Ninh Thư ngồi bên xem Hoắc Thừa Vọng đọc sách, Ninh Thư không bắt Hoắc Thừa Vọng đọc cái gì mà tứ thư ngũ kinh, Hoắc Thừa Vọng đâu có giống mấy nho sinh phải thi lấy công danh, chi bằng đọc binh pháp Tôn Tử, học đạo làm vua.
Ninh Thư vốn định tìm một thầy giáo cho Hoắc Thừa Vọng, nhưng nghĩ đến việc Hoắc Khanh phòng bị cô và phủ Nguyên soái nên đành thôi.
Thanh Trúc đi đến cạnh nói nhỏ bên tai Ninh Thư: “Nương nương, phủ Nguyên soái truyền tin đến, Nguyên soái phát hiện có người để đồ không nên có ở phủ Nguyên soái, Nguyên soái đã đem đồ đi hủy nhưng vẫn chưa đánh rắn động cỏ, Nguyên soái nói nương nương cẩn thận một chút, đừng để bị hại trước mặt Hoàng thượng.”
Ninh Thư gật đầu, kêu Hoắc Thừa Vọng không đọc sách nữa, ra ngoài đi dạo với Tiêu Thanh Dương một chút.
Hoắc Thừa Vọng và Tiêu Thanh Dương cười rồi đi ngay, Ninh Thư nhìn hai đứa bé, vẻ mặt lạnh lùng, không khỏi nhíu mày.
“Nương nương, Nguyên soái nói Hoàng thượng đang tìm đạo sĩ, tăng đạo.” Thanh Trúc nói, “Nguyên soái nghi hiện tại Hoàng thượng muốn ăn đan dược.”
Ninh Thư liền lắc đầu, bây giờ Hoắc Khanh còn rất trẻ, không thể nào ăn đan dược dưỡng sinh, Hoắc Khanh rất có tinh thần, vốn không cần ăn đan dược tiêu hao tinh lực cơ thể, đế vương cổ đại muốn ăn đan dược là bởi vì muốn có thể lâm hạnh phi tử hậu cung khi lớn tuổi.
Sao lại đột nhiên tìm đạo sĩ, mắt Ninh Thư chuyển động, lập tức nghĩ tới một việc, đó chính là tiểu hồ ly.
Dựa theo kịch bản, đúng ra bây giờ tiểu hồ ly đã biến thành hình người rồi, nhưng Ninh Thư vừa vào vị trí này đã làm hỏng đạo cụ giúp tiểu hồ ly biến thành người là Giao châu.
Tiểu hồ ly không chờ được vật này, thì sẽ không thể biến thành người, bây giờ Hoắc Khanh không nhịn nổi, muốn tìm cao nhân đắc đạo nghĩ cách biến tiểu hồ ly thành người.
Xem ra kịch bản vẫn đang tiếp tục đi tiếp chứ không ngừng lại, tiểu hồ ly nhất định sẽ biến thành người, nam nữ chính không thể ấy ấy được, không tiếp xúc thân thể thì gọi gì là tình yêu.
“Nói với tổ phụ, không cần xen vào chuyện đạo sĩ.” Ninh Thư lạnh nhạt nói, Hoắc Khanh thích làm gì thì kệ hắn làm thế.
Thế nhưng hành động Hoắc Khanh mời đạo sĩ vẫn nhận lại không ít chê bai, không ít đại thần trong triều kêu Hoắc Khanh không nên mê đắm những thứ thuật pháp này, nhưng Hoắc Khanh không thèm để ý.
Chỉ cần có thể khiến hồ ly biến thành người, cái giá nào hắn cũng có thể trả, Hoắc Khanh rất muốn nhìn xem hồ ly biến thành người sẽ như thế nào, chắc là xinh đẹp hoạt bát lắm, so với đám phụ nữ trong hậu cung, ngay cả tính tình của nó cũng đáng yêu hơn.
Tiểu hồ ly không biết khổ tâm của Hoắc Khanh, ngày ngày vẫn chạy nhảy trong hoàng cung như trước, Hoắc Khanh cũng không nói cho nó biết, đến lúc đó tạo niềm vui bất ngờ cho nó.
Thế nhưng gần đây tiểu hồ ly cảm thấy rất đen đủi, cảm giác có người đối phó với nó, đang đi thì có một thùng nước bẩn đổ lên người nó, cả thùng cũng úp luôn trên người nó, đến khi vất vả lật thùng nước lên thì xung quanh lại không có lấy một bóng người.
Tiểu hồ ly chịu ấm ức không chịu được, mang theo mùi hôi thối đi tìm Hoắc Khanh, tiểu hồ ly ấm ức nhảy thẳng lên người Hoắc Khanh, còn cố ý bôi lên người hắn.
Hoắc Khanh có chịu mùi tanh cũng không ghét bỏ tiểu hồ ly, một người một hồ ly đi tắm uyên ương.
Tiểu hồ ly thấy Hoắc Khanh như vậy, trong lòng thấy rất ngọt, cảm thấy Hoắc Khanh mới là người đối với nó tốt nhất trên thế giới này.
Một lần xảy ra chuyện như vậy thì thôi, nhưng chuyện như vậy cứ xảy ra liên tiếp, tiểu hồ ly oan ức khóc với Hoắc Khanh, Hoắc Khanh nổi giận đùng đùng đòi tra ra ai dám đối với tiểu hồ ly của hắn như thế.
Ninh Thư biết chuyện này thì kêu hai tên nhóc kia dừng tay, còn gây rối nữa, sớm muộn gì cũng bị bắt.
