Tống Ngưng là một phù thủy thiên biến vạn hóa, lúc thì thùy mị, lúc thì nhõng nhẽo, lúc thì lại ranh ma, mặt nào cũng đều khiến cho người khác cảm giác rất mới mẻ.
Ninh Thư cảm thấy nếu như mình là đàn ông, thực sự có khả năng sẽ bị Tống Ngưng mê hoặc, nhưng cô lại là phụ nữ, hơn nữa trong lòng Ninh Thư đã có chút nghi ngờ Tống Ngưng, nhiều khi không thèm nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp khiến bao trái tim người khác rung động của Tống Ngưng.
Ninh Thư đi lên lầu tắm, ở dưới chị Lý đã nấu cơm tối xong, Tống Ngưng ngồi vào ghế, tay cầm đũa gạt gạt đĩa thức ăn.
Ninh Thư ngồi đối diện với Tống Ngưng, thấy cô không ăn cơm, nên hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Em muốn ăn đồ anh nấu cơ." Tống Ngưng chống cằm nhìn Ninh Thư với vẻ mong chờ nói.
Ninh Thư:...
Cô thực sự không biết nấu ăn.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Anh không biết nấu."
"Em dạy anh nấu có được không, thử nghĩ xem nếu như chúng ta cùng nhau vào bếp, hình ảnh đó nhất định sẽ rất thú vị." Tống Ngưng có chút xúc động nhìn Ninh Thư: "Anh thấy thế nào?"
Thú vị cái con khỉ, xào xào nấu nấu, cảnh đó thú vị sao?
Ninh Thư cầm đũa lên: "Ăn cơm đi."
Tống Ngưng có vẻ rất thất vọng, nhìn Ninh Thư với ánh mắt lên án, giống như Ninh Thư ăn hiếp cô ta vậy, khiến cho Ninh Thư không còn hứng thú ăn uống gì nữa.
"Ăn cơm đi, em nhìn anh như vậy, anh không ăn được." Ninh Thư nói thẳng luôn.
Mặt Tống Ngưng đờ ra, sắc mặt trong nháy mắt trở nên dữ tợn, sau đó lại trở lại bình thường, đùng một cái đặt đũa lên bàn, lạnh lùng nói: "Cung Lạc, anh có phải thấy em thích anh, em yêu anh, anh có thể tùy ý chà đạp lên tình cảm của em, mặc sức làm em tổn thương không?"
Ninh Thư lắc đầu: "Anh không có ý nghĩ này."
Đối mặt với tình cảnh như vậy, cô không chấp nhận mới được gọi là sự tôn trọng thật sự.
Mẹ kiếp, mấy thể loại yêu đương kiểu này sao lại phiền toái đến thế.
Những chuyện phản cảm như tôi yêu cô, cô yêu anh ta, anh ta yêu cô ấy, cô ấy lại yêu người đàn ông khác thực sự khiến người ta ghét chết đi được, hơn nữa Ninh Thư cũng thấy rất phiền vì Tống Ngưng cả ngày mở miệng ra là nói chuyện yêu đương, dù cho Tống Ngưng thật lòng yêu Cung Lạc, thì như vậy cũng rất phiền phức.
Có lẽ tâm hồn của cô vẫn là một cô gái, bởi vì cùng giới tính với Tống Ngưng mà không thể yêu nhau, hoặc nói không chừng cũng là kiểu đàn ông thích.
Tống Ngưng này thực sự nên bỏ tính cách trêu ghẹo khiến người khác tức giận đi mới được.
Tống Ngưng nhìn vẻ mặt rất thờ ơ của người đàn ông trước mặt mình, dường như không một chút động lòng với những lời cô ta nói ra, từ trước đến nay những lần thất bại khiến trong lòng Tống Ngưng tích tụ thành cả một đống tức giận, ngay lúc này đây sẽ bùng phát.
Tống Ngưng bỗng đứng phắt dậy, cái ghế phía sau bị lật ngã trên sàn, mặt tái mét, hai tay chống trên bàn, quay sang hét lên với Ninh Thư: "Anh để ý đến em một chút thì chết à."
Tống Ngưng thật sự tức phát khùng rồi.
Ninh Thư đứng dậy, bình tĩnh nói: "Anh không biết em đang nghĩ gì, chuyện tình cảm như thế này phải từ từ mới được chứ, em vội vàng như vậy làm gì?"
Tống Ngưng quả thực muốn cho tên này một cái bạt tai, đã lâu như vậy rồi mà tình cảm vẫn không có chút tiến triển, lại còn nói cái gì từ từ sẽ đến, một chút tình cảm cũng không có, đã chứng minh trong lòng người đàn ông này không thích mình rồi.
"Em không hề vội, em chỉ hy vọng thỉnh thoảng anh có thể đáp lại một chút tình cảm của em mà thôi." Tống Ngưng nói xong câu đó, cả người đều có chút lụi bại: "Bây giờ thì em biết rồi, cho dù em có làm gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không yêu em."
Tống Ngưng nói xong quay người đi ra cửa, Ninh Thư vội ngăn Tống Ngưng lại: "Đã muộn thế này rồi em còn muốn đi đâu?"
Tống Ngưng lạnh nhạt nói: "Đương nhiên là đi về nhà rồi, không ở đây lại khiến anh không thoải mái."
Nước mắt Tống Ngưng lã chã rơi, ngẩng đầu nhìn Ninh Thư: "Anh đúng là cái đồ nhẫn tâm, em nguyền rủa anh cả đời phải sống trong cô độc."
