Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 228

Editor: AnGing

Buổi tối, Hoắc Thừa Vọng thành thật đưa bài tập của mình sang, hai mươi chữ, Ninh Thư kiểm tra xem hắn có biết những chữ đó hay không, Hoặc Thừa Vọng.

Lúc lắc cái đầu nhỏ ngâm thơ, sau khi ngâm xong thì nhìn Ninh Thư, Ninh Thư gật gật đầu, khen hắn: "Thật không tồi, Vọng rất tuyệt."

Hoắc Thừa Vọngđỏ mặt, ưỡn ngực nói: "Nhi thần còn thuộc được nhiều hơn nữa cơ."

Nói thật, Ninh Thư thật sự rất xấu hổ, chữ của nàng còn không đẹp bằng một đứa trẻ năm sáu tuổi, Ninh Thư cảm thấy sau này mình sẽ dứt khoát không động bút nữa.

"Lúc chơi với hồ ly nhỏ, phải chú ý an toàn, nơi quá nguy hiểm không được đi vào biết không?" Ninh Thư dặn dò Hoắc Thừa Vọng, Hoắc Thừa Vọng gật gật đầu, nói: "Mẫu hậu, người thật tốt."

Ninh Thư vỗ vỗ bả vai của hắn, vốn định vỗ mông hắn, nhưng lại cảm thấy giống như biến thái, chỉ có thể vỗ vai hắn.

"Trở về nghỉ ngơi đi." Ninh Thư cười nói, lại dặn dò hắn: "Đừng để con hồ ly đó cào bị thương, nó dù sao cũng là súc sinh, tất nhiên không tốt cho thân thể, buổi tối khi rửa mặt sai bà vú lấy nước ngải cứu rửa cho biết không?"

"Nhi thần đã biết." Hoắc Thừa Vọng gật đầu.

Chờ đến khi Hoắc Thừa Vọng đi rồi, Ninh Thử mới thở mạnh ra một hơi, nói chuyện với con nít thật khó khắn mà.

"Nương nương, hôm nay là mười lăm, Hoàng Thượng chắc sẽ tới." Thanh Trúc nhìn về phía ngoài điện, "Chính là đã đã trễ thế này..."

Ninh Thư ngáp một cái, "Đi tắm rồi ngủ, không cần chờ."

Thanh Trúc dùng ánh mắt trấn an nhìn Ninh Thư, nói: "Nương nương, nhất định là Hoàng Thượng bận quá."

Vội đến mức không ngủ được? Tới cung của Hoàng Hậu cơ bản chính là tới ngủ một giấc, vài bước chân mà thôi, là không muốn tới thôi.

Ninh Thư mới vừa nằm lên giường, thì nghe được thanh âm bén nhọn của thái giám bên ngoài, "Hoàng Thượng giá lâm."

Ninh Thư lại bò từ trên giường dậy, mặc quần áo.

Hoắc Khanh đi đến, Ninh Thư hành lế với Hoắc Khanh: "Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng."

Thân hình Hoắc Khanh cao lớn, bên hông đeo đai lưng, càng có vẻ eo ong mông hẹp, cho người ta cảm giác phi thường gợi cảm, khuôn mặt hắn hình dáng rất sâu lại lập thể, mũi thẳng tắp.

"Hoàng Hậu đã đi ngủ?" Hoắc Khanh nói, "Chẳng lẽ Hoàng Hậu không nhớ rõ hôm nay là mười lăm."

Ninh Thư rõ ràng cảm giác được Hoắc Khanh tức giận, trên mặt hắn không có một chút biểu tình, mày hơi nhăn lại, Ninh Thư câm nín, ngươi nha không muốn tới thì không tới, còn làm bộ bị buộc tới, làm mọi người đều đau trứng. (:v các bạn hiểu không?)

Hoắc Khanh xác thật là bị buộc tới, hôm nay lúc thượng triều, lão già họ tiêu thượng tấu nói hắn đã lâu không lâm hạnh phi tử hậu cung.

Nói trắng ra chính là muốn mình đi sủng hạnh cháu gái hắn, Hoắc Khanh cọ tới cọ lui đến giờ mới đến cung của Hoàng Hậu.

Lúc ra ngự thư phòng, tiểu hồ ly ôm chân hắn không cho đi, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, làm Hoắc Khanh rất khó chịu, khuyên can mãi cuối cùng mới làm tiểu hồ ly không thương tâm như vậy.

Hiện tại nhìn thấy Ninh Thư đi ngủ trước, trong lòng Hoắc Khanh bốc hỏa, càng thêm chán ghét nàng Hoắc Khanh giang tay giờ Ninh Thư tới thay quần áo cho mình, nhàn nhạt nói: "Đi ngủ đi."

Ninh Thư gật gật đầu, "Được."

Xem cái dạng này của Hoắc Khanh là không muốn lăn với nàng, Ninh Thư liền an tâm.

"Hoàng Hậu, thay quần áo cho trẫm." Hoắc khanh lạnh lùng mà nói.

Ninh Thư: (⊙0⊙)

Ninh thư lại bò dậy từ trên giường, cởi quần áo cho Hoắc Khanh, sau đó hai người nằm ở trên giường không nói gì.

Hoắc Khanh dứt khoát đưa lưng về phía Ninh Thư.

Ninh Thư:......

