Editor: AnGing
Bánh bao nhỏ Hoắc Thừa Vọng ôm cún con lại đây, đưa chữ mình viết cho Ninh Thư, Ninh Thứ nhìn chữ hắn viết, rất vui nói: "Chữ của Vọng tốt hơn trước nhiều."
Đôi mắt mọng nước của Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư, hơi ngượng ngùng nói: "Mẫu hậu, nhi thần sẽ dụng công đọc sách, gần đây phụ hoàng không có kiểm tra công khóa của nhi thần, nhi thần thuộc rất nhiều sách đó."
Hiện tại trong lòng Hoắc Thừa Vọng rất thất vọng, giống như bản thân mình rất nỗ lực, lại phát hiện căn bản không có kiểm tra, muốn có một cơ hội thi thố cũng không có.
Ninh Thư vươn ngón tay túm da lông con cún trong lòng Hoắc Thừa Vọng, con cũn giãy giụa, nhìn rất đáng yêu.
"Mẫu hậu, người nhẹ chút." Hoắc Thừa Vọng đau lòng nhìn chó con.
Ninh Thư nhét chó con vào ngực của Hoắc Thừa Vọng, nghiêm túc nhìn hắn nói: "Vọng, con đọc sách không phải vì người khác, không phải vì phụ hoàng, không phải vì mẫu hậu, mà là vì chính con."
Ninh Thư vẫn cảm thấy Hoắc Thừa Vọng quá cô đơn, ở trong cung này không có con nít cùng độ tuổi để chơi đùa, trong cốt truyện mới có thể bị tiểu hồ ly hấp dẫn như vậy.
Tiêu Tiêu yêu con mình, nhưng lại đặt quá nhiều áp lực và mong mỏi lên người Hoắc Thừa Vọng, hắn không thể chịu nổi.
Nên tìm đồng bọn cho đứa bé này, mỗi ngày cứ chơi với chó cũng không được.
TÌm bạn cùng học mới được.
Người đầu tiên Ninh Thư nghĩ đến là ca ca của nguyên chủ, có một nhi tử lớn hơn Hoắc Thừa Vọng một hai tuổi, đứa bé này cũng bị chém đầu trong sự cố kia.
Nguyên chủ nghĩ đến cháu mình, nhỏ như vậy mà đã chết, lại là do mình, trảm cả nhà mình chất nhi, như vậy tiểu liền đã chết, bởi vì chính mình duyên cớ, mãn môn sao trảm, hoàng đế tuyệt tình, nhi tử bất hiếu, quá nhiều chuyện đè trong lòng nàng, nguyên chủ cuối cùng lựa chọn phí hoài bản thân mình.
"Còn nhớ rõ ca ca Thanh Dương của con không? Mẫu hậu bảo Thanh Dương ca ca tiến cung tới ở với con được không." Ninh Thư nói với Hoắc Thừa Vọng, "Mẫu hậu hy vọng con có thể vui vẻ."
"Thật vậy chăng?" Hoắc Thừa Vọng nhìn Ninh Thư, vui vẻ nói: "Sẽ có ca ca tiến cung tới ở với nhi thần sao?"
"Đúng vậy." Ninh Thư nhìn bộ dạng vui vẻ của Hoắc Thừa Vọng, nên để Hoắc Thừa Vọng tiếp xúc với các đứa bé khác.
Ninh Thư phái người nói chuyện này với tổ phụ, ngày hôm sau Tiêu Thanh Dương đã bị đưa vào trong cung, Tiêu Thanh Dương khoẻ mạnh kháu khỉnh, lớn lên rất vạm vỡ, giống như nghé con vậy, vừa nhìn đã biết là người của gia tộc võ tướng
Lại nói tiếp Tiêu gia cũng là nhân tài đông đúc, bốn thế hệ cùng một gia đình, nhưng là cuối cùng chết một cái không dư thừa, cũng là làm đau xót lòng người.
"Cô cô." Tiêu Thanh Dương gọi Ninh Thư.
"Kêu nương nương, kêu cô cái gì." Triệu thị tức giận gõ đầu hắn một cái, "Nương nương, tiểu tử này không có quy củ, chỉ sợ tiến cũng sẽ đụng chạm các nương nương khác."
"Tổ mẫu, đừng đánh đầu tôn nhi." Tiêu Thanh Dương vuốt đầu mình, nói lớn tiếng với Triệu thị.
"Nương, không cần phải lo lắng, nữ nhi sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Dương." Ninh Thư bảo Hoắc Thừa Vọng nóng nảy bên cạnh lên chào hỏi với Tiêu Thanh Dương.
Ninh Thư để hai đứa bé ra ngoài chơi, nhìn bộ dạng vui vẻ của Hoắc Thừa Vọng, Ninh Thư cũng cảm thấy lòng nhẹ nhàng, cũng coi như thay nguyên chủ làm một số việc vậy.
Triệu thị nói với Ninh Thư nói: "Cha bảo thần phụ cảm ơn đồ vật của nương nương, cha nói hắn đã biết, hắn sẽ xử lý tốt, nương nương không cần lo lắng."
"Nương, hiện tại phủ nguyên soái như mặt trời ban trưa, cẩn thận mấy tên đạo chích trăm phương ngàn kế đối phó phủ nguyên soái, mỗi một bước đi của chúng ta bây giờ đều phải cẩn thận, nương và tẩu tử nhất định phải quản lí người trong phủ, cũng đừng cho một ít người lai lịch không rõ đến phủ nguyên soái, lợi dụng uy danh và quyền thế của phủ nguyên soái làm một số chuyện ỷ thế hiếp người." Ninh Thư rất hoài nghi long bào và thư từ cái gì đó chính là người của phủ nguyên soái làm.
