Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 417

Ninh Thư mím môi, đứng ở cửa nhìn tiểu yêu tinh quyến rũ, gân xanh trên trán khẽ giật, xấu hổ quá đi, nhưng vẫn phải mỉm cười.

"Em xác định sao?" Nhìn Tống Ngưng hỏi: "Em xác định muốn cùng anh..."

Tống Ngưng đứng dậy, đi tới trước mặt Ninh Thư, đưa bàn tay ra đặt trên ngực Ninh Thư: "Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, anh cảm thấy thế nào."

Ninh Thư cười nhạt một tiếng, nắm lấy ngón tay trắng nõn như ngọc của Tống Ngưng, quan sát tỉ mỉ ngón tay của cô, thon dài xinh đẹp, mỗi một ngón tay giống như được mài dũa tỉ mỉ vậy, quả đúng là một mỹ nhân.

Nhìn thấy dáng vẻ chuyên chú như vậy của Ninh Thư.

Trái tim Tống Ngưng không kiềm chế được mà đập thịch một tiếng, người đàn ông này thực sự rất tuấn tú.

Ninh Thư buông ngón tay của Tống Ngưng, xoa ngược lại cánh tay của Tống Ngưng, giống như sờ vào hòn ngọc trơn mịn trắng như tuyết vậy, vô cùng rung động lòng người, trái tim Ninh Thư không kiềm chế được mà co lại.

Khuôn mặt Tống Ngưng bỗng lộ ra nét ửng hồng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Ninh Thư, mang theo sự nặng tình.

Ninh Thư nhìn thẳng vào ánh mắt của Tống Ngưng, dường như cảm thấy nữ nhân trước mặt này yêu mình vô cùng, giống như người quan trọng nhất trên đời đáng để tin tưởng, đáng để yêu.

Suy nghĩ tương thông.

Ninh Thư kéo cánh tay của Tống Ngưng, lôi cô ta ra khỏi gian phòng, lạnh nhạt nói: "Anh không muốn như thế với em."

Khuôn mặt của Tống Ngưng cứng ngắc trong chốc lát, cảm giác không thể tin được xen lẫn với sự tức giận cực độ, biểu cảm hơi quái dị: "Anh có phải là đàn ông con trai không vậy."

Đã đưa đến tận cửa rồi còn bị chặn ở ngoài, Tống Ngưng thực sự không biết nên nói gì, lẽ nào Cung Lạc thực sự thích An Noãn như vậy, muốn vì An Noãn mà giữ mình như ngọc.

Trong lòng Tống Ngưng buồn bực vô cùng, vươn tay kéo bộ quần áo trên người Ninh Thư, nghiêm giọng nói: "Anh rốt cuộc là có phải đàn ông hay không, hay là anh không lên được?"

"Hôm nay em nhất định phải vồ lấy anh, để anh trở thành người của em." Tống Ngưng nói rồi nhón chân lên sẽ hôn Ninh Thư.

Đậu má, đúng là ngày chó mà.

Tay Ninh Thư ấn lên khuôn mặt đang lại gần của Tống Ngưng, lạnh nhạt nói: "Về mà ngủ cho khỏe đi, đừng nghĩ tới những chuyện không xảy ra."

Sau đó Ninh Thư đóng sầm cửa lại, mũi của Tống Ngưng suýt nữa bị cánh cửa làm bẹp rồi.

Tống Ngưng sờ sờ cái mũi của mình, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Ninh Thư lắc đầu, nằm trên giường đánh một giấc, đây cũng không phải là thân thể của mình, cô đến để làm nhiệm vụ, không có quyền lợi dụng thân thể của người ủy thác làm ra chuyện gì gì đó với người khác, càng không thể chuốc lấy phiền toái cho người ủy thác.

Nhất là chuyện tình cảm này, Ninh Thư càng không dám vượt qua giới hạn, không thể vì ham muốn nhất thời mà khiến cho mọi chuyện phức tạp hóa lên.

Còn về vị hôn thê Tống Ngưng này, vẫn phải đợi nguyên chủ Cung Lạc trở về tự mình xử lý.

Ngày hôm sau, sau khi Ninh Thư rời giường xuống tầng, cũng không nhìn thấy Tống Ngưng đâu, bèn hỏi chị Lý: "Tống tiểu thư đâu."

"Tống tiểu thư đã rời đi từ sớm rồi ạ." Chị Lý giúp Ninh Thư rót một cốc sữa.

Đã đi từ sớm rồi, Ninh Thư nhíu mày, xem ra chuyện tối qua đã khiến Tống Ngưng tức giận rồi.

Ninh Thư nhún vai, đi thì cứ đi, không lắc lư trước mặt càng tốt.

Cô cũng chẳng phải đàn ông thực sự.

Ninh Thư lái xe đến công ty tiếp tục đi làm, kết quả là vừa mới vào công ty thì một bóng người đã đụng vào trong lòng cô, Ninh Thư liền vội vàng đẩy người trong lòng ra.

Lại là An Noãn khoác trên mình bộ quần áo của người quét dọn.

An Noãn vốn đang quét nhà, không chú ý tới người bên cạnh, vô ý đụng phải người khác, kết quả là người này một chút lịch sự cũng không có, suýt nữa đẩy cô ngã.

"Con người của anh... sao lại như vậy?" An Noãn lập tức chỉ trích, quay đầu lại nhìn thấy Ninh Thư, ngay lập tức im lặng, cúi đầu không nói lời nào.

Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Khi quét dọn phải chú ý một chút, ngộ nhỡ đụng phải khách hàng cô có thể gánh được trách nhiệm không?"

An Noãn bĩu môi nói: "Tôi cũng không phải là cố ý, anh dữ như vậy làm gì."

"Tôi dữ sao? Tôi chỉ đang trần thuật lại sự thật mà thôi." Ninh Thư hơi bất lực nói.

An Noãn ồ lên một tiếng, Ninh Thư trực tiếp đi luôn, An Noãn đuổi theo Ninh Thư hỏi: "Tổng giám đốc, anh sẽ không sa thải tôi chứ?"

Ninh Thư nói: "Nếu như cô muốn ở lại thì ở lại đi, nhớ kỹ cô phải bồi thường bình hoa."

"Tôi biết rồi, cảm ơn anh, bình hoa trước đây tôi sẽ bồi thường cho anh." An Noãn lập tức nở nụ cười.

Nhìn thấy An Noãn như vậy, Ninh Thư thực sự muốn đỡ trán.

Đi vào phòng làm việc, phát hiện Tống Ngưng mặc bộ quần áo công sở đang sắp xếp văn kiện, mọi thứ trong phòng làm việc đều chỉnh tề ngay ngắn.

Ninh Thư vốn tưởng rằng Tống Ngưng rời khỏi công ty rồi, nhưng không ngờ lại đến công ty sớm như vậy.

"Chào." Ninh Thư chào hỏi Tống Ngưng.

Sắc mặt Tống Ngưng hờ hững, nghiêm túc lạnh lùng nói: "Chào tổng giám đốc." Sau đó liền giống như người lạ mà đi quẹt qua người Ninh Thư, đi ra ngoài.

Ngày hôm qua dáng vẻ còn nhiệt tình như lửa, sao hôm nay lại lạnh lùng như băng rồi, thực sự không thể quen nổi mà, thay đổi nhiều thật.

Chắc là vẫn tức giận chuyện tối qua, Ninh Thư không cảm thấy mình làm sai điều gì cả.

Tống Ngưng tức giận cũng không liên quan đến cô.

Tiếp đó Tống Ngưng bày ra khí phách của phụ nữ giỏi giang, chuyện gì cũng làm hết sức chu đáo, Ninh Thư không còn gì để nói, Tống Ngưng cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng cô, quả thực không cần phải tài giỏi quá đâu.

Nhưng lại đối xử vô cùng lạnh lùng với cô, bộ dạng nghiêm túc như coi cô là cấp trên vậy, Ninh Thư nhún vai, cũng chẳng thèm để ý.

Cứ lạnh lùng như vậy là tốt nhất, lúc nào cũng quyến rũ cô mới không thể chịu nổi.

Có Tống Ngưng ở bên cạnh, công việc của Ninh Thư nhàn nhã hơn nhiều, đối mặt với đống văn kiện chất như núi, Tống Ngưng có thể phân ra những văn kiện nào quan trọng khẩn cấp, những văn kiện nào có thể chậm hơn một chút, khiến cho công việc của Ninh Thư rõ ràng là có trật tự và thoải mái hơn nhiều.

Tống Ngưng nhìn thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Ninh Thư, cắn môi thật chặt, ánh mắt nhìn Ninh Thư, đáy mắt đều là sự lạnh nhạt không cam lòng.

Ninh Thư không để ý đến sự lạnh lùng của Tống Ngưng, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về nhiệm vụ này.

Nhìn An Noãn lau nhà chà cốc, Ninh Thư cảm giác mình chắc chắn phải nghĩ ra biện pháp cắt đứt sự giao lưu giữa nguyên chủ và An Noãn.

Ninh Thư không ngờ có một ngày phải làm loại chuyện như thế này, phá couple?

An Noãn đang lau thủy tinh luôn cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, đưa mắt nhìn qua, liền đối diện với ánh mắt sâu xa của tổng giám đốc, khiến cho tim An Noãn đập thình thịch, người này bị làm sao vậy, làm gì mà nhìn người ta chằm chằm vậy.

Chắc không phải là muốn sa thải cô chứ?

Mà Tống Ngưng thấy Ninh Thư nhìn An Noãn chằm chằm, không khống chế được liếc mắt qua, quả đúng như vậy rồi, tại sao, tại sao Cung Lạc lại thích An Noãn như vậy.

Tống Ngưng buống thõng vai xuống, thật chẳng có gì thú vị.

Sau khi tan ca, Ninh Thư trở lại biệt thự, không nhìn thấy Tống Ngưng đâu, cũng không thấy Tống Ngưng nấu cơm, bèn hỏi chị Lý: "Tống tiểu thư đâu."

Chị Lý nói: "Tống tiểu thư đi rồi, hành lý đã đóng gói mang đi."

Ninh Thư nhíu mày, lại làm loạn cái gì vậy?

Đi thì cứ đi đi, Ninh Thư cũng chẳng quan tâm, có An Noãn đã rất đau đầu rồi, Tống Ngưng đi rồi cũng tốt.

Sau đó mỗi lần đi làm, Ninh Thư cũng không thấy Tống Ngưng mặc đồ công sở đâu nữa, nhìn quanh một vòng cũng không thấy cô ta.
Bình Luận (0)
Comment