Tinh thần Hoắc Thừa Vọng sảng khoái, bước đi như gió.
Ninh Thư rất quan tâm đến thời điểm tiểu hồ ly biến thành người, đến khi tiểu hồ ly biến thành người, tất cả nữ nhân trong hậu cung này sẽ hoàn toàn bị bỏ rơi.
Về sau trong lòng Hoắc Khanh cũng chỉ có tiểu hồ ly thôi.
Ninh Thư kêu Thanh Trúc nhắn với phủ Nguyên soái, kêu bọn họ cẩn thận một chút.
Đã lâu Hoắc Khanh không tới hậu cung, nữ nhân hậu cung luôn để mắt đến Ngự thư phòng, con mắt sắp mù đến nơi mà vẫn không thấy nổi cái bóng của Hoắc Khanh.
Lúc này bỗng có chuyện lớn xảy ra, đó chính là Lâm mỹ nhân bị tiểu hồ ly hủy dung, bị Hoắc Khanh cách chức vào Dịch đình trước kia, bày mưu tính kế bắt được tiểu hồ ly, đâm thẳng một dao vào bụng của tiểu hồ ly.
Lúc Hoắc Khanh tìm được tiểu hồ ly, chính là lúc Lâm mỹ nhân như phát điên dùng dao đâm tiểu hồ ly, tiểu hồ ly đau đớn gào thét, toàn thân đều là máu tươi.
Mắt Hoắc Khanh như sắp nứt, rút đao của thị vệ bổ xuống đầu Lâm mỹ nhân, đầu Lâm mỹ nhân lăn đi rất xa, khuôn mặt có vết sẹo vô cùng dữ tợn, Hoắc Khanh ôm tiểu hồ ly máu me khắp người kêu ngự y và đạo sĩ cứu mạng.
“Hu hu hu…” Tiểu hồ ly kêu với Hoắc Khanh, tiểu hồ ly cảm giác mình sắp chết rồi, đau sắp chết rồi.
Nước mắt Hoắc Khanh chảy xuống, kinh hãi nói: “Em sẽ không có chuyện gì, em sẽ không có chuyện gì, trẫm không cho phép em xảy ra chuyện.”
Ninh Thư thấy dáng vẻ chán chường lại điên cuồng, toàn thân đều run rẩy như mất đi cả thế giới, tan vỡ mà hốt hoảng của Hoắc Khanh thì thờ ơ cười.
Huyên hoàng quý phi đứng cạnh Ninh Thư sắc mặt tái nhợt, tuy đã trải qua điều trị tâm lý nhưng thân thể Huyên hoàng quý phi vẫn rất mỏng manh, cảm giác như một trận gió cũng có thể thổi đi, cằm gầy đi rất nhiều.
Huyên hoàng quý phi thấy Hoắc Khanh lộ biểu cảm ra ngoài, hận không thể hủy diệt thế giới thì rất kinh ngạc.
“Chúng ta về thôi, Hoàng thượng sẽ không để cho chúng ta ở đây đâu.” Ninh Thư đứng ở cửa Ngự thư phòng, thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, xoay người rời đi.
Huyên hoàng quý phi cắn môi, đi theo Ninh Thư, Ninh Thư liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Huyên hoàng quý phi, nói: “Chuyện này do cô làm?”
“Tần thiếp không hiểu nương nương đang nói cái gì nữa?” Khuôn mặt Huyên hoàng quý phi tái nhợt nở nụ cười, trong suốt như không khí.
“Chuyện này không liên quan đến tần thiếp, đây là do Lâm mỹ nhân làm.” Huyên hoàng quý phi lạnh nhạt nói.
Ninh Thư không nói gì, người nào làm người đó tự biết, chí ít bây giờ tâm trạng Ninh Thư có chút hả hê, chỉ có hai chữ, đáng đời.
Tiểu hồ ly bị thương rất nặng, ngự y nói với Hoắc Khanh là không cứu được, Hoắc Khanh vừa nghe xong liền ôm ngực phun ra máu.
Dọa thái y sợ đến lạnh run người, Hoắc Khanh vừa tức vừa lo, kêu thị vệ chém đầu thái y nói tiểu hồ ly không cứu được, dù thái y xin tha như thế nào cũng không thể cứu nổi mạng mình.
Có vết xe đổ, các thái y khác đều sợ hãi cầm máu cho tiểu hồ ly, không dám nói lời nào.
Lúc này, một người đạo sĩ đi tới, nói với Hoắc Khanh, hiện tại là thời cơ tốt nhất biến tiểu hồ ly thành người, hơn nữa cứ như vậy, tiểu hồ ly cũng không sống nổi nữa.
Hoắc Khanh lập tức kêu đạo sĩ làm, dù như thế nào cũng phải giữ mạng cho tiểu hồ ly.
Hoắc Khanh đau đớn vò tóc mình, nhìn tiểu hồ ly trên giường như sắp chết, hận mình không thể bị thay tiểu hồ ly, đau thấu tim gan như vậy, mối tình thắm thiết không biết đã nhem nhóm từ bao giờ, bây giờ Hoắc Khanh mới phát hiện mình rất yêu tiểu hồ ly, hơn nữa nếu không phải nó thì sẽ không là ai khác.
Nghĩ đến việc tiểu hồ ly có thể rời bỏ mình, Hoắc Khanh hận không thể chôn cùng tiểu hồ ly, con tiện nhân Lâm mỹ nhân kia chết dễ dàng quá, đáng lẽ phải đày đọa nàng ta.