuống, hỏi Cung Vô Mị: “Giáo chủ, ngươi có chuyện gì sao?”

Thần sắc Cung Vô Mị tối tăm vô cùng, giữa ánh mắt cũng có màu xanh lá, hơi thở toàn thân đều rất hỗn loạn, còn mang theo vẻ suy sút, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo hoài nghi và oán hận sâu sắc, còn có một tia chờ mong.

Ninh Thư bị ánh mắt của Cung Vô Mị nhìn đến không thể hiểu được, chịu đựng mùi thúi, hỏi: “Nói đi, rốt cuộc ngươi làm sao vậy.”

Cung Vô Mị nằm ở trên giường, hơn nữa từ lúc Ninh Thư tiến vào đến giờ cũng không động đậy thân thể tí nào, giống như tượng điêu khắc nửa nằm ở trên giường, Ninh Thư không biết Cung Vô Mị đến cùng có tật xấu gì?

Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, hỏi: “Ta biến thành như này có phải ngươi cố ý gây ra hay không?”

Ninh Thư:???

Vẻ mặt Ninh Thư ngu ngơ, nàng thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, từ lúc Cung Vô Mị trở nên nóng nảy, nàng liền không lắc lư trước mặt Cung Vô Mị, đích thực là nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Giáo chủ, ngươi có chuyện gì, cứ nói thẳng với ta, có gì ta có thể hỗ trợ, ta đương nhiên hỗ trợ.” Ninh Thư vỗ ngực nói cực kỳ trượng nghĩa.

Biểu tình Cung Vô Mị phi thường khó có thể mở miệng, nhưng vẫn mở miệng nói tình huống của mình cho Ninh Thư.

Là thế này, từ khi Ninh Thư yêu cầu hắn không thể lăn giường với nữ nhân, lại còn phải kiên quyết nghẹn lại, hơn nữa vẫn luôn nghẹn, thế nhưng nhu cầu đối với phương diện kia của Cung Vô Mị rất lớn, đã thế sau khi được Ninh Thư trị liệu, xác thật cảm thấy khá hơn so với trước nhiều, cũng liền nghe Ninh Thư nói, dùng sức nghẹn, cho dù có nhu cầu, cũng dùng sức nghẹn.

Sau lại phát triển đến không cần bạch bạch bạch liền muốn phóng thích, chính là quần cọ sát một chút cũng muốn phóng thích, nhưng Cung Vô Mị vẫn chịu đựng, liều mạng chịu đựng, chịu đựng thời gian dài như vậy, nhưng lại xuất hiện vấn đề, phía dưới tùy lúc đều dính nhớp phóng thích chất màu trắng bạc.

Tùy lúc đều đang phát tiết, người chỉ động một chút, liền sẽ dính nhớp, làm cho tính tình Cung Vô Mị bây giờ vô cùng nóng nảy, loại chuyện xấu hổ này khó mà nói ra khỏi miệng, đấu tranh một hồi hắn vẫn tìm Ninh Thư tới, hơn nữa trong lòng Cung Vô Mị cho rằng mình thành như vậy, đều do Ninh Thư tên lang băm này gây ra.

Ninh Thư: …

Đây là jj nghẹn hỏng rồi a, con mẹ nó!!!

Giống như vòi nước bị hỏng vậy!

Ninh Thư cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì, chuyện quỷ dị này, Ninh Thư nhìn gương mặt Cung Vô Mị tỏ vẻ ngươi phải giải quyết chuyện này, liền tự nhiên cảm thấy mình nằm không cũng trúng đạn rồi.

Nàng thật sự cũng không nghĩ tới Cung Vô Mị có thể nghẹn thành như vậy, tựa như muốn đi nhà xí, ngươi nên đi nhà xí, chứ không phải nghẹn chết như thế.

Cho dù không bạch bạch bạch với nữ nhân, chẳng lẽ ngươi không thể tự xử?

Đúng là chuyện lạ trên đời, mẹ nó ngươi không có tay dài à.

Ta là mẹ của ngươi sao, nghe lời như thế.

Ninh Thư gãi gãi cổ mình, nói với Cung Vô Mị: “Chuyện này đúng là không dễ giải quyết.”

“Ngươi không thể giải quyết?” Cung Vô Mị tức khắc kích động, ngồi dậy, sau đó mặt biến sắc rồi lại từ từ nằm xuống, cảm giác dưới thân lại ướt rồi, kiểu chẳng phân biệt thời gian địa điểm này, quả thực khiến cho Cung Vô Mị tâm muốn chết cũng có.

Ninh Thư lại ngửi được mùi lạ, phỏng chừng là vừa rồi Cung Vô Mị quá kích động, lại phóng thích, cái này, cái này, …

Sắc mặt Cung Vô Mị rất khó xem, nhìn Ninh Thư lạnh lùng nói: “Ngươi phải giải quyết chuyện này.”

“Bằng không thì ngươi đi chết đi.” Vẻ mặt Cung Vô Mị sát khí nhìn Ninh Thư, “Bản tôn biến thành như vậy đều là bởi vì ngươi sai.”

“Chuyện này không liên quan đến chuyện của ta?” Ninh Thư xua tay, “Thật sự không liên quan đến chuyện của ta.”

“Chuyện của người như thế nào ta mặc kệ, ngươi dám nói không phải ngươi bảo bản tôn cấm dục, không phải ngươi một hai nói phải nghẹn tinh dịch, mấy câu này đều không phải ngươi nói?” Cung Vô Mị gào thét Ninh Thư, sau đó phía dưới lại phóng thích rồi, Cung Vô Mị lau mặt một phen, thần sắc tối tăm vô cùng.

Khuôn mặt Cung Vô Mị bây giờ đều là nóng nảy viết hoa, hơn nữa ánh mắt mang theo sát khí mãnh liệt, hiển nhiên là muốn giết Ninh Thư, nhưng lại cố kỵ tình trạng của mình, miễn cưỡng chịu đựng sát ý trong lòng.

Ninh Thư: …

Hiện tại lại phải cứu của quý cho gia hỏa này sao, Ninh Thư tỏ vẻ mình không làm được, hơn nữa cũng không có cái bản lĩnh đó.

“Nói đi, ngươi có biện pháp gì?” Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, giống như nếu Ninh Thư không nói ra được biện pháp gì, liền muốn giết chết Ninh Thư.

Ninh Thư không có cách nào chỉ có thể nói: “Trước dùng túi chườm nước đá đắp lên, tăng kích thích, đây là kinh mạch ngươi bị nghẹn hỏng thôi.”

Cung Vô Mị nhìn Ninh Thư, nhẹ nhàng nói: “Ngươi tốt nhất cầu nguyện biện pháp ngươi nói có tác dụng, bằng không bản tôn sẽ khiến ngươi chết rất khó xem.”

Ninh Thư: …

Bây giờ Ninh Thư cũng chỉ muốn chạy trốn, cứ tiếp tục nán lại nơi này Ninh Thư sợ sống không được bao lâu nữa, Ninh Thư nghĩ nghĩ, lại hỏi Cung Vô Mị: “Cái kia, ngoại trừ dính nhớp không yên, còn có thể đứng lên không?”

“Cút.” Cung Vô Mị rống Ninh Thư một tiếng, “Chẳng sợ bản tôn hiện tại có vấn đề, vẫn có thể xử lý được ngươi như thường.”

“Đinh, giá trị ngược +80, trước mặt giá trị ngược là 90.”
Bình Luận (0)
Comment