Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 312

Hơn nữa, mặc dù trong kịch bản giữa hai người có tình yêu, về bản chất mà nói thì chính là kim chủ và tình nhân, chỉ có điều loại quan hệ này lại lấy danh nghĩa tình yêu, thì sẽ có vẻ tốt đẹp thôi.

Ninh Thư ăn pizza, một mình giải quyết hơn nửa cái pizza, ăn đến no căng bụng.

"Chúng ta nên đi rồi." Ninh Thư giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói với Mạch Đóa Nhi. 

Mạch Đóa Nhi gật đầu, cầm ví da định theo Ninh Thư ra khỏi nhà, Ninh Thư nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô ta, hỏi: "Em cứ như vậy mà đi sao?"

"Còn muốn thế nào nữa?" Mạch Đóa Nhi hơi nghi hoặc một chút rồi hỏi, mười ngón tay làm cái lược chải lại tóc mình một chút.

"Em xem sắc mặt bây giờ của em khó coi như vậy, giống như đi đòi nợ ấy, là đàn ông nhìn thấy đều không thích, đi trang điểm đi, có chút sức lực cũng tốt." Ninh Thư lạnh nhạt nói, Mạch Đóa Nhi điềm đạm đáng yêu như vậy đến trước mặt Mạc Tước Phong, Mạc Tước Phong có khả năng sẽ còn thương tiếc cô ta. 

Ninh Thư không muốn mạo hiểm.

Mạch Đóa Nhi sờ sờ mặt mình, xoay người về phòng ngủ, lúc đi ra trên mặt đã được trang điểm xong cả rồi, kẻ mắt và tô son đỏ mọng tinh xảo, nhìn cả người đã có tinh thần hơn rất nhiều.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." Ninh Thư mang Mạch Đóa Nhi ra khỏi chung cư, lái xe đến căn biệt thự Mạc Tước Phong tặng cho Mạch Đóa Nhi. 

Thanh Thủy uyển giống như một khu nhà giàu, nơi đây cảnh sắc tươi mát, đất đắt vô cùng, vì vậy Ninh Thư mới nói Mạc Tước Phong ra tay rất hào phóng, ngôi biệt thự này ít nhất cũng phải chục triệu nhân dân tệ trở lên, càng là một biểu tượng cho thân phận.

"Ở ngay đằng trước, dừng ngay đằng trước đi." Mạch Đóa Nhi nói.

Ninh Thư dừng xe lại, nhìn căn biệt thự này, là một căn biệt thự rất đẹp và sang trọng kiểu châu Âu, Ninh Thư đi vào phòng khách quan sát, nhìn là thấy đúng là một căn biệt thự xa hoa. 

Trong biệt thự không có một bóng người, Mạc Tước Phong còn chưa tới.

"Căn nhà này đã chuyển thành danh nghĩa của em sao?" Mạch Đóa Nhi hỏi.

Mạch Đóa Nhi ngồi trên ghế sofa, lắc đầu, nói: "Chìa khóa của căn biệt thự thì em có, nhưng em không biết đã chuyển sang tên của em chưa." 

Ninh Thư:...

Cũng tức là Mạch Đóa Nhi chỉ có quyền được ở, căn phòng này thực ra cũng không phải là của cô ta.

Ninh Thư lắc đầu, ngồi trên ghế sofa chờ Mạc Tước Phong tới, Ninh Thư quan sát căn phòng này một chút, cảm thấy căn nhà này quá lớn, chỉ là phòng khách này đều đã hơn ba trăm mét vuông, còn chưa kể phòng ngủ, phòng dành cho khách, phòng vệ sinh, còn có một ít phòng linh tinh nữa. 

Gian phòng lớn thật, bình thường còn không có ai ở, thật là lãng phí.

Đi tới căn nhà này, tâm trạng của Mạch Đóa Nhi càng không tốt, dường như có chút tức cảnh sinh tình.

"Chị Trần, trong tủ lạnh có hoa quả, chị muốn ăn thì tự mình đi lấy, đều là hoa quả nhập khẩu." Mạch Đóa Nhi nói. 

Ninh Thư ừ một tiếng, cô còn lạ gì hoa quả nhập khẩu, ăn trái cây còn không bằng ăn Linh Tủy tinh thể.

"Em đã hẹn đúng lúc này với Mạc Tước Phong chưa? Sao hắn còn chưa tới?" Mạch Đóa Nhi nhìn cổ tay Mạch Đóa Nhi nói.

Mạch Đóa Nhi ngồi thẳng người trên ghế sofa, tay nắm thành quả đấm đặt ở trên đùi, có vẻ vô cùng căng thẳng, nghe được câu hỏi của Ninh Thư, nói: "Chính là lúc này, có thể hắn sẽ tới trễ một chút." 

Mạch Đóa Nhi không nhịn được hỏi Ninh Thư: "Chị Trần, em nên làm thế nào để nói với Mạc Tước Phong chuyện em mang thai đây."

"Nên nói thế nào thì nói thế đó, trực tiếp nói cho hắn biết là được." Ninh Thư không để ý lắm liền nói.

Ninh Thư nhìn đồng hồ treo tường đang vang lên từng tiếng tích tắc tích tắc, dường như kim đồng hồ hình như làm bằng vàng đó. 

Lại hơn một tiếng nữa trôi qua, mắt Ninh Thư nhìn kim đồng hồ cũng thấy đau lắm rồi, quay đầu lại lại nhìn thấy Mạch Đóa Nhi vẫn ngồi thẳng lưng như trước trên ghế sofa, ngay cả tư thế cũng không thay đổi một lần, không cảm thấy mệt sao?

