An Hựu là chủ nhà, là trụ cột của cái gia đình này, chống đỡ toàn bộ phủ Tướng quân, bảo vệ từng người trong nhà, nhưng sau chuyện của Minh Châu, An Hựu thậm chí muốn vứt bỏ gia đình, rũ bỏ trách nhiệm, làm cho vị trí của hắn trong gia đình giảm xuống nhanh chóng.
Hiện tại An Hựu không tán thành An Du cưới nữ tử mồ côi mẹ của nhà Lý gia, nhưng sự phản đối của hắn cũng không tạo nên một chút dậy sóng nào, mọi người cũng chẳng để lời của hắn trong lòng.
An Hựu có vẻ cũng ý thức được, nhíu chặt lông mày, trong lòng vô cùng khó chịu.
Quyết định ngày xong, An Du chỉ chờ xuất phát đi đến Lý phủ xin cưới.
Ninh Thư nhìn An Du cưỡi trên lưng ngựa, tư thế oai hùng, tuấn lãng không gì sánh được, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào, “nhà tui” có con trai đã trưởng thành.
An Hựu nhìn con trai, đột nhiên cảm thấy mình với con trai rất xa lạ, hắn bình thường xuất chinh, trong nhà mọi thứ đều là Vệ Lệnh Nhàn lo liệu, thoắt cái, con trai và nữ nhi đã đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi.
An Hựu muốn căn dặn An Du vài câu, nhưng lại không biết nên nói gì.
An Linh Vân dặn ca ca của mình nhất định phải cầu hôn thuận lợi, cưới được chị dâu tương lai. An Du cười sang sảng, ôm quyền hướng người nhà nói rằng: “Cháu trai, con trai nhất định sẽ thành công.”
Lão thái thái cười hài lòng, trên mặt của Ninh Thư cũng mang theo nụ cười.
Cuộc sống như thế này thật hạnh phúc.
An Hựu và Minh Châu đứng chung một chỗ, thấy mình giống như người ngoài, rõ ràng đều là người nhà của hắn nhưng lại cảm giác giữa bọn họ không hề có chút quan hệ nào.
An Hựu trong lòng dâng lên một nỗi cô đơn trước nay chưa từng có.
Minh Châu nhìn dáng người cao lớn của An Du, trong mắt lóe ra tia sáng vụn vỡ.
Quá trình cầu hôn rất thuận lợi, đã trải qua gần hết các thủ tục dạm ngõ, hai nhà rất nhanh đã chọn được ngày thành thân, nửa tháng sau, chỉ còn việc đón dâu, mọi việc cứ theo trình tự tiến hành đến bây giờ, việc hôn sự giữa hai nhà đã chắc như đinh đóng cột rồi.
Rất nhanh đã đến ngày thành thân, phủ Tướng quân vô cùng náo nhiệt, đèn lồng đỏ rực đã được treo lên, trên mặt An Linh Vân chứa nét cười chỉ huy người làm việc, ngay cả lão thái thái cũng đến giúp đỡ.
An Du mặc trên người bộ y phục tân lang đỏ thẫm, đầu đội mũ quan, trên vai đeo một đường vải chéo màu đỏ, lộ rõ vẻ vui sướng. Ninh Thư thấy rất hài lòng gật đầu, rất đẹp trai.
So với phủ Tướng quân náo nhiệt, tiểu viện của Minh Châu lại lộ rõ vẻ yên tĩnh, Minh Châu đứng ở cửa, tay vịn vào tay của nha hoàn, nhìn mọi người ai cũng bận rộn cảm thấy bản thân giống như người ngoài.
“Tiểu thư, có nên đi vào hay không, ngoài cửa gió lớn.” Nha hoàn đứng bên cạnh nhìn Minh Châu nói.
Minh Châu thấy An Du thân mặc áo hỉ từ hành lang đi ra, dáng người khỏe mạnh anh tuấn, toàn thân toát lên niềm hạnh phúc, mặt mày hớn hở.
Minh Châu chợt ý thức được nàng và An Hựu đến với nhau vốn không tiến hành nghi thức gì, nhất là khi chứng kiến tân lang và tân nương tay nắm cầu hoa, đang lúc mọi người vang lên tiếng cười nói vui vẻ, tim của Minh Châu đột nhiên như có quả tạ đè nén.
Nàng không có hôn lễ, không có đồ cưới, không có huynh đệ khiêng nàng xuất giá, không có váy đỏ thướt tha, không có kiệu hoa lớn, không có gì cả...
Nghe tiếng bái đường, Minh Châu cảm giác đời này của nàng thật không đáng, nàng toan tính cái gì để rồi không có gì cả.
An Hựu không cho nàng thứ gì, An Hựu nói yêu nàng, nhưng nàng không nhận được gì cả.
Minh Châu nhìn tân nương trên đầu trùm khăn voan, trong lòng như có bụi gai độc, từng cái đâm vào trái tim nàng, đố kị, không cam…
Nhìn An Hựu và Vệ Lệnh Nhàn ngồi chung một chỗ, nhận cái quỳ lạy từ tân lang, tân nương, ngay cả cơ hội để nàng và An Hựu sánh vai bên nhau cũng không có, bọn họ mới đúng là người một nhà vui vẻ.