Hiện tại phủ nguyên soái chính là một cái bia ngắm, ra một cái Hoàng Hậu, còn sinh hạ đích trưởng tử, nguyên soái trong tay nắm trọng binh, thấy thế nào cũng là bộ dạng phồn hoa tựa cẩm, phú quý vô biên.
Triệu thị vội vàng nói: "Thần phụ nhất định sẽ chú ý."
Tiêu Thanh Dương ở trong cung, Ninh Thư để hai đứa bé ở cùng một chỗ, mỗi ngày quy định thời gian học tập và thời gian chơi đùa, phải dựa theo thời gian này mà chấp hành, bằng không sẽ mang chó con và Tiêu Thanh Dương đi.
Bây giờ Hoắc Thừa Vọng đã quen sinh hoạt có người làm bạn, nếu lại quay lại ngày tháng cô đơn như trước kia, quả thực làm Hoắc Thừa Vọng sống không bằng chết, bảo đảm với Ninh Thư sẽ học tập cùng với Tiêu Thanh Dương.
Ninh Thư nhớ kĩ chuyện này, một ngày ba bữa lúc ăn cơm đều gọi hai đứa bé đến cung mình ăn cơm, Ninh Thư cảm giác qua một đoạn thời gian, Hoắc Thừa Vọng cao hơn không ít, lượng cơm ăn cũng nhiều.
Lúc Hoắc Thừa Vọng và TIêu Thanh Dương ăn cơm, lén lút ném một miếng thịt xuống dưới bàn cho cũn con ăn, Ninh Thư làm như không nhìn thấy.
Bây giờ Hoắc Thừa Vọng rất thân cận với Ninh Thư, đôi khi không gọi Ninh Thư là mẫu hậu, mà gọi là nương. (Giống kiểu ""mẫu thân"" với ""mẹ"", "mother"" với ""mom"" á)
Tuy rằng không phải con ruột, rốt cuộc cũng nuôi một thời gian, trong lòng Ninh Thư cũng mềm mại.
Đứa bé chỉ là quá cô đơn.
"Gần đây con có chơi với tiểu hồ ly không?" Ninh Thư vuốt đầu Hoắc Thừa Vọng hỏi, Hoắc Thừa Vọng nói: "Gần đây tiểu hồ ly không ra khỏi tẩm cung của phụ hoàng, không chơi cùng nó."
Ninh Thư lúc này mới gật gật đầu, "Tiểu hồ ly móng vuốt rất sắc, về sau chơi với nó ít thôi, rốt cuộc là súc sinh, bị càosẽ rất đau, tuy rằng Thanh Dương ca ca của con biết võ, nhưng không thể thời thời khắc khắc bảo hộ con được."
Hoắc Thừa Vọng gật đầu, "Con sẽ không để Thanh Dương ca ca bị thương, Thanh Dương ca ca và chó con chơi với con là được."
Ninh Thư thở ra một hơi thật dài, cuối cùng cũng làm nó không chạy theo con hồ ly nhãi đó nữa, chạy lung tung khắp nơi.
"Đi theo Thanh Dương ca ca chơi đi, phải chú ý an toàn." Ninh Thư dặn dò Hoắc Thừa VỌng.
Sau khi tiểu hồ ly bị thương, Hoắc Khanh lại hồi lâu không vào hậu cung, phi tử liên can lại chạy đến trước mặt Ninh Thư khóc lóc kể lể.
Nhìn một đống nữ nhân như vậy khóc lóc thảm thiết trước mặt nàng, dùng khăn tay lau nước mắt, Ninh Thư cảm thấy rất đau đầu.
Mẹ chứ, thiệt tình cảm thấy làm Hoàng Hậu rất khổ, nhiều người chia sẻ trượng phu với mình như vậy, trượng phu không lăn với những nữ nhân đó, bọn họ lại đến khóc nháo trước mặt Ninh Thư, muốn Hoàng Hậu đi tìm trượng phu mình ban mưa móc cho bọn họ.
Nhổ nước bọt, quả thực không thể lại khổ hơn.
Hoàng Hậuhiền lương thục đức không dễ làm a, Ninh Thư yên lặng nhìn những nữ nhân này khóc, người nên khóc nhất hẳn là nguyên chủ a.
Sao lại có cảm giác hoàng hậu chính là đại quản gia, có chuyện gì đều tới tìm nàng.
Muốn ngủ với Hoắc Khanh thì tự mình đi kéo, khóc với nàng thì có tác dụng gì, Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Được rồi, đừng khóc, Hoàng Thượng bận chính sự, căn bản là không có thời gian tiến vào hậu cung, các ngươi cũng nên quan tâm đến thân thể của hoàng thượng nhiều hơn đi, ở chỗ bổn cung khóc, còn không bằng làm canh ăn lót dạ đưa sang cho Hoàng Thượng."
Các phi tần hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cáo lui, bước chân nhẹ nhàng đi rồi, có lẽ là trở về làm đồ ăn.
Phỏng chừng tiểu hồ ly nhìn thấy đồ mà các phi tần hậu cung này đưa đến, lại tức giận, Ninh Thư tỏ vẻ, nàng chính là cố ý, cố ý trêu người.
Thả nhiều phi tử như vậy không làm, một hai phải chơi trò mập mờ với con hồ ly, tuy rằng bên trong là người, nhưng bên trong là cái súc sinh a.
P/s: Thằng điên! Biến thái!