Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 414

Ninh Thư điều An Noãn đến phòng lao công, khiến cô ta không còn cơ hội lảng vảng ở gần mình nữa, vì thế Ninh Thư lập tức cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên tươi mát hơn.

Ninh Thư luôn cảm thấy không được tự nhiên, một cô gái đáng yêu như cô mà lại phải cùng một cô gái khác gì gì đó, hơn nữa cốt truyện vẫn luôn muốn hai người lên giường với nhau, hình ảnh đó chỉ cần nghĩ đến thôi là cô muốn hộc máu rồi.

Nhất định phải giữ vững quan điểm của mình.

“Em nhìn anh như vậy là có ý gì?” Ninh Thư nhìn về phía Tống Ngưng, cô ta mặc trang phục công sở, ngồi trên ghế sô pha, chống cằm nhìn về phía Ninh Thư, dáng vẻ có vài phần mê man, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy vô cùng quyến rũ.

Tống Ngưng ngước mắt lên rồi hỏi: “An Noãn đã làm gì mà anh đưa cô ta đi dọn WC.”

Tống Ngưng rất nghi ngờ, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo một tia nghi vấn, Tống Ngưng không hiểu lắm, đáng lẽ Cung Lạc phải vô cùng cưng chiều An Noãn, muốn đem tất cả những thứ tốt nhất dâng lên trước mặt của An Noãn mới đúng chứ? Nhưng mà sao bây giờ lại thành thế này?

Tống Ngưng vẫn luôn nhìn Ninh Thư chằm chằm, ánh mắt rất sắc bén, như là không muốn bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên gương mặt của đối phương.

Biểu cảm của Ninh Thư vô cùng lạnh lùng, nhàn nhạt nói: “Cô ta chống lại quyết định của anh, cho nên phải bị nghiêm phạt.”

Tống Ngưng ồ một tiếng, thì ra là đang giận dỗi.

Mỗi lần Tống Ngưng gặp Cung Lạc đều cảm thấy người đàn ông này rất khó chơi, khuôn mặt không chút thay đổi, giống như bị tê liệt vậy, chỉ khi nào đối diện với An Noãn thì khuôn mặt đó mới có những biểu cảm khác, Tống Ngưng không cam lòng, cô không hiểu là An Noãn có gì tốt chứ.

Đúng là trong tình yêu không có gì là không thể, cũng không biết là Cung Lạc và An Noãn đã quan hệ chưa.

“Cung Lạc, em có thể hỏi anh một câu không?” Tống Ngưng lên tiếng, còn Ninh Thư thì nheo mắt nhìn về phía đối phương.

Trong lòng Ninh Thư hơi nghi ngờ, cô cảm giác Tống Ngưng này có điều gì đó không đúng.

“Chuyện gì?” Biểu cảm của Ninh Thư không chút thay đổi: “Em đến đây là để làm việc chứ không phải là đến để buôn chuyện, nếu như em vẫn như vậy thì trở về đi.”

Tống Ngưng đi về phía bàn làm việc, hai tay vỗ lên bàn, khẽ cúi người về phía Ninh Thư, để lộ ra cảnh tượng bên trong áo sơ mi, trắng nõn đầy đặn, giống như một chiếc bánh bao lớn, khiến người khác muốn đưa tay ra để xoa bóp.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, con người này lúc nào cũng muốn tán tỉnh cô, làm cho Ninh Thư cảm thấy bản thân cô sắp không kìm nén được rồi, ah ha ha ha...

Khí chất của Tống Ngưng vẫn thay đổi liên tục, quả thực là giống như yêu tinh vậy, người phụ nữ này còn thú vị hơn An Noãn nhiều, một lần nữa cô lại cảm thấy đáng buồn cho ánh mắt của nam chính.

Có điều định mệnh đã chọn sẵn một người phụ nữ cho nam chính, nên dù có gặp những người khác thì trong mắt hắn An Noãn vẫn sẽ là người phụ nữ đẹp nhất, còn những người khác hoặc là rất xấu xí, hoặc là xinh đẹp nhưng ác độc.

Ninh Thư rũ mắt xuống, để tránh không phải nhìn vào bánh bao của Tống Ngưng nữa.

“Cung Lạc, anh phải nói thật cho em biết, có phải là anh và An Noãn còn có mối quan hệ khác, hay An Noãn chính là người tình của anh, thân là vị hôn thê nên em có quyền được biết, với địa vị của chúng ta, nếu anh chỉ muốn vui chơi thì em sẽ không có ý kiến gì, nhưng nếu nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai gia tộc thì em nhất định sẽ không đồng ý.”

Ninh Thư im lặng không nói một lời nào, hai bàn tay đan vào nhau, đến một lúc sau cô mới nói với Tống Ngưng: “Tại sao em lại cho rằng anh và An Noãn có gì mờ ám, hay là vì em cho người theo dõi anh?”

Dáng vẻ này của Tống Ngưng giống như cô ta đã biết giữa cô và An Noãn có cái gì đó, Ninh Thư híp mắt lại, ánh mắt vẫn luôn hướng về khuôn mặt của Tống Ngưng.

Nhưng càng nhìn thì lại càng cảm thấy Tống Ngưng vô cùng xinh đẹp, không thứ gì có thể sánh được, khuôn mặt có thể mê hoặc lòng người, khóe miệng hơi nhếch lên, khiến người khác cảm thấy đây chính là khuôn mặt đẹp nhất trên đời.

