Vị trưởng lão của Thiên Đạo tông dẫn Ninh Thư đến gặp những đệ tử khác, thì ra bốn người đệ tử mà cô cho là đã chết đều không có việc gì cả.
“Mọi người không có vấn đề gì cả?” Ninh Thư ngạc nhiên hỏi.
Ánh mắt mà Lưu Tần Dương khi nhìn về phía Ninh Thư vô cùng phức tạp: “Chúng ta không đi vào cung điện, các cửa ải trong đó đều quá nguy hiểm, cho nên chúng ta chỉ đành đi ra ngoài.” Cửa ải đầu tiên mà bọn họ gặp được là một con linh thú vô cùng khủng bố, không có Ninh Thư ở bên cạnh, còn bọn họ vốn đánh không lại nó nên chỉ có thể rời khỏi đó.
Bọn họ tính toán sẽ đứng trước cửa cung điện để đợi Ninh Thư ra, ai ngờ được hai mắt bỗng đen thui, đến lúc tỉnh lại thì đã ở bên ngoài tiên phủ, cũng vì xảy ra chuyện này mà giờ mọi người ai cũng biết tiên phủ đã bị người khác tế luyện rồi.
Lưu Tần Dương mới đầu còn có ý định muốn lấy được tiên phủ, nhưng ngay cả cửa mà hắn cũng không bước vào được, quả thực là vô cùng mất mặt.
Ninh Thư cảm thấy mấy người này không tiến vào bên trong cung điện là rất may mắn, đã có rất nhiều người chết trong cung điện, hơn nữa linh hồn của bọn họ đều bị người khác cắn nuốt nên ngay cả cơ hội để đầu thai cũng không có, thấy Ninh Thư bước lên linh thuyền thì mấy người kia cũng lục tục bước lên.
Sau khi bình tĩnh lại thì Ninh Thư mới cảm thấy mệt mỏi rã rời. Từ lúc cô bước vào bí cảnh thì vẫn luôn không ngừng chiến đấu, thần kinh buộc chặt, giờ được thả lỏng liền cảm giác mình mẩy đau ê ẩm.
Ninh Thư trực tiếp dựa vào thành thuyền rồi ngủ lúc nào không hay, những người khác cũng không dám tiến lên làm phiền mà chỉ dùng ánh mắt để âm thầm đánh giá Ninh Thư.
Lưu Tần Dương còn muốn hỏi Ninh Thư về tình hình trong cung điện, nhưng vừa nhìn thấy đối phương đang ngủ nên đành từ bỏ.
Vừa vào phạm vi của Thiên Đạo tông thì Ninh Thư đã bị trưởng lão dẫn đội đánh thức. Trưởng lão hỏi Ninh Thư: “Việc Diệp Vũ, đệ tử của Hồn Môn tông đã chiếm được tiên phủ là thật sao?”
Ninh Thư gật đầu một cách chắc chắn, giọng nói vô cùng kiên định: “Chính là Diệp Vũ, đệ tử của Hồng Môn tông đã đạt được, bây giờ thì bí cảnh để đệ tử của các môn phái tu luyện thử đã không còn. Trưởng lão, bên trong bí cảnh còn có rất nhiều bảo vật vô giá, đệ tử nghe nói ở đó còn có Linh Tủy trên vạn năm nữa.”
“Linh Tủy trên vạn năm sau?” Giọng vị trưởng lão dẫn đoàn trở nên run rẩy: “Tin này là thật sao?”
Ninh Thư nhún vai: “Đệ tử cũng không rõ lắm, nhưng mà đệ tử nghĩ đó là sự thật, bí cảnh này quá lớn, bên trong còn có rất nhiều báu vật, chỉ tiếc là ở trong đó quá nguy hiểm.”
Ninh Thư càng nói thì sắc mặt của vị trưởng lão kia càng khó coi, nếu đó là đồ trong tay hắn, sợ là dù hắn có ngủ cũng sẽ cười tỉnh, nhưng nếu nó rơi vào tay của người khác thì trong lòng sẽ bị ngọn lửa ghen tỵ thiêu cháy mất.