Không muốn thì đừng đến, cái đức hạnh gì vậy, nếu là nguyên chủ chỉ sợ đã sớm thương tâm vì hành động lạnh lùng này của hắn.

Ninh Thư cũng xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Bà nó, có người ở bên cạnh thật khó chịu, vốn dĩ người to như trâu, chiếm một nửa giường, còn không cho người ngủ ngon nữa.

Ninh Thư nhắm mắt lại mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên bị một tiếng kêu thê lương chói tai của động vật làm bừng tỉnh, trong giọng nói hàm chứa nỗi đau đớn vô cùng.

Hoắc Khanh bên cạnh vội vàng ngồi dậy, cũng mặc kệ người ngủ bên cạnh, trực tiếp đạp lên Ninh Thư, Ninh Thư lập tức đá văng Hoắc Khanh, hắn ta không chú ý ngã lăn trên mặt đất, nhưng lại không thèm đề ý, trên mặt nôn nóng hô to: "Hồ nhi, em ở đâu."

Hồ ly thét chói tai, giống như chó sủa quãng tám, lại giống như tiếng thét của phụ nữ, trong đêm khuya đặt biệt đáng sợ, khiến cho người không rét mà run.

"Hồ nhi, hồ nhi." Sắc mặt Hoắc Khanh rất nôn nóng, Ninh Thư từ trên giường xuống dưới, sai Thanh Trúc đốt nến lên, Hoắc Khanh lập Tức chộp lấy ngọn nến, rõ ràng hắn nghe được tiếng hồ nhi kêu đau đớn ở gần đó.

Cuối cùng Hoắc Khanh phát hiện ra hồ ly ở gần cửa sổ, chân trước bị bẫy chuột kẹp, đang chảy máu lã chã, Hoắc Khanh đau lòng đến tột đỉnh.

"Gọi thái y, mau gọi thái y." Hoắc Khanh đỏ mắt rít gào với Ninh Thư, Hoắc khanh rất bình tĩnh, hắn kích động như vậy Ninh Thư chưa bao giờ gặp.

"Đi gọi thái y." Ninh Thư nói với Thanh Trúc, Thanh Trúc vội vàng mời thái y, bị bộ dạng của Hoắc Khanh dọa tới.

Hoắc Khanh ngồi xổm xuống, muốn gỡ bẫy chuột ra, nhưng lại sợ làm đau tiểu hồ ly, gấp đến mức không biết làm gì mới tốt.

Tiểu hồ ly chảy nước mắt, ô ô kêu với Hoắc Khanh, bộ dáng đáng thương vô cùng.

Ninh Thư ở bên cạnh nhìn, con hồ ly này cả người màu bạc, nhìn đặc biệt xinh đẹp, ánh mắt nhìn rất linh động, đôi mắt chuyển động mang theo giảo hoạt, nhưng hiện tại ánh mắt đều ảm đạm, vẫn luôn rơi lệ với Hoắc Khanh.

Khó có thể tưởng tượng một thân thể động vật lại ẩn dấu linh hồn nhân loại, Ninh Thư cũng coi như mở mắt, có phải sau này đối tượng nàng làm nhiệm vụ cũng có thể không phải nhân loại hay không.

Hoắc Khanh đột nhiên quay đầu nhìn Ninh Thư, sắc bén hỏi: "Hoàng Hậu, vì sao ngươi để đồ vật nguy hiểm như vậy ở tẩm cung."

Ninh Thư bình tĩnh nói: "Mấy ngày nay thần thiếp vẫn luôn ngủ không tốt, buổi tối luôn có chuột, khiến cho cung nữ mang bắt chuột đến, thần thiếp cũng không nghĩ tới nó sẽ đến, nó cũng chưa từng đến cung của thần thiếp, ai biết sẽ ra chuyện như vậy."

Con hồ ly này mới đến hoàng cung chưa bao lâu, đất còn chưa dẫm mềm, còn chưa giống cốt truyện vô pháp vô thiên.

"Thần thiếp không biết vì sao hôm nay nó lại đến." Ninh Thư rất thành khẩn nói.

Hoắc Khanh trong lúc nhất thời nghẹn lời, cũng không thể nói rằng bởi vì hắn ở đây, hồ nhi ỷ lại hắn cho nên mới đi theo.

Nói như vậy thân làm đế vương như Hoắc Khanh sẽ không nói ra, ít nhất sẽ không nói trước mặt hoàng hậu như Ninh Thư.

Hoắc Khanh vuốt đầu tiểu hồ ly, an ủi nàng: "Hồ nhi, không có việc gì, thái y lập tức sẽ tới."

"Ô ô ô ô......" Tiểu hồ ly quỳ rạp trên mặt đất, đau đến mức giọng cũng khàn đi, trong lòng thì tại chửi má nó, làm sao cô lại xui xẻo như vậy, làm sao lại dính vào thứ này cơ chứ, đau chết cô, đều tại con rùa Hoắc Khanh này, nếu không đi theo hắn, cô cũng sẽ không bị thương.

Tiểu hồ ly càng nghĩ càng đau lòng, trong lòng tủi thân hơn nữa miệng vết thương đau, chảy nước mắt, Hoắc khanh hận không thể ôm lấy tiểu hồ ly.

P/s: Bên Dembuon.vn có Hoàng hậu hận (12) rồi nha. Link đăng kí ở mục bình luận phần thông báo.
Bình Luận (0)
Comment