Edit: Akito
Tô Mạn Ngọc nghe thấy Quý Thanh Viễn nơi nơi bảo vệ Lâm Thiển Thiển, sắc mặt càng thêm khó coi, hơn nữa trước đó xém tí nữa đã bị chậu hoa đập trúng, nếu như không phải có Trang Vũ Đồng ở bên cạnh, chỉ sợ cô đã phải bái bai với thế giới này rồi.
Bây giờ lại nhìn thấy Lâm Thiển Thiển co đầu rút cổ ở một bên giả làm bạch liên hoa, để Quý Thanh Viễn ra mặt thay cô ta, lúc này Tô Mạn Ngọc tức giận đến ngực đều muốn nổ tung, lạnh lùng nói với Quý Thanh Viễn: “Quý Thanh Viễn, nơi này không có chuyện của anh, cút xa một chút.”
“Tô Mạn Ngọc, cô nói chuyện kiểu gì thế.” Vẻ mặt Quý Thanh Viễn bất mãn, “Cô ăn trúng thuốc nổ sao, vừa vào đây đã ăn nói như thế.”
Ninh Thư mở miệng nói: “Chỗ này là ký túc xá nữ sinh, sao anh lại ở đây?”
Quý Thanh Viễn không để ý tới Ninh Thư, trực tiếp ngó lơ Ninh Thư, nhìn Tô Mạn Ngọc nói: “Lâm Thiển Thiển là bạn gái của tôi, tôi hy vọng cô có thể tôn trọng cô ấy một chút.”
“Tại sao tôi phải tôn trọng cô ta, cô ta là ai, Quý Thanh Viễn anh còn không phải thấy bà đây thích anh, anh liền chà đạp bà đây, bạn gái của anh muốn tôi tôn trọng, tôi tôn trọng cả nhà anh.” Tô Mạn Ngọc mở miệng liền bưu hãn vô cùng, tựa hồ muốn phát tiết sợ hãi gặp phải vừa rồi.
Khuôn mặt Quý Thanh Viễn đen thui, hiển nhiên bị Tô Mạn Ngọc chọc tức không nhẹ, “Cô có bệnh sao.”
Tô Mạn Ngọc trợn trắng mắt, nhìn thoáng qua Lâm Thiển Thiển, xì một tiếng khinh miệt, “Lâm Thiển Thiển, lần đầu tiên phát hiện cô ghê tởm như thế.”
Mặt Quý Thanh Viễn nghiêm túc, thay Lâm Thiển Thiển giải thích, “Tôi ở đây là vì Thiển Thiển lo lắng cho các cô, cô ấy nói ký túc xá này có quỷ, tôi đã xin trường tối nay ở lại đây, xem thử có phải có thứ gì đang tác quái không.”
Tô Mạn Ngọc liền ‘ha hả’ hai tiếng, nhìn thoáng qua Lâm Thiển Thiển không nói gì.
Ninh Thư không để ý tới yêu hận gút mắc giữa ba người này, lấy thuốc pha nước sôi uống, Tô Mạn Ngọc thấy Ninh Thư uống thuốc, vội vàng nói: “Chừa cho tớ một ngụm.”
Tức khắc ký túc xá liền tràn ngập một cỗ mùi lạ, cái mùi này thiệt rất kỳ quái, Quý Thanh Viễn cau mày chịu đựng, nhìn thấy Tô Mạn Ngọc cư nhiên lại uống thứ kỳ quái này, nhịn không được nói: “Tô Mạn Ngọc, cô uống cái gì vậy, mùi khó ngửi như thế.”
“Anh quản tôi làm gì.” Tô Mạn Ngọc bóp mũi uống cạn, sau đó từ tủ mình lấy ra một bộ trang điểm cho Ninh Thư, nói: “Tặng cho cậu, cảm ơn cậu hôm nay đã cứu tớ, về sau cậu chính là bạn của Tô Mạn Ngọc này.”
Ninh Thư nghĩ nghĩ vẫn là nhận lấy, nếu Tô Mạn Ngọc đã thả ra thiện ý, Ninh Thư tự nhiên muốn tiếp nhận, nói nữa nguyên chủ cũng muốn hòa nhập vào tiểu tập thể này, Ninh Thư từ trong túi lấy ra một cái bùa xếp hình tam giác đưa cho Tô Mạn Ngọc, “Cái này tặng cho cậu, đây là thứ bà đồng trong thôn tặng cho tớ, cậu mang theo bên người đi.”
Tô Mạn Ngọc gần như là cướp lấy bùa hộ mệnh, sau đó cất vào trong túi, nói với Ninh Thư: “Người như cậu rất không tệ.”
Ninh Thư: …
Lâm Thiển Thiển ngồi trên giường thấy hai người trao đổi lễ vật, gạt mình ra bên ngoài, cảm giác cực kỳ xấu hổ.
Một ngày này Quý Thanh Viễn đều canh giữ bên cạnh Lâm Thiển Thiển, Ninh Thư đi học, Tô Mạn Ngọc liền theo sát cô, một bước không rời, làm Ninh Thư rất cạn lời, nói với Tô Mạn Ngọc: “Cậu có thể đừng luôn đi theo tớ hay không.”
“Không ở cùng cậu tớ sợ.” Từ lúc được Trang Vũ Đồng cứu, trong lòng Tô Mạn Ngọc liền có chút ỷ lại Trang Vũ Đồng gầy gầy ốm yếu này, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô ấy, Tô Mạn Ngọc cảm thấy lòng mình cũng bình tĩnh theo.
