Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 300

Mạch Đóa Nhi cuối cùng cũng đợi được vai diễn nha hoàn mà mình mong muốn. Nhưng có điều nhân vật nha hoàn này đã đi quá giới hạn dẫn đến có con với lão gia, bị bà chủ cầm gậy đánh.

Thật ra nhân vật này cũng được xem là tốt, chí ít cơ hội lộ mặt có rất nhiều, nhưng lúc bị đánh lại bị lộ mông, bị gỗ đánh lên trên.

Vai diễn này vẫn chưa có người nhận cũng bởi vì cái mông lộ ra bên ngoài. Tính ra cũng không lộ cả mông, cởi quần ra, dùng y phục che lại, nửa kín nửa hở. 

Kịch bản đã sắp xếp cảnh như vậy. Loại con gái lẳng lơ cuối cùng phải nhận báo ứng sẽ làm khán giả thích mê.

Đây chính là một kiểu nhân vật phản diện, bên quay phim vẫn chưa tìm được người đóng, diễn viên có tiếng một chút sẽ không nhận diễn loại nhân vật này. Đây hoàn toàn là nhân vật bị người đời căm hận lại còn có phân đoạn bị cởi quần đánh.

Điều đó làm cho nữ diễn viên rất nghi kị. Tuy là bên trong mặc quần lót lại dùng y phục che, nhưng bắp đùi trắng nõn vẫn lộ ra ngoài. Bị nhiều người lột quần như vậy lại còn bị gậy đánh lên, những nữ diễn viên muốn gắn bó lâu dài với nghề sẽ không nhận diễn. 

Cực kì quan trọng là vai diễn này không có gì là hạnh phúc, vô cùng mất mặt, nếu diễn tốt sẽ được tin dùng nhưng mà là theo hướng tối tăm, bị gán cho cái mác kỹ nữ không thể gỡ bỏ.

Ninh Thư nói tình hình như vậy cho Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi vừa nghe xong mắt chữ a mồm chữ o nhìn Ninh Thư lắp bắp: “Sao lại là loại nhân vật này!”

Ninh Thư lắc đầu nói: “Ngoài vai diễn này đều là vai quần chúng không có sức ảnh hưởng, đây là vai tốt nhất rồi, hơn nữa số lần xuất hiện là nhiều nhất.  Thực ra chị cũng không đồng ý để em đóng những vai như vậy, loại nhân vật như thế này rất khó kiểm soát, chưa nói đến nó có ảnh hưởng không tốt. Vẫn nên bắt đầu từ những vai diễn nhỏ, từng bước đi lên, rèn luyện kỹ năng của bản thân.” 

Mạch Đóa Nhi gật đầu: “Diễn vai khác đi.”

Kế tiếp Ninh Thư thay Mạch Đóa Nhi nhận các loại nhân vật như tử thi, gái lầu xanh, hoặc là con tin bị kẻ bắt cóc uy hiếp…

Tuy nói Mạch Đóa Nhi thấy được kỹ năng của mình có tiến bộ nhưng lúc diễn vẫn cứng mặt, có khi ngay cả lời thoại cũng đọc không theo thứ tự. 

Mỗi lần Mạch Đóa Nhi bị đạo diễn mắng như vậy thì càng căng thẳng, mà càng căng thẳng lại càng dễ mắc lỗi. Bị như vậy rất nhiều lần làm cho mọi người mất hết kiên nhẫn, nhất là người bạn diễn của Mạch Đóa Nhi đã nhắc nhở cô ta mấy lần.

Mỗi lần Mạch Đóa Nhi như vậy đều sẽ kéo chậm tiến độ quay phim, gặp phải đạo diễn nóng tính, diễn hai ba lần không được là cho đổi người rồi. Mạch Đóa Nhi rất nhiều lúc vô dụng đến mức một đồng cát-xê tiền diễn vai quần chúng cũng không kiếm được, một hộp cơm cũng không được nhận.

Ninh Thư thấy để trong lòng, cũng không có trách cứ gì Mạch Đóa Nhi chỉ một mực an ủi cô ta. 

Nhưng những lời an ủi của Ninh Thư đối với Mạch Đóa Nhi đều chẳng có tác dụng gì. Hiện tại Mạch Đóa Nhi rất lo lắng. Bị vô số lần phủ định và chất vấn, Mạch Đóa Nhi tự mình bị rơi vào vòng tuần hoàn của hoài nghi và phủ định.

Thậm chí sinh ra cảm xúc chán ghét chính mình, cảm thấy mình thực quá vô dụng.

Ninh Thư luôn nói bên tai Mạch Đóa Nhi không sao đâu, từ từ học, từ từ diễn. 

Nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Mạch Đóa Nhi cũng không chịu nổi nữa, nhìn thẳng Ninh Thư quát: “Em làm sao từ từ học, làm sao từ từ diễn được, em bây giờ là kẻ vô tích sự như vậy, em phiền muốn chết rồi, chị luôn tìm cho em những vai diễn như vậy thì khi nào em mới có thể vươn ra biển lớn được.”

Ninh Thư không nói gì, chỉ dùng ánh mắt khoan dung, hiền hòa nhìn Mạch Đóa Nhi.

Mạch Đóa Nhi bị ánh mắt của Ninh Thư nhìn đến mức trán nổi gân xanh, mệt mỏi rã rời ngã xuống ghế sofa, lại thấy Ninh Thư không nói gì, trong lòng hơi hối hận, quay ra xin lỗi Ninh Thư: “Em xin lỗi, chị Trần, chỉ là tâm tình em không tốt.” 

