Hoắc Khanh của hiện tại bị mọi người xa lánh, vì người con gái hắn yêu mà chống đối lại tất cả mọi người, không ai phản đối Hoắc Khanh sủng ái một người con gái, nhưng bất cứ chuyện gì cũng có mức độ của nó, vượt qua giới hạn này, sẽ bị phản ngược lại.
Sự cưng chiều của Hoắc Khanh với tiểu hồ ly không hề có nguyên tắc và giới hạn, khiến tiểu hồ ly không chút kiêng kỵ phá hoại những quy tắc mà mọi người nên tuân thủ, hơn nữa sự sủng ái này được hình thành từ việc gây tổn thương cho người khác.
Tất cả mọi người đều nhìn Hoắc Khanh, ngay cả tiểu hồ ly cũng nhìn Hoắc Khanh, giờ phút này Hoắc Khanh cảm giác như mình đang đứng trên đỉnh núi bốn phía đều là vách đá, tiến thoái lưỡng nan.
Hoắc Khanh cắn răng, các cơ trên mặt run rẩy, đôi mắt đỏ thẫm, trái tim giống như bị giày vò trong chảo dầu nóng, Hoắc Khanh không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Đây hoàn toàn là một âm mưu, dùng hồ nhi làm con cờ để đối phó hắn.
Hoắc Khanh khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, vẻ mặt ngẩn ngơ, giống như linh hồn đã rời khỏi thân thể, vì sao, vì sao?
"Chuyện này bàn sau." Hoắc Khanh khó khăn nói: "Chuyện này trẫm sẽ cho chư vị một câu trả lời thỏa đáng."
"Rốt cuộc Hoàng thượng sẽ xử lý yêu nghiệt này như thế nào? Vương đại nhân đã chết, Hoàng hậu cũng suýt chút nữa mất mạng, chuyện này không thể cứ như vậy mà cho qua được." Tiêu nguyên soái kích động nói: "Nhất định phải có người chịu trách nhiệm cho những chuyện xảy ra tối nay."
Hoắc Khanh xoa xoa trán, cơ thể hơi lảo đảo, suýt chút nữa té ngã, tiểu hồ ly vội vàng đỡ lấy Hoắc Khanh, dùng đôi con ngươi như nước nhìn Hoắc Khanh, khiến trái tim của Hoắc Khanh trở nên mềm mại.
Hoắc Khanh rất thích hồ nhi dùng ánh mắt như này nhìn hắn, vừa đơn thuần lại xinh đẹp, vô tội mà trong sáng, giống như chiếm được cả thế giới.
"Trẫm thấy không khỏe, chuyện này nói sau đi." Sắc mặt của Hoắc Khanh xanh mét, không ngừng run rẩy.
Hoắc Khanh bị những người này ép không còn cách nào khác, chỉ có thể nói: "Bắt Kim Linh lại trước đã."
Tiểu hồ ly lập tức mở to hai mắt, sững sờ nhìn Hoắc Khanh, nước mắt lập tức lăn dài trên má, lên án nói: "Hoắc Khanh, chàng vì ngôi vị hoàng đế mà từ bỏ thiếp, chàng luôn miệng nói yêu thiếp, thế nhưng chàng lại bỏ rơi thiếp. "
Hoắc Khanh muốn nắm lấy tay tiểu hồ ly, nhưng tiểu hồ ly lại lui về sau một bước: "Chàng đã bỏ rơi thiếp."
Hoắc Khanh cảm giác như có người dùng đao khoét tim hắn, đau thấu tim gan, hắn rất muốn nói với tiểu hồ ly, đây chỉ là kế tạm thời, hắn nhất định sẽ không để cho tiểu hồ ly xảy ra chuyện.
Thế nhưng tiểu hồ ly căn bản không biết trong lòng Hoắc Khanh đang nghĩ gì, nàng chỉ biết Hoắc Khanh đã vứt bỏ nàng, vì quyền thế mà bỏ rơi nàng, Hoắc Khanh nói yêu nàng, nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được quyền thế.
"Hoắc Khanh, thiếp hận chàng, đây chính là tình yêu mà chàng dành cho thiếp, vì quyền thế mà chàng muốn lấy mạng của thiếp." Tiểu hồ ly im lặng chịu đựng khóc lóc, nhìn vô cùng thê lương.
Ninh Thư:...
Ninh Thư đột nhiên thấy đồng cảm với Hoắc Khanh, thích một người không cùng tư tưởng ý nghĩ với mình chắc hẳn sẽ rất mệt, đổi lại là bất kỳ cô gái nào đó ở hậu cung, thì hiện tại sẽ biết nên lựa chọn như thế nào, chỉ cần Hoắc Khanh vẫn là hoàng đế, cô ta sẽ không có chuyện gì.
Dù sao thì con gái xuất thân từ đại gia tộc thời cổ đại với con gái thời hiện đại cũng không giống nhau.
Tiểu hồ ly coi thường con gái cổ đại, nhưng từ trình độ nào đó mà nói, con gái cổ đại phụ thuộc vào con trai, nhưng lại càng thức thời và thông minh hơn so với con gái hiện đại, vì mục đích nào đó mà có thể hi sinh tất cả.
Bộ dạng của tiểu hồ ly hiện tại giống như bị phản bội, đau lòng đến mức muốn chết đi cho rồi, dường như có giải thích như thế nào cũng không hiểu.
Đoán chừng là những đại thần này đều bị tiểu hồ ly làm cho kinh ngạc, hơn nữa đã quỳ lâu như vậy, nên dứt khoát ngồi trên mặt đất, nhìn hai người kia.