Bây giờ đi tới đâu, Tô Mạn Ngọc đều cảm thấy có khả năng con quỷ kia sẽ hại chết cô, cho nên một giây cũng không dám rời xa Trang Vũ Đồng.
Hơn nữa đi theo Trang Vũ Đồng cơ thể rất nhẹ nhàng, từ sau khi bị quỷ quấn thân, cả người đều nặng nề, người cô giống như bị quỷ đè lên vậy, một lần sau khi tắm rửa, Tô Mạn Ngọc liền cân trọng lượng, nhưng cân nặng của cô nặng hơn bình thường nhiều, rõ ràng cô không béo lên, nhưng lại nặng hơn rất nhiều, Tô Mạn Ngọc cảm thấy là quỷ ngồi trên vai mình, cái loại cảm giác nặng nề này như thể muốn đè cô nằm sấp xuống.
Ninh Thư cũng không nói gì thêm, nếu Tô Mạn Ngọc muốn đi theo thì đi theo đi, cũng không tổn hại gì đến mình, Ninh Thư nói với Tô Mạn Ngọc: “Lúc đi đường chú ý chung quanh nhiều chút, đặc biệt là thời điểm gặp phải tòa nhà, nhất định phải chú ý trên không có đồ đạc rơi xuống hay không.”
“Cần cậu nói, tớ đương nhiên biết.” Tô Mạn Ngọc mạnh miệng nói, ngay sau đó lại nói với Ninh Thư: “Nếu bà đồng trong thôn cậu lợi hại như thế, vì sao không mang bà ấy tới đây thu thập con quỷ này.”
“Bà bà không xuất hiện, bà ấy lớn tuổi rồi, hơn nữa bà ấy không muốn chọc vào thứ này, chọc vào nó chính là không chết không ngừng.” Thật ra Ninh Thư cũng hy vọng bà đồng kia tới thu thập nữ quỷ này đi.
Tô Mạn Ngọc cắn môi, “Tớ không chịu nổi, tớ nói ba ba tớ tìm người tới thu thập nữ quỷ này.”
Trong lòng Ninh Thư nghĩ chính là, khi nào nam nữ chủ mới có thể tìm đạo sĩ đạo hạnh cao thâm trong cốt truyện kia tới.
Ninh Thư cùng Tô Mạn Ngọc trở lại ký túc xá, hai người Quý Thanh Viễn và Lâm Thiển Thiển đang ngồi trên giường khe khẽ nói chuyện, không khí rất là ngọt ngào.
Tô Mạn Ngọc hừ lạnh một tiếng, phá vỡ không khí ngọt ngào, Tô Mạn Ngọc âm dương quái khí nhìn hai người họ, làm Lâm Thiển Thiển cảm thấy rất không tự nhiên.
Ninh Thư và Tô Mạn Ngọc rửa mặt qua rồi lên giường, Tô Mạn Ngọc không nói hai lời bò lên trên giường Ninh Thư, sau đó lạnh lùng nhìn Quý Thanh Viễn trải đệm ngủ gần Lâm Thiển Thiển.
“Không sao đâu, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em.” Quý Thanh Viễn trấn an Lâm Thiển Thiển.
Lâm Thiển Thiển ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Tô Mạn Ngọc chứng kiến ánh mắt Lâm Thiển Thiển và Quý Thanh Viễn nhìn nhau ngọt ngọt ngào ngào như thế, chua lè khinh miệt một câu cẩu nam nữ.
Ninh Thư thấy bộ dạng này của Tô Mạn Ngọc, lúc trước cảm thấy Tô Mạn Ngọc người này kiêu ngạo vô cùng, nhưng bây giờ xem ra, càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh, nhãn hiệu trên người chính là nữ phụ ác độc, cho dù cuối cùng bị quỷ hại chết, đoán chừng cũng không có người đồng tình.
Tô Mạn Ngọc bíu lấy Ninh Thư, quấn chặt cơ thể cô, Ninh Thư vặn bung tay cô ấy ra, nhàn nhạt nói: “Ngủ thì ngủ, cậu ôm tớ như thế, tớ không thoải mái.”
Tô Mạn Ngọc buông lỏng tay, nhưng vẫn dựa sát vào Ninh Thư.
Ban đêm im ắng, sân trường một mảnh yên tĩnh, Quý Thanh Viễn nằm dưới đất không ngủ được, nói nữa ngủ ở ký túc xá nữ sinh, loại cảm giác này thật là kỳ quái.
Không chút động tĩnh, Quý Thanh Viễn không khỏi cười một tiếng, chẳng qua là cô gái nhỏ tự mình nghĩ lung tung, tự hù dọa mình.
Quý Thanh Viễn ngồi dậy, nhu tình như nước nhìn Lâm Thiển Thiển trên giường, duỗi tay nắm lấy tay Lâm Thiển Thiển, nhưng xúc tu lại có cảm giác kỳ lạ, cảm giác giống như sờ vào một quả xoài hư thối, ướt dầm dề.
Sao tay Thiển Thiển lại có loại cảm giác này chứ, trong phòng tối đen, Quý Thanh Viễn không có cách nào thấy rõ chuyện là như thế nào, đẩy đẩy cơ thể Lâm Thiển Thiển, kêu: “Thiển Thiển, dậy đi.”
Nhưng Lâm Thiển Thiển như là ngủ say, Quý Thanh Viễn đẩy thế nào cũng không tỉnh dậy, trong lòng Quý Thanh Viễn tức khắc run lên, vội vàng bò dậy bật đèn, ấn công tắc, nhưng đèn trong phòng mãi không sáng, ngược lại tay sờ trúng một chất lỏng dinh dính ấm áp.