Ninh Thư nhíu chặt mày, đây là cảnh tượng gì vậy?
Ninh Thư không nói gì thêm, Tống Ngưng nước mắt ngắn nước mắt dài, ôm lấy eo Ninh Thư, dùng lực rất mạnh, Ninh Thư bị đụng đến lùi về sau hai bước.
Nước mắt của Tống Ngưng làm ướt hết cả cái áo sơ mi của Ninh Thư, nóng rực.
Ninh Thư cảm thấy trong lòng mình dâng lên một thứ cảm giác đau đớn khó chịu không thể dùng lời để diễn tả hết được, giống như những cây kim nhọn đâm liên tục vào tim, rất đau.
"Cung Lạc, em dùng hết mọi cách để làm cho anh yêu em rồi, nhưng tại sao anh vẫn không yêu em?" Giọng nói vừa khóc nức nở của Tống Ngưng vang lên từ trong lòng Ninh Thư.
Ninh Thư cảm giác bệnh tim của mình tái phát rồi, nếu không tại sao lại đau đến vậy, trong lòng mặc niệm khẩu quyết Tuyệt Thế Võ Công, còn có tác dụng của hào quang bình tĩnh, cuối cùng cũng đè được những cảm giác đau khổ ùn ùn kéo đến kia.
Nhưng bây giờ toàn thân Ninh Thư cũng không còn đủ sức lực nữa, sau lưng toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt lạnh lùng đẩy Tống Ngưng trong lòng ra, nhưng Tống Ngưng ôm Ninh Thư rất chặt, vừa khóc vừa nói: "Anh đã đẩy em ra nhiều lần rồi, lần này anh có nói gì em cũng không để anh đẩy em ra nữa đâu."
Quả nhiên, Tống Ngưng ôm Ninh Thư rất chặt, dính chặt vào nhau không thể tách rời được.
Ninh Thư:...
Trước nay chưa từng khiến người ta muốn chạy trốn như hiện tại.
"Anh sẽ không yêu, nói gì đi nữa cũng sẽ không yêu em, mãi mãi cũng sẽ không yêu em được." Giọng Ninh Thư rất kiên quyết, nghi ngờ thân phận của Tống Ngưng.
Tống Ngưng này là người làm nhiệm vụ, nhiệm vụ có thể là khiến mình yêu cô ta.
Nhưng cô không phải là nguyên chủ, đương nhiên không thể yêu cô ta được, nếu như không phải Tống Ngưng vội vàng như vậy, Ninh Thư cũng sẽ không nghi ngờ.
"Vì sao?" Giọng Tống Ngưng run rẩy, ngẩng đầu nhìn Ninh Thư: "Tại sao lại không thể chứ."
Khuôn mặt Tống Ngưng tựa như cánh hoa sen lưu lại vài giọt sương, xinh đẹp không gì sánh được, khiến cho trái tim bao người luyến tiếc khen ngợi.
Thực sự là một cô gái xinh đẹp, một cô gái có thể mê hoặc lòng người, bây giờ Ninh Thư vô cùng vui mừng vì bản thân trước kia đã kiềm chế được, nếu không bản thân mình trở thành công cụ giúp cô gái này hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Ninh Thư nhìn Tống Ngưng rất kĩ, ánh mắt của cô ta tràn đầy tình cảm cũng như tình ý, nhưng ở sâu bên trong vẫn là sự lạnh lùng.
"Tại sao, tấm chân tình này em đều dành trọn cho anh, nhưng anh lại không thể yêu em, Cung Lạc, Cung Lạc, em không thể không có anh được." Tống Ngưng khóc rất đáng thương, nắm lấy áo của Ninh Thư.
Tấm chân tình, lại là tấm chân tình, Ninh Thư không cảm nhận được tấm chân tình của Tống Ngưng, mình cũng không thật lòng, dựa vào cái gì mà yêu cầu người ta phải thật lòng với mình.
Không chỉ là tình yêu, kết giao bạn bè cũng phải thật lòng, thật lòng đổi thật lòng, tính toán đổi tính toán.
Ninh Thư đẩy Tống Ngưng ra, Tống Ngưng bị đẩy ngã nhào trên sàn, cúi đầu khóc, trong mắt thoáng hiện lên một vẻ tàn khốc.
Tống Ngưng đứng dậy, hỏi Ninh Thư: "Em hỏi anh, tại sao anh lại không thể yêu em, em chưa đủ xinh đẹp sao? Năng lực của em không đủ sao?"
Tống Ngưng ghé sát vào Ninh Thư, nhón chân về phía Ninh Thư, hơi thở tựa hoa lan nói: "Cũng phải có một lý do chứ, có lí do nào mà không thể yêu em."
Ninh Thư thậm chí có thể ngửi được mùi hương mát dịu phả ra từ miệng Tống Ngưng, ngửi được mùi thơm này, Ninh Thư cảm giác đầu óc của mình không còn minh mẫn, máu trong người sôi lên, nhìn khuôn mặt ở rất gần lúc này, ánh mắt tập trung lên đôi môi đỏ mọng của Tống Ngưng.
Ninh Thư chậm rãi cúi đầu xuống, mục tiêu là đôi môi Tống Ngưng, lớp son môi đỏ rực ấy chính là thứ khao khát trong cả cuộc đời.
Tống Ngưng nhắm hai mắt lại, bờ mi bị nước mắt làm cho ướt nhẹp khẽ động đậy, ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của Ninh Thư...