Hoắc Thừa Vọng lén lút hỏi Ninh Thư: "Mẫu hậu, phụ hoàng cuối cùng sẽ lựa chọn như thế nào."
"Thừa Vọng, con thấy sao?" Ninh Thư hỏi Hoắc Thừa Vọng.
"Vì một cô gái mà từ bỏ ngôi vua thật sự là không đáng, hơn nữa còn là cô gái như vậy." Hoắc Thừa Vọng trầm mặc một lúc, cuối cùng đưa ra kết luận: "Phụ hoàng sẽ từ bỏ cô ta."
"Vậy sao?" Ninh Thư không thể phủ nhận.
Tiêu nguyên soái đứng ra nói: "Nếu như Hoàng thượng không thể đưa ra quyết định, vậy lão thần sẵn sàng đưa ra phán quyết thay Hoàng thượng, lão thần thay Hoàng thượng giết yêu nữ này, sau đó Hoàng thượng muốn chém muốn giết lão thần nhất định không phản đối."
"Lão thất phu, ngươi dám." Hoắc Khanh che chắn trước mặt tiểu hồ ly, lạnh lùng quát Tiêu nguyên soái: "Ngươi muốn tạo phản sao?"
"Để bình định đất nước, cho dù bị gắn tội danh tạo phản, lão thần cũng không oán trách không hối hận." Chòm râu của Tiêu nguyên soái đã bạc phơ, nói ra những lời như vậy khiến trong lòng mọi người rất chua xót, càng cảm thấy Hoắc Khanh ngu ngốc.
Khưu công công vội vã xông vào, nói bên tai Hoắc Khanh: "Hoàng thượng, đại quân của Tiêu nguyên soái đã khống chế toàn bộ kinh thành, hoàng cung đã bị bao vây."
Tay Hoắc Khanh run lên, ngày này quả nhiên sắp tới rồi, Hoắc Khanh hối hận không diệt trừ Tiêu gia sớm hơn, hiện giờ còn bị hại ngược lại.
Sự việc phát triển cho tới bây giờ, không còn ba con đường cho Hoắc Khanh lựa chọn nữa rồi.
Hoắc Khanh nhìn tiểu hồ ly đang thương tâm muốn chết và những đại thần hùng hổ dọa người kia, sức lực toàn thân dường như bị rút sạch, bất lực không nói ra được.
"Trẫm đưa người con gái này đi, được không?" Hoắc Khanh nói như vậy chứng tỏ hắn đang ở thế yếu.
Các vị đại thần lắc đầu: "Cô gái này vốn là yêu quái, không cùng tổ tiên với chúng ta nên nhất định phải giết, tha cho cô ta, nếu như trong lòng mang oán hận, sẽ gây hại cho giang sơn Yến quốc."
"Hoắc Khanh, thiếp thật sự nhìn lầm chàng rồi, thiếp tưởng chàng thật lòng yêu thiếp, thế nhưng chàng lại vì ngôi vua." Tiểu hồ ly chảy nước mắt lắc đầu, một bộ dạng khó có thể chấp nhận: "Được, thiếp đi, thiếp không muốn gặp lại chàng nữa."
Đến cổ đại yêu một người đàn ông, lại có kết quả như vậy, tiểu hồ ly nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, dáng vẻ vô cùng đau khổ.
Tiểu hồ ly đau khổ, Hoắc Khanh còn đau khổ hơn, nghe thấy lời nói của tiểu hồ ly giống như đang cứa vào trái tim hắn, người con gái này đã hòa nhập vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể của hắn, là một bộ phận của hắn, Hoắc Khanh không thể tưởng tượng nổi nếu không có hồ nhi sẽ như thế nào.
"Mẫu hậu dám cá phụ hoàng con sẽ chọn tiểu hồ ly." Ninh Thư lén lút nói với Hoắc Thừa Vọng.
Hoắc Thừa Vọng lập tức cau mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lắc đầu vẻ như người lớn: "Sao lại thế được, phụ hoàng leo lên ngôi vị hoàng đế này vốn dĩ cũng không dễ dàng gì, tại sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy chứ."
Trước đây tranh giành đoạt ngôi thảm đến cỡ nào, để có thể leo lên ngôi vị hoàng đế Hoắc Khanh mới cưới Tiêu Tiêu.
Nhưng bây giờ lại vì một cô gái mà từ bỏ ngôi vua, ngay cả đứa nhóc như Hoắc Thừa Vọng cũng cảm thấy không đáng.
Thế nhưng không làm như vậy, làm sao có thể thể hiện tình yêu của Hoắc Khanh với tiểu hồ ly chứ.
Gân xanh trên trán Hoắc Khanh nổi lên, từ lúc ngồi lên ngai vàng đến giờ, hắn chưa bao giờ chật vật khổ sở như vậy, thực sự rất chật vật, bị người ép đến mức này rồi.
"Trẫm từ bỏ ngôi vị hoàng đế." Hoắc Khanh cắn răng nói, lợi bị cắn đến nỗi chảy cả máu: "Trẫm từ bỏ ngôi vị hoàng đế."
Cả loạt đại thần:...
Hoắc Thừa Vọng:...
Mọi người sững sờ nhìn Hoắc Khanh, dùng ánh mắt nhìn người bị bệnh thần kinh để nhìn hắn, tưởng chừng như thất tình nên điên rồi.
Tiểu hồ ly đau lòng khổ sở nhìn Hoắc Khanh, ngây ngẩn cả người, nước mắt đột nhiên giống như vỡ đê chảy tràn ra, lẩm bẩm kêu lên: "Hoắc Khanh chàng..."
"Vì nàng, tất cả đều đáng giá."