Ninh Thư rất hiểu cảm xúc lúc này của Mạch Đóa Nhi: “Chị biết gần đây áp lực của em rất lớn, đi tắm rồi đi ngủ đi.”

Mạch Đóa Nhi gật đầu, lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm.

Ninh Thư nhìn bóng lưng của Mạch Đóa Nhi, ừm, bây giờ nhìn Mạch Đóa Nhi so với lúc mới bắt đầu vào giới giải trí không có chút sức sống. Hiện tại Mạch Đóa Nhi người uể oải, gạt không hết phiền muộn, ảm đạm. 

Không biết Mạch Đóa Nhi như vậy Mạc Tước Phong còn thích chứ?

Có lẽ.

Mạch Đóa Nhi tắm xong đi ra, thấy quản lý của mình đã ngủ rồi còn Kiều Y bận rộn với album đã về rồi. 

Mái tóc dài trước đây đã được Kiều Y cắt ngắn, nhìn trí thức pha chút nghịch ngợm, càng thêm tinh thần, tuy cả ngày bận rộn, nhưng nhìn khí sắc vô cùng tốt, tràn đầy sức sống.

Mạch Đóa Nhi nhìn Kiều Y tràn đầy năng lượng, rõ ràng không cùng đẳng cấp. Kiều Y đã bước đến trước mặt cô ta.

Mình cố gắng như vậy vẫn chưa thành công mà Kiều Y chỉ cần nhẹ nhàng đã thành công rồi, trong lòng Mạch Đóa Nhi vừa thấy không cam tâm vừa ghen tỵ. 

Ở phim trường, cô ta chịu nhiều khổ cực, cũng đã nhìn thấy ngôi sao lớn tùy tiện thế nào, cô ta thì bị đạo diễn mắng như chó còn bọn họ tâm tình không tốt là có thể nghỉ quay, đạo diễn cũng chẳng dám nói nửa lời.

Khác biệt đãi ngộ rõ ràng như thế làm cho Mạch Đóa Nhi trong lòng chua như giấm lên men. Một ngày nào đó khi cô ta thành công, không phải chịu khổ như vậy nữa, sẽ khiến những đạo diễn kia phải quỳ gối xin cô ta.

Mạch Đóa Nhi chỉ muốn thành công, hiện tại áp lực của cô ta rất lớn, hết thảy xung quanh đều tạo áp lực cho cô ta. Bầu không khí trong giới nghệ sĩ gần như ép Mạch Đóa Nhi đến mức không thở được. Hồi nãy lúc đang gội đầu, trên ngón tay của cô ta toàn là tóc rụng. 

“Kiều Y, album của cô chuẩn bị thế nào rồi?” Mạch Đóa Nhi hướng Kiều Y hỏi.

Kiều Y vừa cười vừa nói: “Tốt vô cùng, hiện tại tôi đang ghi âm, nhưng còn cách ngày phát hành một khoảng thời gian, vẫn còn sớm.”

Mạch Đóa Nhi nhìn nụ cười trên mặt Kiều Y, trong lòng càng thêm chua xót, giống như vô ý nói: “Chị Trần thật tốt với cô, nhìn là biết muốn cô thành công sau này.” 

Kiều Y nhíu mày một cái lập tức nói: “Chị Trần đối với mỗi người chúng ta đều rất tốt, lại càng đối tốt hơn với cô, ngày ngày đưa cô đi diễn, gần đây chị ấy có nói muốn chăm sóc cho cô, tôi thu âm mà chị ấy cũng không đến.”

Mạch Đóa Nhi nhất thời nói không nên lời, nói tốt, là rất tốt đấy, nhưng Mạch Đóa Nhi lại cảm thấy quản lý của cô ta không hề thật sự đối tốt với cô ta, nếu đối tốt sao còn nhận cho cô ta những vai diễn như vậy.

Đây là điểm mà Mạch Đóa Nhi không hài lòng nhất với quản lý của mình. 

Thật bực bội, thật quá bực bội rồi, Mạch Đóa Nhi cảm thấy có một ngụm uất khí trong lòng không phun ra được, khó chịu muốn chết, cô ta muốn nói một câu quản lý không tốt, nhưng quản lý làm mọi việc đều chu đáo, cô ta không tìm được quản lý đối với cô ta có chỗ nào không tốt.

Nhưng cũng bởi vì như vậy, trong lòng mới khó đoán.

Mạch Đóa Nhi đấm một cái vào ngực của mình, tựa hồ muốn đem uất khí trong lòng mình nhổ ra, Kiều Y thấy Mạch Đóa Nhi như vậy, hỏi: “Cô làm cái gì vậy, không đâu lại đi tự đánh mình làm gì?” 

Mạch Đóa Nhi yếu ớt nhìn Kiều Y, vừa cảm thán vửa ghen tỵ nói: “Kiều Y, tôi thật ao ước được như cô, chí ít cô còn có phương hướng nỗ lực, như tôi bây giờ ngay cả động lực để cố gắng cũng không có.”

Bây giờ Mạch Đóa Nhi chỉ có một cảm giác mệt mỏi, cùng là cố gắng nhưng lại gặt hái được thành quả không giống nhau.
Bình Luận (0)
Comment