Dáng vẻ căng thẳng như sắp ra chiến trường oanh liệt, thực ra trong lòng Mạch Đóa Nhi rất sợ Mạc Tước Phong, lúc nào cũng để ý đến cảm nhận của Mạc Tước Phong.

Trước mặt Mạc Tước Phong trở nên vô cùng hèn mọn. 

Ninh Thư lắc đầu, hoàn cảnh đối với sự thay đổi của con người có tác động quá lớn, con người không thể tránh được việc phải chịu những ảnh hưởng của hoàn cảnh đối với chính bản thân mình, đặc biệt là những áp lực của môi trường ảnh hưởng đến con người quá lớn.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, vì vậy cho dù là hoàn cảnh nào cũng đều phải giữ vững bản chất của mình, hoàn cảnh của nhiệm vụ sau này cho dù tồi tệ như thế nào đi nữa, đều phải kiên trì, nếu không rất dễ dàng đánh mất chính mình.

"Đã đợi sắp hai giờ đồng hồ rồi, gọi điện cho Mạc Tước Phong đi." Ninh Thư nói với Mạch Đóa Nhi, còn muốn người ta đợi đến lúc nào nữa đây. 

Ninh Thư cũng nghi là Mạc Tước Phong đã quên cuộc hẹn với Mạch Đóa Nhi rồi, hoàn toàn chứng minh trong lòng Mạc Tước Phong cũng không quá coi trọng Mạch Đóa Nhi.

"Chúng ta ngu ngốc chờ đợi như vậy không phải biện pháp, gọi điện thoại đi, tình huống của em không thể kéo dài thêm, phải làm cho rõ ràng." Ninh Thư nói với Mạch Đóa Nhi.

Mạch Đóa Nhi đang ngồi thẳng lưng dường như cuối cũng cũng lấy lại tinh thần từ trạng thái ngẩn ngơ lúc nãy, vội vã lấy điện thoại di động từ trong túi ra, gọi điện thoại cho Mạc Tước Phong. 

Khi nhận điện thoại, Mạch Đóa Nhi không chất vấn Mạc Tước Phong vì sao không đến chỗ hẹn trước, mà là muốn Mạc Tước Phong mau tới, cô ta có chuyện quan trọng cần nói.

Ninh Thư nhìn Mạch Đóa Nhi đáng thương ti tiện, lắc đầu, tình yêu là bình đẳng, nó nằm ở vị trí quan hệ bình đẳng, bây giờ Mạch Đóa Nhi giống như một vật phụ thuộc vào Mạc Tước Phong rồi.

"Đối phương nói thế nào?" Ninh Thư thấy Mạch Đóa Nhi cúp điện thoại, lập tức hỏi cô ta. 

Mạch Đóa Nhi thở dài một hơi nói: "Hắn nói một lúc nữa sẽ tới đây."

Ninh Thư ồ lên một tiếng, ngáp một cái, lúc này cũng sắp tới nửa đêm rồi, phỏng đoán nếu như Mạch Đóa Nhi không gọi điện thoại cho Mạc Tước Phong, Mạc Tước Phong ước chừng hôm nay sẽ không về.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua, cửa cuối cùng cũng vang âm thanh của xe chạy, Mạch Đóa Nhi ngồi trên ghế sofa ngay lập tức nhảy lên như lò xo, vội vã đi ra cửa. 

Tiếp sau đó là âm thanh mở cửa, Ninh Thư nhìn thấy Mạch Đóa Nhi đang đứng ở cửa ra vào giúp Mạc Tước Phong chuẩn bị dép lê, Mạc Tước Phong bước tới đi dép vào, động tác vô cùng tự nhiên, nhìn thấy trong phòng khách còn có một người, ánh mắt lập tức lộ vẻ không vui.

Mạch Đóa Nhi đi theo bên cạnh Mạc Tước Phong một khoảng thời gian, vẫn có thể hiểu rõ một chút tâm trạng của Mạc Tước Phong.

Hiển nhiên bây giờ Mạc Tước Phong đang tức giận, Mạch Đóa Nhi lập tức giải thích: "Đây là người quản lý của em, bởi vì hôm nay em có chuyện muốn nói với anh, nên cũng gọi chị ấy tới." 

Trong tay Mạc Tước Phong vuốt vuốt chiếc chìa khóa xe, ngồi xuống, chân đặt ở trên bàn trà, rõ ràng là động tác thô tục phóng đãng như vậy, nhưng Mạc Tước Phong làm thì lại có vẻ phong lưu không bị gò bó, phóng khoáng đẹp trai, một đôi chân dài nhìn vô cùng gợi cảm.

Ngay cả Ninh Thư cũng không thể không thừa nhận, dáng người của Mạc Tước Phong thực sự rất tuấn tú, nhìn sự nhiệt tình và ánh mắt mến mộ của Mạch Đóa Nhi đối với Mạc Tước Phong, cũng biết người đàn ông này vô cùng có sức cuốn hút.

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, tôi còn nhiều chuyện khác phải làm." Mạc Tước Phong nói với Mạch Đóa Nhi, ánh mắt cũng không đặt trên người Ninh Thư. 

Mạc Tước Phong nhìn sắc mặt Mạch Đóa Nhi vô cùng tái nhợt, nhưng môi lại vô cùng đỏ, nổi bật lên làn da trắng nhìn đến đáng sợ, môi giống như được thoa lên máu tươi vậy.

Khiến cho Mạc Tước Phong khẽ cau mày, lập tức dời ánh mắt ra khỏi mặt của cô ta, cúi đầu vuốt vuốt chùm chìa khóa.

Chính là không nhìn Mạch Đóa Nhi. 
Bình Luận (0)
Comment