Nhất là chứng kiến nụ cười trên mặt Vệ Lệnh Nhàn, trong lòng Minh Châu xông lên một nỗi thống khổ khó mà diễn tả bằng lời.
Mọi người đều rất vui vẻ, nhưng Minh Châu lại mang vẻ mặt đau khổ, khỏi nói đã phá hỏng bầu không khí đi rất nhiều. Lão thái thái nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Châu trực tiếp cho nàng về tiểu viện. Trưng cái bộ dạng này ra cho ai ngắm chứ.
Bị đuổi đi Minh Châu trong lòng càng thêm uất ức, rất giống như bị người ức hiếp, nhìn về phía An Hựu. Nhưng An Hựu đang cùng mấy người khác chúc rượu, căn bản không chú ý tới nàng.
Nơi này náo nhiệt thật không hợp với nàng, nàng không thể chịu được không khí náo nhiệt như vậy.
Ninh Thư cười nói cùng các vị phu nhân khác, liếc qua thấy vẻ mặt cô đơn lạc lõng của Minh Châu. Bây giờ Minh Châu hẳn là hiểu rõ tình yêu của nàng và An Hựu không nhận được sự tác thành và chúc phúc từ người khác, mọi thứ đều là nàng tự suy diễn ra.
Thân phận của Minh Châu bây giờ ngay cả tiểu thiếp cũng không tính, vì căn bản không có tên trong gia phả, vốn phải là một quý thiếp, nhưng vì không dâng trà, lão thái thái thấy Minh Châu không để bụng, tự nhiên cũng sẽ không dư lòng tốt mà nhắc đến chuyện gia phả.
Cho nên, yêu nhau thì dễ, chỉ có đến chết vẫn yêu mới khó.
An Hựu và Minh Châu cuối cùng cũng sẽ chết hết, rồi sẽ thành tình yêu đích thực.
Nhìn An Du, trong thân thể này dâng lên một cảm giác vui mừng, hiển nhiên là chứng kiến con trai của mình thành gia, cưới một thê tử tốt nên trong lòng thấy vui mừng.
Náo nhiệt một ngày, phủ Tướng quân đã trầm tĩnh lại, Minh Châu và An Hựu nằm chung với nhau, Minh Châu hỏi An Hựu: “An Hựu, giữa chúng ta không có hôn lễ như vậy.”
An Hựu ôm lấy Minh Châu: “Chờ con nàng sinh ra rồi, ta sẽ tổ chức một cái.”
Trong lòng Minh Châu đột nhiên xông lên sự phẫn nộ và uể oải khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ, lật người quay lưng về phía An Hựu.
An Hựu ôm lấy Minh Châu an ủi: “Minh Châu, nàng đang mang thai, không nên suy nghĩ quá nhiều, sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Minh Châu trong lòng rất tức giận, nhưng cũng không nói được vì sao lại tức giận. Một lát sau, Minh Châu xoay người lại thấy An Hựu đã ngủ rồi.
An Du ngày hôm nay thành thân, hắn là phụ thân của An Du, phải tiếp đãi khách đương nhiên vất vả. Nếu như bình thường, An Hựu nhất định sẽ trấn an Minh Châu, nhưng hôm nay quá mệt mỏi nên đã đi ngủ trước.
Nhưng nỗi ưu tư của Minh Châu bị đè nén trong lòng giờ đột nhiên bộc phát. Thì ra những ấm ức, khó chịu đó Minh Châu đến cả tự lừa dối mình cũng làm không được nữa. Minh Châu coi An Hựu là cả sinh mệnh của mình, nhưng nàng lại phát hiện ra mình không phải là tất cả của An Hựu.
Điều này làm Minh Châu tức giận, và cả không cam lòng, mơ hồ còn hơi hối hận.
“Chàng tỉnh lại, An Hựu chàng tỉnh lại.” Minh Châu tát bôm bốp vào mặt An Hựu. An Hựu mở mắt, cầm tay Minh Châu, trên mặt có cảm giác nóng bừng, da mặt hình như cũng bị móng tay Minh Châu cào xước.
“Nàng làm cái gì thế, Minh Châu, nàng làm sao vậy?” Khuôn mặt An Hựu hiện rõ vẻ giận dữ. Bỗng dưng bị người khác đánh, tâm trạng của ai cũng sinh ra cảm giác không tốt.
Minh Châu thấy An Hựu nổi giận với mình dữ dội như vậy, lập tức nước mắt rơi lã chã, khóc rống lên: “An Hựu, chàng quát thiếp, chàng tại sao có thể đối xử với thiếp như vậy.”
An Hựu vươn tay ôm Minh Châu vào ngực mình, mệt mỏi trấn an Minh Châu: “Có phải cảm thấy khó chịu ở đâu không, đừng khóc, nàng vừa khóc trái tim ta cũng muốn vỡ nát rồi.”
Minh Châu tựa vào người An Hựu, ngửi được mùi vị thuốc đông y trên người An Hựu, lập tức muốn ói ra, đã vậy An Hựu còn ôm nàng thật chặt, chóp mũi nồng nặc vị thuốc đông y kích thích dạ dày Minh Châu cuộn lên, đẩy An Hựu ra ghé vào bên giường ói ra đất.