Hoắc Thừa Vọng đưa binh phù cho Ninh Thư, nhưng Ninh Thư không nhận lấy, mà nói với Hoắc Thừa Vọng: "Hoàng đế, sau này đây chính là đồ của con, tự con phải giữ lấy, binh phù này chính là chỗ dựa của con, gặp phải chuyện gì đều phải xin ý kiến chỉ bảo của các đại thần, mẫu hậu về sau sẽ ở trong hậu cung an dưỡng tuổi già."
Hoắc Thừa Vọng mỉm cười lộ ra hàm răng sữa, nói: "Mẫu hậu không già chút nào, nếu như mẫu hậu muốn sống với phụ hoàng, cũng được mà."
"Tuyệt đối không được, phụ hoàng con hận ta thấu xương, mẫu hậu mới không muốn đi đâu, những ngày sống ở hậu cung vô cùng thoải mái dễ chịu." Ninh Thư vội vã xua tay.
"Hoàng đế, bây giờ con là người đứng đầu vạn dân, làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, năng học hỏi từ các thầy, việc của triều đình phải làm theo đạo Trung Dung, bất cứ chuyện gì cũng có mức độ của nó, mẫu hậu chỉ nói như vậy, binh phù con tự giữ cho chắc, nhất định không được để người khác lừa lấy mất, đây chính là thứ giúp con được yên ổn." Ninh Thư muốn đưa tay xoa đầu Hoắc Thừa Vọng, thế nhưng nghĩ đến bây giờ Hoắc Thừa Vọng đã là hoàng đế, sờ đầu nó nữa thì không hay cho lắm.
Hoắc Thừa Vọng cầm lấy tay Ninh Thư để lên trên đầu của mình, nói: "Con biết mẫu hậu vì con trai mà bỏ ra rất nhiều, con hy vọng mẫu hậu có thể vui vẻ."
"Lời này trước kia mẫu hậu thường nói với con, bây giờ con hy vọng mẫu hậu vui vẻ." Đôi mắt trong như nước của Hoắc Thừa Vọng chân thành tha thiết nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư vừa cười vừa nói: "Mẫu hậu rất vui."
Tuy Hoắc Thừa Vọng đã trở thành hoàng đế, nhưng việc của triều đình cũng không tới lượt nó quyết định, Hoắc Thừa Vọng cũng không vội vàng, cứ từ từ học tập.
Đa số việc của triều đình đều do lão Thái sư quyết định, trong thời gian ngắn quyền thế hiển hách vang trời, thế nhưng lão Thái sư cũng không dám quá kiêu ngạo, nhất là trong tay hoàng đế có binh quyền, bên cạnh còn có một Trấn quốc công, còn có Thái hậu ở hậu cung nhìn có vẻ như không quan tâm đến mọi chuyện.
"Thỉnh an Thái hậu nương nương." Huyên hoàng quý phi, không đúng, hiện tại đã là Hoàng thái quý phi hành lễ với Ninh Thư.
"Vì sao không chú ý chăm sóc thân thể của chính mình, cô xem lại gầy hơn so với trước kia rồi." Ninh Thư nhìn nàng hỏi.
Hiện tại ăn ngon ngủ ngon, không phải lục đục đấu đá với nhau, cuộc sống quá thoải mái dễ chịu, cho nên Ninh Thư thấy bộ dạng tiều tụy của Huyên hoàng quý phi, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Đa tạ Thái hậu nương nương quan tâm, tần thiếp chỉ cần nghĩ đến con yêu nữ kia, như mắc xương trong họng, trong lòng tần thiếp hận vô cùng." Huyên hoàng thái quý phi căm hận nói: "Nương nương, lúc đó nói sẽ báo thù, nhưng bây giờ yêu nữ kia đang sống rất tốt."
Ninh Thư nhìn nàng, nhắc lại thì có thể hợp tác với phủ Thái sư vẫn là nhờ Huyên hoàng quý phi giật dây, sức ảnh hưởng của phủ Thái sư trên triều đình đã suy yếu, hơn nữa thế hệ con cháu thừa kế cũng không có gì xuất sắc nổi trội, vốn dĩ chỉ trông cậy vào Quý phi trong cung có thể sinh ra một người thừa kế, liều một phen không chừng có thể lấy lại vinh quang cho gia tộc.
Thật vất vả mới mang thai, kết quả lại bị sảy thai, hơn nữa cơ thể bị thương nặng, về sau không thể mang thai được nữa, Ninh Thư hứa chỉ cần lật đổ Hoắc Khanh, để Hoắc Thừa Vọng ngồi lên ngôi vị hoàng đế, Thái sư sẽ được vào Nội các, trực tiếp trở thành người đứng đầu, chức vị này coi như là cấp bậc cao nhất trong quan văn rồi.
Thái sư đồng ý, hơn nữa một cậu nhóc leo lên ngôi vị hoàng đế, quyền lợi của hắn tất nhiên sẽ càng lớn hơn.
Phối hợp nhịp nhàng với nhau, đoán chừng Thái sư thật sự không ngờ đến Tiêu gia lại giao ra binh quyền, binh quyền rơi vào tay hoàng đế, ngai vàng sẽ càng thêm vững chắc.
Tiêu gia xuất phát từ việc bảo vệ chính mình, muốn kéo Hoắc Khanh xuống, sở dĩ Tiêu gia không chịu giao ra binh quyền, bởi họ biết Hoắc Khanh đang đề phòng Tiêu gia, một khi giao ra binh quyền thì chỉ còn đường chết, không có binh quyền, đoán chừng ngay cả Hoàng hậu và tiểu Hoàng tử trong hậu cung cũng không thể bảo vệ được, thực ra binh quyền chính là một củ khoai lang nóng bỏng tay, nhưng vẫn buộc phải nắm chặt lấy nó để cứu mạng.