“Em không phái người theo dõi anh, mà là cảnh giác.” Tống Ngưng nhìn Ninh Thư, vì nở nụ cười mà khóe miệng càng thêm cong cong: “Có rất nhiều cuốn sách nói những người như anh đều thích loại con gái bình dị như An Noãn.”

“Nên em cảm thấy việc mình cảnh giác một chút không có gì sai.” Tống Ngưng khẽ hất mái tóc của cô ta, còn ánh mắt thì nhìn thẳng về phía Ninh Thư: “Anh là vị hôn phu của em, anh chỉ có thể là của em.”

Ánh mắt của Tống Ngưng giống như có hàng vạn ngôi sao sáng lấp lánh, đẹp đến mức khiến người khác phải sợ hãi, Ninh Thư cảm thấy trong khoảnh khắc đó, có pháo hoa đang nổ trong đầu cô, vô cùng xán lạn.

Ninh Thư lắc đầu, trời ơi, cô vừa bị một người phụ nữ khác mê hoặc.

Đúng là bất lực mà.

Hào quang của sự bình tĩnh tỏa ra từng luồng khí mát lạnh thấm vào tim của Ninh Thư mới khiến cô trấn định lại, sự rung động kỳ lạ lúc nãy cũng bị đè xuống.

Ninh Thư cảm thấy phía sau lưng của mình đã đẫm mồ hôi, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, mặt không biểu cảm mà nhìn Tống Ngưng: “Chuyện của anh không cần em phải quan tâm, trong lòng anh tự có tính toán.”

“Anh...” Tống Ngưng khẽ cắn môi, lông mày nhíu chặt, giống như thẹn quá hóa giận mà xoay người rời đi, bóng lưng tràn đầy sự tức giận nhưng lại mang theo chút bi thương.

Khiến người khác phải đau lòng.

Tống Ngưng vừa rời khỏi là Ninh Thư lập tức thở dài một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, cô phát hiện có người mà mị lực của họ có thể ảnh hưởng đến cả phụ nữ và đàn ông.

Ninh Thư hơi nghi ngờ Tống Ngưng, với thủ đoạn của cô ta mà lại không bắt được trái tim của Cung Lạc thì không thể nào.

Phiền quá đi mất!

Ninh Thư định đi WC nhưng lại theo bản năng mà đi vào WC nữ, đến khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc trang phục lao công thì cô mới nhớ ra, rồi nhanh chóng xoay người rời khỏi đó.

“A, tên biến thái nhà anh, tự nhiên lại vào WC nữ.”

Ninh Thư định nói xin lỗi, nhưng khi quay đầu lại thì thấy An Noãn trong bộ đồ lao công, mặt đeo khẩu trang, trong tay cầm chổi lau nhà, ánh mắt tràn đầy sự tức giận.

Như vậy mà cũng có thể gặp được nhau sao?

Ninh Thư đỡ trán, cũng không muốn nói chuyện mà xoay người đi thẳng ra khỏi WC nữ, còn An Noãn thì lại hét lên: “Tên biến thái nhà anh, thế mà lại dám vào WC nữ, hôm nay bị tôi bắt gặp, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”

An Noãn cầm cây chổi lau nhà rồi đánh về phía Ninh Thư: “Nhìn quần áo chỉnh tề vậy mà lại là tên mặt người dạ thú.”

Tuy Ninh Thư tránh được một chiêu này của An Noãn nhưng mà vẫn bị nước bẩn bắn lên người: “Cô bị điên sao?”

“Anh mới là tên điên biến thái, vào WC nữ mà còn dám mạnh miệng.” An Noãn cầm cây gậy lau nhà giống như một nữ chiến sĩ đang cầm vũ khí, sau đó nảy ra ý xấu, hất toàn bộ nước trên cây lau nhà lên đôi giày da bóng lộn của Ninh Thư.

Ninh Thư:...

“Cô muốn chết sao?” Ninh Thư lạnh lùng nhìn An Noãn.

Còn An Noãn lại rất hài lòng, lớn tiếng nói: “Bây giờ thì tôi nắm được điểm yếu của anh rồi, anh chính là một tên biến thái thích vào WC nữ, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là anh phải khách khí với tôi một chút, không thì tôi sẽ tung chuyện này ra ngoài, nói tổng giám đốc Cung Lạc của Cung thị là một tên biến thái.”

Ninh Thư:...

Cốt truyện nhất định muốn dính hai người bọn họ vào với nhau sao?

An Noãn dựa vào cái gì mà nghĩ cô sẽ sợ sự uy hiếp của cô ta?

Thế giới của nữ chính rất đơn giản, chỉ có trắng và đen, không biết loại tính cách này của cô ta đã đắc tội với bao nhiêu người.

Ninh Thư xoay người muốn rời khỏi đó, càng muốn làm rõ mọi việc thì càng mệt, nhất là đối phương lại là một đứa ngây thơ đáng yêu ngu ngốc chính tông như nữ chính thì còn mệt hơn nhiều.

An Noãn thấy Ninh Thư muốn “chạy tội” nên vội vàng lấy cây chổi để chặn lối đi của Ninh Thư, rồi ngẩng đầu lên nói: “Anh không thể đi.”

“Cô không cho tôi ra khỏi WC nữ, là muốn tôi gian díu với cô sao?” Ninh Thư từ trên cao nhìn xuống An Noãn.
Bình Luận (0)
Comment