Vị trưởng lão đẫn đoàn khẽ thở dài một hơi: “Hồng Môn tông quá may mắn rồi, tự nhiên lại có được tiên phủ.”
Chẳng lẽ không phải sao, Hồng Môn tông có một đệ tử thiên tài như Diệp Vũ thì đó chính là may mắn của bọn họ, xem ra sau này bọn họ sẽ càng lúc càng mạnh, trước đây Thiên Đạo tông mạnh hơn Hồng Môn tông, nhưng vào ngày lễ thành hôn long trọng của Ngụy Lương Nguyệt và Sư Tuệ Đế thì Diệp Vũ lại xông đến để cướp dâu, toàn bộ Thiên Đạo tông cũng vì thế mà đắc tội với hắn, cuối cùng bị Diệp Vũ trả thù, khiến cho Thiên Đạo tông trở nên điêu linh, chỉ có thể cố gắng cầm cự, kéo dài hơi tàn rồi đi đến bước diệt tông.
Ninh Thư vẫn không ngừng tẩy não cho trưởng lão, không ngừng nói là Diệp Vũ đã thành công trong việc tế luyện tiên phủ, hơn nữa cô còn kể lại mọi chuyện xảy ra trong cung điện một cách tỉ mỉ và sinh động như thật vậy.
Vị trưởng lão dẫn đoàn sau khi nghe xong những lời mà Ninh Thư nói thì vô cùng tin tưởng vào chuyện tiên phủ đang ở trong tay đệ tử của Hồng Môn tông.
Ninh Thư khẽ nhìn về phía vị trưởng lão kia, thấy mặt của ông ta đã biến thành màu đen thì lập tức đứng dậy phủi mông xuống linh thuyền.
Có rất nhiều người đang đứng trên quảng trường của Thiên Đạo tông, vừa bước xuống thuyền thì Ninh Thư nhìn thấy người cha già của mình, sau đó lập tức đi đến trước mặt của ông rồi gọi một tiếng cha.
Vành mắt của Ngụy trưởng lão trở nên đỏ hoe: “Trở về là tốt rồi, ta còn tưởng là con sẽ chết mất xác bên trong bí cảnh rồi chứ, lúc nãy nghe có hai đệ tử đã chết, ta còn tưởng là con đã xảy ra chuyện rồi.”
“Cha, con không có việc gì cả, may mà có Thiểm Phong điêu mà cha đưa cho con.” Ninh Thư vừa đi về gian phòng vừa nói với cha của mình.
“Cha, người có biết bày kết giới không, con có thứ tốt muốn đưa cho cha.” Ninh Thư đóng chặt cửa rồi mới quay sang nói với Ngụy trưởng lão.
Ngụy trưởng lão khẽ phất tay: “Cha không cần đồ của con, nếu có đồ tốt thì con cứ giữ lại để sau này còn dùng.”
“Đây đúng là đồ tốt.” Ninh Thư nhìn thấy biểu cảm của cha mình giống như muốn nói “ông đây không thèm mấy món đồ đồng nát của con” liền lấy cái hộp để trong túi ra.
Ngụy trưởng lão nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của con trai thì lập tức bày một kết giới: “Được rồi, mau mở ra xem đó là đồ gì tốt.”
Hơn nữa cũng không quên chế giễu con trai của mình: “Đây là lần đầu tiên con tặng quà cho ta.”
Ninh Thư mở hộp ra, trong đó là một loại trái cây có màu trắng như tuyết, hơn nữa xung quanh nó còn được một tầng ánh sáng bao phủ. Mới đầu Ngụy trưởng lão còn cho rằng đứa con trai không tiền đồ của mình sẽ chẳng cầm được thứ gì tốt nên không thèm để ý chút nào.