"Chết không phải là kết quả tốt nhất, cô cũng không cần sốt ruột quá." Ninh Thư nói: "Không phải bất kỳ tình yêu nào cũng bền vững như vậy, tình yêu của bọn họ chưa chắc đã tốt đẹp như tưởng tượng vậy đâu."
"Chúng ta xuất cung đi xem sao." Ninh Thư đột nhiên muốn đi xem Hoắc Khanh bọn họ sống thế nào rồi.
Tính mạng của tiểu hồ ly đã an toàn, nhưng lại không được ra khỏi phủ của Thái thượng hoàng, có thể nói hai người bọn họ đã bị giam lỏng.
Lúc Ninh Thư và Hoàng thái quý phi đến phủ Thái thượng hoàng, bên trong truyền đến giọng nói của tiểu hồ ly, đang hô lớn về phía Hoắc Khanh: "Hoắc Khanh, thiếp buồn quá, thiếp muốn ra ngoài chơi."
"Chỉ sợ chúng ta không ra được, bên ngoài đang có người canh gác." Hoắc Khanh nhẹ nhàng nói.
Tiểu hồ ly tức giận bất bình nói: "Bọn họ đang giam giữ người trái phép, đây là việc làm phạm pháp."
Hoắc Khanh không nói gì.
"Thái hoàng thái hậu giá lâm, Hoàng thái quý phi giá lâm." Giọng nói lanh lảnh của thái giám vang lên.
Ninh Thư và Hoàng thái quý phi đi vào, Ninh Thư nhìn thấy bụng của tiểu hồ ly lại hơi nhô lên, thời gian này không chú ý đến, tiểu hồ ly lại mang thai rồi, có điều cái thai vẫn chưa lớn lắm.
Huyên hoàng thái quý phi thấy bụng của tiểu hồ ly nhô lên, thân thể trở nên run rẩy, sắc mặt cực kỳ xấu.
Hoắc Khanh nhìn thấy Ninh Thư lộng lẫy xuất hiện trước mắt, lạnh lùng nói: "Nàng tới đây làm gì?"
Ninh Thư nhìn chung quanh căn nhà, cuối cùng gật đầu nói: "Xem ra nơi ở của Thái thượng hoàng cũng không tệ lắm."
Nhìn thấy hai người phụ nữ này, tiểu hồ ly lập tức ôm bụng trốn phía sau Hoắc Khanh, lần trước đã xảy ra chuyện ép vua thoái vị, khiến tiểu hồ ly sợ mất mật, bây giờ thấy Ninh Thư, trong lòng tiểu hồ ly không khỏi run lên, thêm việc Hoắc Khanh thường xuyên nói, ngôi vua của hắn là bị Hoàng hậu cướp đi, trong lòng tiểu hồ ly thật sự sợ hãi vị Hoàng hậu ác độc này.
Cho dù có lợi hại hơn đi nữa thì thế nào, một người chồng không yêu vợ thì có hạnh phúc gì đáng để nói.
"Tiêu gia các người nâng đỡ một hoàng đế bù nhìn, có phải một thời gian nữa sẽ lại mưu đồ soán vị đúng không." Hoắc Khanh lạnh lùng nhìn Ninh Thư, môi của cô tô son đỏ thẫm, khuôn mặt trang điểm vô cùng sắc sảo, đứng đối diện sẽ cảm thấy vô cùng áp lực trước khí thế của cô.
Ninh Thư nhíu mày: "Tiêu gia ta đã nhường lại binh quyền, Thừa Vọng không phải là hoàng đế bù nhìn gì cả."
"Tiêu gia các người đã giao ra binh quyền sao?" Vẻ mặt của Hoắc Khanh hơi chấn động, Ninh Thư cười cười, mặt cô giống như một đóa hồng gai từ từ nở rộ, đẹp đẽ nhưng khiến người khác đau đớn: "Người dùng trăm phương ngàn kế chỉ muốn lấy binh quyền của Tiêu gia, nhưng bây giờ con của người chẳng tốn chút sức lực nào đã nắm được binh quyền trong tay."
Hoắc Khanh mím môi: "Chỉ cần giang sơn vẫn còn trong tay Hoắc gia là được."
"Người bây giờ đã là Thái thượng hoàng rồi, mọi việc của quốc gia người không cần quan tâm." Ninh Thư cười cười: "Chúc hai người hạnh phúc."
Ninh Thư xoay người rời đi, cô có thể nhìn ra Hoắc Khanh sống không hề tốt, trên trán mang theo một nỗi phiền muộn không hóa giải được, một người đàn ông bị tước đoạt quyền lợi, danh dự sẽ bị giảm đi quá nửa.
Biết các ngươi sống không tốt, trong lòng ta cũng thấy thoải mái hơn.
Lúc hồi cung, Huyên hoàng thái quý phi sa sầm mặt xuống, Ninh Thư biết nàng không cam lòng, thế nhưng Ninh Thư không quan tâm, Huyên hoàng thái quý phi muốn làm gì Ninh Thư cũng sẽ không ngăn cản.
Không lâu sau liền truyền đến tin tức tiểu hồ ly bị sảy thai, tính cách của tiểu hồ ly vốn dĩ rất ham chơi, kết quả lúc đi xuống bậc thang thì bị ngã, nhìn thấy màu đỏ tại chỗ đó, Hoắc Khanh suýt chút nữa phát điên, dù sao thì cái thai của tiểu hồ ly cũng không giữ được nữa.