Nhưng khi nhìn thấy trái cây này thì con mắt của Ngụy trưởng lão khẽ trợn tròn, sau đó vội vàng đậy nắp hộp lại, cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói: “Nhanh cất đi, sao con lại có được vật này.”
“Cha, người đè nắp hộp lên tay con rồi.” Khuôn mặt của Ninh Thư trở nên cứng ngắc, cha của cô không những đập mạnh xuống mà lại còn dùng sức đè, ngón tay của cô bị kẹp ở giữa chỉ thấy cự kỳ đau đớn.
Ngụy trưởng lão:...
Ninh Thư đưa loại trái cây mà chỉ ăn vào là có thể biết được quy luật trời đất này cho cha mình, sau khi suy nghĩ một lúc còn đưa thêm một khối Linh Tủy tinh thể rồi nói: “Cha, cái này là con nhặt được, cũng tặng luôn cho người.”
“Uầy...” Ngụy trưởng lão vừa nhìn thấy khối Linh Tủy này thì con mắt như muốn rớt ra ngoài vậy, sau đó vội vàng cất đi rồi mới dạy dỗ Ninh Thư: “Những thứ này không thể tùy tiện đưa ra bên ngoài biết không? Quá quý hiếm, nếu như bị người biết thì sẽ gặp họa sát thân đó.”
Ninh Thư gật gật đầu, nhìn thấy cha của mình đã cất đồ cẩn thận mới lên tiếng: “Cha, người mau ăn trái cây đi, những thứ quý giá như vậy thì ăn vào trong bụng mới là an toàn nhất.”
“Nếu ăn như vậy thì có chút phí phạm của giời, đợi cha đem nó luyện thành đan dược rồi mới ăn.” Ngụy trưởng lão vẫn không nỡ ăn luôn.
Ninh Thư thì lại không thấy việc luyện nó thành đan dược thì có cái gì tốt, nhờ đâu luyện đan thất bại thì sao, cho nên cứ ăn cả quả như thế này mới là tốt nhất. Nghĩ đến đây thì Ninh Thư vội vàng đoạt lại linh quả ở trong tay của Ngụy trưởng lão rồi nhét nó vào trong miệng của cha mình.
Da của linh quả vừa vỡ ra lập tức có dòng nguyên khí của trời đất tinh thuần và hương vị tươi mát tràn ra, Ngụy trưởng lão chỉ có thể đau lòng mà nuốt nó vào bụng, hơn nữa còn há to miệng để có thể hút những linh khí bị tràn ra lúc nãy trở về.
Ninh Thư:...
“Ta đi bế quan đây, con tự chăm sóc bản thân đi.” Khí tức trên người của Ngụy trưởng lão lúc mạnh lúc yếu, xem ra ông ấy sắp đột phá rồi.
Ninh Thư gật đầu: “Cha, con biết rồi, lúc người bế quan thì cũng phải cẩn thận một chút.”
“Được, cha biết rồi, xem ra đi một chuyến thì tinh thần của con cũng khá lên nhiều, xem ra sau này phải thường xuyên cho con ra ngoài để xông xáo, chứ không thể trốn mãi ở trong Thiên Đạo tông được.” Ngụy trưởng lão vẫn tiếp tục cảm thán: “Tự nhiên được con trai tặng quà, trong lòng của người làm cha này bỗng cảm thấy ê ẩm quá.”
“Cha, con cũng muốn bế quan, nên người giúp con bày một kết giới ở đây đi.” Ninh Thư nói.
Ngụy trưởng lão bày vài cái kết giới ở trước cửa rồi mới rời khỏi, đợi cha của mình đi xa thì Ninh Thư mới lấy tiên phủ ra, tiên phủ ở trong tay của cô chỉ lớn bằng một khối băng nhỏ. Một thế giới lớn như thế mà nay có thể thu nhỏ còn bằng này thì đúng là kỳ diệu thật.
Ninh Thư nói với 2333: “Chúng ta mau đưa thế giới này trở về thôi.”
Nếu đã hứa thì cô nhất định phải đưa nó trở về.